Hôm nay đoàn đội của Thẩm Dục và Quân Tư Lộ hợp lực lại chia nhau ra bắt đầu càn quét vật tư trong thành phố để sử dụng cho mùa đông.
Nhóm của Sở Nhiên vừa lúc gặp được một cửa hàng tiện lợi chưa bị càn quét, bọn họ xử lý tang thi xung quanh rồi tiến hành thu thập.
Lý Tinh lén lút rời khỏi những người khác, cô đi đến quầy hàng bày bán băng vệ sinh, tưởng nơi này sẽ không có ai đến, nhưng cô vừa tới thì gặp mặt một người khác, đã thế lại còn là nam giới.
"Anh Sở... anh dùng được thứ này sao?" nhìn Sở Nhiên thu từng hàng băng vệ sinh vào không gian, Lý Tinh run rẩy khóe miệng hỏi hắn.
Sở Nhiên gật đầu đáp "Dùng được."
Đôi mắt vốn to tròn đáng yêu của Lý Tinh nhất thời trợn tròn, cô nhích lại gần Sở Nhiên, nhỏ giọng hỏi "Anh Sở, không lẽ anh là... song tính?!"
Thì ra song tính cũng sẽ tới kì, mấy bà tác giả kia thật thiếu sót mà.
Nhìn Lý Tinh đầy khó hiểu, hắn không biết song tính là gì, nhưng vẫn thẳng thắn, khẳng định mà đáp lại "Tôi không biết song tính là ý gì, nhưng tôi chắc chắn bản thân không phải."
Chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn, Lý Tinh hỏi "Vậy anh lấy băng vệ sinh dành cho nữ giới làm gì?"
Anh cũng có dùng được đâu, tại sao phải dành với chị em phụ nữ tụi em chứ.
Sở Nhiên thu gói băng vệ sinh cuối cùng vào không gian, đúng lý hợp tình nói "Thứ này dùng để lót giày rất tốt. Hút ẩm, hút mồ hôi chân rất hữu dụng."
Khóe miệng một trận run rẩy, Lý Tinh thầm gào thét trong lòng 'Quá lãng phí! Vật tư không thể tái sử dụng, dùng như vậy thật sự quá lãng phí mà!'
Những nam nhân trên thế giới lấy băng vệ sinh làm tấm lót giày đồng loạt hắt hơi, là ai mắng sau lưng bọn họ vậy?
Thẩm Dục cũng giống như Lý Tinh âm thầm rời khỏi những người khác, y đi đến một quầy hàng nhỏ với những chiếc hộp be bé được sắp xếp ngăn nắp. Y bắt đầu phân không viết nên chọn dâu hay sôcôla.1
"Anh hai Thẩm, loại có gai dùng rất tốt, anh có thể thử." chẳng biết Quân Tử Lộ đến đây từ khi nào, cô đứng sau quầy hàng ló đầu ra nhìn y cười hì hì nói.
Thầm thở dài một hơi, Thẩm Dục lấy đại hai hộp hương dâu và sôcôla, nhìn vẻ mặt tiếc nuối của cô thì nói "Nếu anh dám dùng thứ kì quái chắc chắn chị dâu em sẽ đá anh xuống lầu cho tang thi ăn đấy."1
Quân Tử Lộ trợn tròn mắt đầy vẻ không tin nói "Không thể nào đâu! Anh ấy mảnh khảnh gầy yếu như thế, anh không bắt nạt anh ấy thì thôi, anh ấy làm sao phản kháng lại anh được chứ!"
Y cho cô một nụ cười khổ, nói "Vẻ ngoài của em ấy rất lừa người. Anh hai Thẩm của em người ta chỉ cho một cái liếc mắt liền bị miểu sát rồi."
Vẻ mặt Quân Tử Lộ nhất thời vỡ nát, bệnh nhược thụ của cô đâu?! Cớ sao lại là cường thụ?!
Nếu vậy thì đến bao giờ cô mới được nếm hương vị xôi thịt?!
Trong lòng cô gào thét đầy đau đớn, quả thật không dễ dàng gì mới gặp được một cặp đúng ý, ai ngờ đối phương lại là nhược công cường thụ, nguy cơ lật kèo còn rất cao.
