Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta - Sở Nhiên

Hôm nay bọn họ đã rời khỏi tỉnh X, lại qua thêm hai ngày nữa thì sẽ trở về căn cứ K.

Mấy ngày hôm nay nhiệt độ bắt đầu dịu đi, thậm chí chiều tối có xu hướng trở lạnh, cũng bởi vậy mà Sở Nhiên bị Thẩm Dục bắt ép mặc thêm một tầng áo.

Chống cằm nhìn ngắm quang cảnh hoang tàn ngoài ô cửa kính xe, Sở Nhiên bỗng chốc cảm thấy thời gian qua thật nhanh, bất kể là đời trước hay đời này, thời gian chưa từng dừng lại.

Một bàn tay dày rộng ấm áp quen thuộc xoa nhẹ mái tóc đã dài chấm vai của hắn, ở bên tai là âm thanh dịu dàng quen thuộc "Khi trở về anh dẫn em đi gặp bà nội."

Sở Nhiên chưa kịp đáp lại là có đồng ý hay không thì Thái Hồng chen lên ngồi cùng Lý Tinh quay qua nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc mà nói "Mama nói, kết hôn chớp nhoáng là một quyết định hết sức ngu ngốc. Trước khi đi đến nấm mồ của tình yêu, con người ta phải tỉnh táo mà cẩn thận suy nghĩ."

Lời nói về tình yêu mang tính triết lý này nói ra từ miệng người khác nghe còn có tính thuyết phục, thế nhưng khi nói ra từ miệng một đứa trẻ với chất giọng mềm mại lại non nớt... thấy thế nào cũng rất buồn cười.

Lý Tinh cùng Quan Bân nghe xong thì cười đến không thấy mắt đâu, khiến Thái Hồng hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy có khi sẽ xảy ra tai nạn giao thông mất.

Vuốt mặt thở dài một hơi, Thẩm Dục bất lực mà hỏi cô bé "Vậy mẹ cháu còn dạy cháu gì nữa hay không?"

Y thật muốn biết vị kỳ nữ này còn dạy con mình cái gì nữa.

Thái Hồng vậy nhưng cũng thật nghiêm túc nói ra "Mama cháu còn nói, nam nhân ra ngoài nhiều ngày không về nhà không phải nam nhân tốt, người không tốt không thể cùng tiến tới kết hôn, chắc chắn sau khi kết hôn sẽ có tiểu tam bên ngoài."

Bây giờ mọi người có thể khẳng định, vị Thái phu nhân này chắc chắn mọc sừng rất dài mới có thể dạy con đến như vậy.

Thẩm Dục búng cái trán trắng bóc của cô bé, nói "Thế nhưng chú không phải ra ngoài nhiều ngày không chịu về, chú là không tìm thấy A Nhiên nên mới không về nhà được. Mà chú cùng A Nhiên quen biết ba năm, cũng không thể nói là kết hôn chớp nhoáng được."

Bưng cái trán bị búng đỏ, trên mặt rõ ràng đều hiện rõ dáng vẻ oan ức nhưng vẫn hất cằm kiêu ngạo nói "Chú đừng thấy người ta nhỏ liền lừa con nít. Ba năm trừ đi hai năm rười chỉ còn nửa năm thôi, nửa năm cũng là kết hôn chớp nhoáng. Chắc chắn không có kết quả tốt."

Nói xong còn thật nghiêm túc khuyên Sở Nhiên đang ngồi một bên xem kịch vui "Nhiên ca, anh đừng đống ý. Ngoài kia còn rất nhiều đại thụ, không cần vì một gốc cây mà bỏ một rừng cây."1

Lần này Sở Nhiên thật sự bị cô bé này chọc cười rồi, hắn cười đến thở không ra hơi, Thẩm Dục cũng chỉ có thể thở dài giúp hắn nhuận khí.

Sở Nhiên xoa loạn mái tóc được cô bé cẩn thận dùng ruy băng cột lại, cười nói "Trẻ nhỏ chỉ có thể nói miệng thôi, đợi sau này em lớn thì không thể tùy tiện nói miệng nữa đâu."

Nhìn cô bé buồn bực chỉnh lại mái tóc bị rối, Lý Tinh tò mò mà cười hỏi "Nếu vậy thì sau này em định lấy người chồng thế nào đây?"

