Trước khi trời tối bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đi qua thành phố nhỏ Bác Sơn, Thẩm Dục chọn một căn nhà nằm ngoài thành phố làm nơi dừng chân đêm nay của bốn người bọn họ.
Căn nhà này bị khóa cổng từ bên ngoài, Quân Ân đường đường một đại công tử thế nhưng lại có kỹ năng phá khóa xuất sắc, chớp mắt phá khóa hai cánh cửa làm Lý Tinh trợn tròn mắt.
Cô chặc lưỡi, nói "Nếu không phải họ Quân quá nổi bật thì tôi chắc chắn nghi ngờ anh là một tên trộm, dùng vẻ ngoài hào nhoáng của mình mạo danh giả thành một công tử nhà giàu chuyên lừa tình các cô gái trẻ ngây thơ."1
Đỡ cái lưng muốn đứt gãy của mình khập khiếng bước vào nhà, Quân Ân trừng mắt hung ác nói với cô "Ngại quá. Tôi thế nhưng không phải một tên trộm mà là công tử nhà giàu thật."
Bỏ mặc bọn họ ồn ào với nhau, Thẩm Dục lấy từ trong bếp của gia đình này một cái khăn lau, lau sạch mặt ghế sofa để cho Sở Nhiên cả người đều trong trạng thái mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi.1
Y hơi cúi đầu, giọng nói nam tính ôn hòa ở bên tai hắn "Cậu không sao thật chứ?"
Khóe mắt hơi liếc nhìn y rồi khép hờ mắt trầm mặc không nói lời nào, hắn hiện tại rất mệt, nói một câu dư thừa cũng thấy thật phiền phức.
Thấy Sở Nhiên không muốn nói, Thẩm Dục cũng không ép hỏi mà đi ra xe của bọn họ lấy quả bí đỏ hắn ném ra cùng ít đồ ăn để sắn trong xe đem ra để làm bữa tối.
Đôi mắt khép hờ của Sở Nhiên hơi hé mở, hắn nghe thấy mùi súp bí đỏ, được cho rất nhiều kem sữa thực vật đặc biệt thơm béo ngậy.
Thu hồi lại ánh mắt, sợi tơ tinh thần lực không nhiều như trước mà chỉ còn lại chưa đến mười cái, chúng thăm dò từng ngóc ngách, đến khi một sợi tơ đi lên trên tầng thì nó thoáng khựng lại, như cảm nhận được gì đó mà lao nhanh đến trước một căn phòng.
Thông qua sợi tơ tinh thần lực của mình, Sở Nhiên nhận thấy rằng bên trong là một tang thi, hình như nó ngây ngốc ở đây từ khi chuyển hóa, trên cơ thể ngoại trừ nước da tím tái và thi ban thì không có giống như những tang thi ngoài kia.
Đây là một tang thi chưa hề được ăn, chỉ có những tang thi chưa ăn qua thịt người mới trông như một cái xác mới chết, nếu đã ăn rồi thì cơ thể tang thi sẽ thối rữa và bắt đầu bốc mùi hôi thối.
Thu hồi lại toàn bộ sợi tơ tinh thần, Sở Nhiên dùng một sợi tơ cuốn lấy cổ tay của Lý Tinh, trong cơ thể cô có năng lượng hắn truyền cho nên trên một mức độ hắn có thể dùng tinh thần lực giao tiếp với cô, chỉ là cô không thể đáp lại mà thôi.
"Đi lên tầng, trên tầng có một căn phòng nhốt một tang thi, cô dùng tinh thần lực của mình, giúp nó mở ra ý thức."
Lý Tinh đang cùng Quân Ân đấu khẩu, cô nghe được từ sâu trong đầu óc vang lên tiếng nói của Sở Nhiên, cô không biết tại sao hắn lại cho cô nhiệm vụ này, cũng không biết phải làm sao để khiến một tang thi có ý thức.
Hừ một tiếng, cô hất cằm đứng dậy, nói "Tôi không cùng anh nói nữa. Tôi đi lên tầng coi xem có thứ gì tốt không đây."