Mặc dù không biết trong đầu Quân Tử Lộ nổi giông bão gì, nhưng Thẩm Dục vẫn là khuyên cô "Qua vài tuần nữa sẽ chính thức vào mùa đông, đừng mải nghĩ linh tinh."
Mùa đông càng lúc càng đến gần hơn, công việc chuẩn bị cũng đã sắp hoàn thành.
Hai đoàn đội gộp làm một, bọn họ có hơn trăm người chia nhau ra ở tại các căn biệt thự khác nhau.
Sở Nhiên không quá thích ở cùng nhiều người, hắn chờ mọi người phân chia xong thì chọn đại một căn vào ở. Đương nhiên Thẩm Dục cũng đi theo hắn, ăn mặc ở của hắn đều là một tay y lo liệu.
Hệ thống sưởi trong biệt thự chỉ mở ở phòng khách để tiết kiệm nguồn điện dự phòng của biệt thự, Thẩm Dục mặc một cái tạp dề màu lam dùng chổi quét đi tầng bụi trên sàn nhà rồi dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.
Còn Sở Nhiên nhàn rỗi ngồi trên sofa đã được lau sạch sẽ, đợi y dọn xong phòng khách thì mang ra chăn nệm dày ấm cùng bếp lò dùng than củi đốt.
Cất gọn chổi lau, Thẩm Dục tiến tới ôm lấy thân hình gầy yếu từ phía sau, cười hỏi hắn "Tối nay em muốn ăn gì?"
Sở Nhiên đặt nhẹ bàn tay lạnh lẽo lộ rõ khớp xương lên cánh tay rắn chắc lại ấm áp của y, hắn hơi suy nghĩ một lúc rồi nói ra tên món mình muốn ăn "Súp kem rau củ."
Nét mặt y lộ vẻ bất đắc dĩ, giọng nói mang theo ý cưng chiều "Em gầy như thế này rồi, lại còn chỉ ăn toàn rau củ, làm sao có thể béo lên được chứ."
Quay qua nhìn y, trong ánh mắt lộ ra vẻ cố chấp, hắn nói "Em muốn ăn rau củ."1
Đặt lên trán hắn một nụ hôn, y nói "Được rồi, amh sẽ nấu súp kem rau củ em muốn."
Cũng chỉ có người trải qua mạt thế mới biết nếu trước mạt thế rau củ là thực phẩm giá rẻ thì sau mạt thế, đây chính là thứ mặt hàng xa xỉ khó tìm. Chính vì lẽ đó, Sở Nhiên có phần cố chấp với việc ăn rau củ.
Để lại Sở Nhiên ở phòng khách, Thẩm Dục vào phòng bếp với số nguyên liệu lấy từ chỗ hắn để làm bữa tối.
Ghế sofa mềm mại khác hoàn toàn với giường thí nghiệm bằng kim loại lạnh lẽo, Sở Nhiên sờ trán mình, nơi vừa được hôn qua kia vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại cùng hơi thở ấm áp.
Một người sống có cảm giác khác hoàn toàn với một tang thi lạnh lẽo, hắn khát cầu cảm giác ấm áp từ đối phương, nhưng lại yêu thích sự ngoan ngoãn nghe lời khi đối phương là một tang thi, hắn như vậy hình như có hơi tham lam rồi.
Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên chuông cửa vang lên, dùng tinh thần lực thăm dò thì thấy đó là A Thục. Sở Nhiên đứng dậy mở cửa cho cô vào.
A Thục vẫn dáng vẻ không cảm xúc và mặc trên người bộ đồ dân tộc như mọi khi, cô ngồi xuống một chiếc sofa đơn rồi nói với hắn "Túc Sơn nói cậu ấy thấy trong ký ức của ngài có hình ảnh của tôi. Tôi muốn biết ngài thấy gì?"
Vẫn luôn thẳng thắn như thế, đời trước Tư Đồ Thục Phiên cũng tìm đến hắn và nói "Tôi thấy Quách Tông đối với cậu không tốt, cậu lên rời khỏi bọn họ. Tôi có thể mang cậu đi."
Chỉ là lúc đó hắn không nghe theo sự ngay thẳng đó mà tiếp tục đi cùng đoàn đội Quách Tông mà thôi.