Thái Hồng dương cằm nói "Em mới không cần người khác. Em có A Lục vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, tại sao phải cần một người lúc nào cũng có thể có tiểu tam chứ?!"

Thẩm Dục nghe tiêu chuẩn của cô nhóc này thì thầm nghĩ 'thật sự là do A Nhiên dạy dỗ, ngay cả tiêu chuẩn cũng giống nhau'.

Lúc này y có chút lo lắng liệu tương lai Thái Lục lấy vợ kiểu gì.

Sở Nhiên không để ý lời nói này trong lòng, dù là nói đùa của trẻ con hay là thật lòng thì đối với hắn, tại mạt thế cái gì cũng có thể xảy ra.

Nhìn cô bé chỉnh lại tóc bị mình làm rối, hắn buồn cười nói "Đợi đến căn cứ K thì ngoan ngoãn nghe lời một chút, đừng có động một tí là đem theo A Lục cùng Mạc Dịch chạy loạn đến mấy nơi không tốt."

Thái Hồng bĩu môi đáp "Em biết rồi, không chạy đến khu đèn đỏ xem anh trai chị gái xinh đẹp là được chứ gì."

Khóe miệng run rẩy một trận, Lý Tinh âm thầm bưng trái tim gần như vỡ nát của mình, cái này có thể nói là tuổi trẻ tài cao hay không đây.

***

Mấy ngày nay bà nội Thẩm cùng Giản bà bà đang nghiên cứu thực đơn bồi bổ, hai bà nói từ sáng sớm đến tối muộn cũng vẫn là chưa chọn được món nào ưng ý.

Nếu không phải là quá bổ thì chính là không đủ bổ.

Thẩm Cảnh nhìn đến mà ghen tị trong lòng, anh ta ai oán nhìn bà nội mình "Bà nội, cũng chưa biết chị dâu có ở đây hay không mà bà đã sốt sắng lên như thế rồi. Cẩn thận chị dâu con đòi ở riêng, lúc đó chỗ đồ này bà đừng bắt con với Tử Lộ ăn đó."

Chẳng đợi bà nội Thẩm mắng hai chữ ngỗ ngược thì Quân Tử Lộ đại nghĩa diệt thân vỗ cái bốp vào lưng chồng mình rồi tươi cười nói với bà nội Thẩm "Bà yên tâm, chị dâu có ra ở riêng thì ngày ngày con giúp bà mang đồ qua."

Mang đồ cũng có phúc lợi đó a.

Biết tỏng trong lòng vợ mình đen bao nhiêu, Thẩm Cảnh chỉ dám oán thầm trong lòng mà không dám mở miệng, anh ta còn chưa muốn hưởng phúc lợi ngủ sofa đâu.

Bà nội Thẩm với Quân Tử Lộ cùng nhau tính thử xem bao giờ thì đoàn đội đi căn cứ Z sẽ về thì Quân Ân mang dáng vẻ tươi cười như gió xuân đi vào, chờ không kịp mà nói "Bọn họ về rồi!"

Sắc mặt bà nội Thẩm nhất thời đều là vui mừng, bà vỗ đứa cháu trai nhỏ vẫn ngồi im bất động bên cạnh "A Cảnh, còn không nhanh đưa bà đi đón anh con!"

Thẩm Cảnh buồn bực lẩm bẩm "Anh con cũng đâu phải không có chân hay không biết đường về đâu." nói thì nói thế, vậy nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn đưa bà nội Thẩm đi đón người.

Quân Tử Lộ nhìn bộ dánh ông anh họ của mình thì chặc lưỡi nói "Người không biết còn tưởng anh đang yêu đấy."

Mặc kệ cô đâm chọc mình ra sao, Quân Ân vẫn không nhịn được mà cong khóe miệng "Anh đây là đang vui vẻ thoát kiếp khổ hạnh mà thôi."

Có trời biết, anh ta đã chờ giây phút này lâu đến mức nào! Quản lý đoàn đội quá mức khổ cực, rất đau não a!

Người Thẩm gia cùng Quân gia lũ lượt kéo nhau đi đón Thẩm Dục trở về, thuận tiện nhìn xem Sở Nhiên là thần thánh từ đâu tới.
Nhấn Mở Bình Luận