Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Tần Nhất không nói một lời liền bỏ đi nấu cơm trưa, sau khi nấu xong thì gọi bọn Lâm Thanh vào ăn, đứng trước bàn nói: "Mọi người ăn trước, tôi ra ngoài một lát, không cần chờ tôi."

Sở Mặc Hòa cắn chiếc đũa, có chút lo lắng nhìn Tần Nhất: "Nhất Nhất, cậu không ăn à?"

Tần Nhất lắc đầu: "Không, mọi người ăn đi, tôi không đói bụng."

Lâm Bạch cũng khuyên: "Không đói cũng phải ăn một ít, nếu không đối với dạ dày sẽ không tốt."

Tần Nhất vẫn lắc đầu, cô quả thực không đói bụng, thậm chí khi nhìn thức ăn trêи bàn còn hơi buồn nôn. Cô biết, chứng bệnh kén ăn của mình hơn phân nửa lại bắt đầu phát tác rồi.

Nhưng cô không muốn nói cho bọn Lâm Thanh, không phải coi bọn họ là người ngoài, chỉ là không muốn khiến bọn họ lo lắng.

"Mọi người ăn đi." Nói xong, Tần Nhất xoay người rời đi.

Tần Nhất đi rồi, đám người Lâm Thanh cũng không động đũa, nhìn một bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị, đột nhiên ai cũng không muốn ăn.

Sở Mặc Hòa ôm thật chặt con thỏ trong ngực, nhìn theo hướng Tần Nhất rời đi, cảm thấy có chút bất an: "Nè, Nhất Nhất làm sao vậy, tại sao lại không vui."

Giữa hai lông mày của Lâm Bạch cũng hiện lên sự lo lắng: "Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng tâm trạng của cậu ấy quả thật không tốt."



Lâm Thanh nhìn về phía Vân Hoán: "Lão Đại, anh biết chuyện gì không?"

Vân Hoán để đũa xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Mấy cậu ăn trước đi, tôi đi xem cậu ấy."

Nói xong liền đứng dậy, duỗi đôi chân dài đuổi theo phương hướng mà Tần Nhất rời đi.

Bên ngoài, Tần Nhất hà ra một ngụm khí lạnh, bình phục tâm tình của mình. Cô không có đi xa, chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh một chút.

Gặp được Cao Tình ở đây khiến cho cô nhớ lại nhiều chuyện của đời trước. Lúc này cô mới phát hiện, bản thân mình vẫn chưa hề bước ra khỏi quá khứ, vẫn sống dưới bóng tối mà Tần gia mang lại cho cô.

Tần Kiều Kiều, Tần gia, người đời trước cùng cô từng có vướng mắc, chỉ cần gặp bọn họ, lòng của cô sẽ bắt đầu trở nên xao động hỗn loạn.

Loại cảm giác này thật sự không tốt, giống như tay chân mình bị cái gì đó khống chế, rõ ràng muốn giãy giụa ra khỏi trói buộc, nhưng làm thế nào cũng vẫn bị vây khốn trong đó.

Giống như cô vẫn là Tần Nhất cực kỳ ngu xuẩn đời trước vậy, là Tần Nhất mà cô hận không thể giết chết.

Tần Nhất giật giật ngón tay, tự nhiên mà làm ra động tác kẹp thuốc lá. Vừa định giơ tay lên, mới giật mình nhớ ra bản thân đã cai thuốc một thời gian dài.

Đời trước Tần Nhất nghiện thuốc lá, hơn nữa còn nghiện rất nặng. Sau tận thế mấy năm, mọi người tìm được một loại thực vật có thể thay thế thuốc lá. Rất nực cười, thức ăn ở tận thế vô cùng thiếu, nhưng thuốc lá lại không hề thiếu.



Tần Nhất là bị Tần Kiều Kiều mang theo hút thuốc, sau đó Tần Kiều Kiều cai không hút nữa, nhưng cô lại không cai được. Thứ này có độc, Tần Nhất cai không được, cũng không nỡ bỏ.

Mỗi lần hút thuốc, cô luôn có thể thả lỏng tâm trạng, cho nên cho dù là sau này cô bị toàn bộ người trong căn cứ nói xấu sau lưng, cô cũng chưa từng nghĩ từ bỏ.

Nếu không phải bị giam vào phòng thí nghiệm, có khả năng cả đời cô cũng không cai được thứ này. Mặc dù sau đó cô biết Tần Kiều Kiều cố ý khiến cho cô dính vào nghiện thuốc lá.

Trong lòng Tần Nhất có chút buồn bực, cô từ trong không gian tìm ra một bao thuốc lá, thuần thục rút ra một cây. Lúc đang chuẩn bị châm lửa thì thuốc lá trong tay bị người giật mất.

Tần Nhất quay đầu, thấy hai ngón tay thon dài của Vân Hoán đang kẹp điếu thuốc của cô.

Tần Nhất nhíu mày, giọng nói có chút lạnh: "Trả lại cho tôi."

Vừa dứt lời thì lập tức sửng sốt, khóe miệng hiện lên tia cười khổ. Từ lúc nào mà Tần gia có thể ảnh hưởng tới cô đến tận nước này? Một Cao Tình đã có thể khiến cô mất đi tất cả sự bình tĩnh và lý trí...

Hiện tại cũng phải dựa vào thuốc lá tới làm mình tê dại, để cho bản thân tỉnh táo hơn.

Vân Hoán hua hua điếu thuốc trong tay, lãnh đạm nói: "Tỉnh táo lại."

Tần Nhất hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên, hàn băng trong mắt đã dần biến mất: "Ừm."
Nhấn Mở Bình Luận