Quân Ân mặt mày đầy ghét bỏ mà xua tay "Vậy cô nhanh đi đi, đừng ở đây cản trở tôi nghỉ ngơi."
Cô đứng dậy rời đi, lúc đi qua Sở Nhiên thì liếc nhìn hắn muốn nhận một chút chỉ dẫn nào đó nhưng hắn ngay vả một cái liếc mắt cũng không cho cô. Cô cũng chỉ có thể ủ rũ đi lên tầng.
Rõ ràng Sở Nhiên nói với cô rằng tang thi là vật chết không có ý thức, nhưng bây giờ hắn lại kêu cô đi khiến một vật chết sinh ra ý thức, đây rõ ràng đang làm khó cô mà.
Thẩm Dục đang trong phòng bếp làm bữa tối, Lý Tinh thì lên tầng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Sở Nhiên và Quân Ân.
Không khí yên tĩnh làm cho Quân Ân toàn thân có chút không thoải mái, qua một lúc anh ta ghé lại cùng hắn nói chuyện "Cậu tên là Sở Nhiên đi? Tôi có một người bạn cũng có quen một cô gái tên Sở Tiêu Tiêu đấy. Thật trùng hợp nhỉ?!"
Khóe môi hơi căng chặt, Sở Nhiên liếc nhìn anh ta lạnh nhạt nói "Có gì thì nói, đừng vòng vo."
Nghe hắn nói mà Quân Ân thầm cắn răng, người này thật là không biết cái gì là nghệ thuật ngôn ngữ mà.
Nhưng anh ta quả thật cũng không muốn vòng vo nữa, anh ta nghiêm túc nhìn hắn hỏi "Cậu Sở nghiêm túc thích Thẩm Dục thật sao?"
Ánh mắt Sở Nhiên nhất thời nheo lại khó hiểu, hắn hỏi "Con mắt của anh có vấn đề sao?"
Quân Ân lắc đầu nói "Không có vấn đề. Tôi nhìn rất rõ, mỗi lần cậu nhìn A Dục đều rất kì lạ, giống như đối phương là vật của riêng cậu vậy."
Hắn không nói gì, khi Thẩm Dục chuyển hóa thành tang thi thì không phải chính là của hắn sao? Chỉ cần hắn muốn đối phương cái gì cũng phải ngoan ngoãn nghe hắn có sai đâu.
Nhưng sự im lặng của hắn trong mắt Quân Ân chính là cam chịu, anh ta nói tiếp "Tính tình A Dục rất tốt, cậu ấy có biết chắc chắn cũng sẽ không nói ra để tránh cậu đau lòng. Nhưng tôi là bạn tốt của cậu ấy, tôi khuyên cậu không nên dính lấy cậu ấy, hai người không có kết quả."
Đôi mắt đen bóng phẳng lặng của Sở Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, tinh thần lực một lần nữa thoát ly khống chế mà tự chủ không chế hai tay Quân Ân khiến anh ta tự tát mình hai cái.
Lần này hắn không tức giận mà chỉ nhếch miệng cười khinh bỉ, trong ánh mắt trợn trừng của đối phương, hắn nói "Tôi không biết con mắt nào của anh thấy tôi dính lấy Thẩm Dục. Nhưng nghe anh nói xong đột nhiên tôi muốn thử xem tôi cùng anh ta liệu có kết quả không a."
Quân Ân trừng mắt nhìn hắn, dù bản thân tức đến run lên vẫn không thể làm gì được đối phương.
Hai người bọn họ nói chuyện không che giấu vì một người thì nghĩ Thẩm Dục đóng cửa phòng bếp, người còn lại thì đã quên dị năng giả có giác quan minh mẫn nên những gì bọn họ nói người không nên nghe đều đã nghe, thậm chí lời khiêu khích của Sở Nhiên cũng bị nghe không sót một từ.
58
Tổng số 5 câu trả lời
Aliyah
Quân Ân kiểu:" Cay thế nhờ=)))"
9
27/05
1
Aliyah
Kệ mẹ đời anh phải chăm sóc vợ trước=)))
6
27/05