Bữa cơm này trôi qua một cách bình lặng, Uông Hải này nói chuyện lịch sự lại tinh tế rất được lòng nữ giới, một lần duy nhất Sở Tiêu Tiêu trở thành nữ giới sáng dạ không bị dáng vẻ bên ngoài của gã lừa.
Ăn xong bữa cơm này người ngoài như nhóm Lý Tinh tự giác trở về trước, còn người nhà họ Thẩm, Quân và Sở, phá lệ thêm họ Uông ở lại nói chuyện cùng nhau xem như bồi đắp tình cảm gia đình. Thẩm Dục cùng Quân Tử Lộ giúp bà nội Thẩm dọn dẹp rồi rửa bát, Thẩm Hưng cùng Thẩm Cảnh có việc cần nói với nhau đã vào thư phòng, Quân Ân thì sớm đã ngủ say như chết, trong phòng khách cũng chỉ còn Sở Nhiên cùng Uông Hải.
Sở Nhiên như mọi lần đến đây, Thẩm Dục cho y một phần bánh ngọt rồi đuổi người đi, hắn im lặng ăn bánh ngọt, uống trà lài.
Uông Hải ngồi đối diện hắn vậy nhưng cũng là một phần bánh, một phần trà. Vẻ mặt gã cực kì hưởng thụ mà ăn một miếng bánh ngọt do bà nội Thẩm làm, đôi mắt cong cong mang ý cười cùng cậu nói chuyện "Thật trùng hợp, Sở thiếu vậy nhưng cũng thích đồ ngọt."
Sở Nhiên không cho đối phương chút phản ứng, mà đối phương cũng không tự cảm thấy mặt nóng dán mông lạnh có gì không ổn "Mà chúng ta cũng thật có duyên, tôi vậy nhưng trước kia cùng cô Sở có chút quen biết, nếu biết sớm hơn có khi sẽ cùng Sở thiếu quen biết rồi nên a."
Lần này rốt cuộc Sở Nhiên cho gã một ánh mắt âm lãnh, giọng nói không mang chút cảm xúc nào "Quen từ lúc con bé mới có hơn mười tuổi chưa đủ sớm?"
Ưu nhã nâng tách trà lên nhấp một ngụm ra chiều hết sức thưởng thức, Uông Hải cười cười nói "Hóa ra Sở thiếu cũng biết chuyện này a! Tôi còn nghĩ Sở phu nhân sẽ giấu rất kĩ cơ."
Cạch, Sở Nhiên đem đĩa bánh trống không đặt lên bàn, trong không gian yên tĩnh đến kì lạ này hắn chậm rãi nói "Tiến sĩ Uông, anh như vậy có phải hay không quá lộ liễu rồi a?! Nói tôi nghe đi, mục đích của Uông gia các anh là gì? Tôi có gì mà khiến các người phải nhìn chằm chằm tôi như vậy?"
Bị vạch trần không khiến Uông Hải thay đổi sắc mặt, gã vẫn duy trì sự ưu nhã ăn bánh uống trà, nếu không phải biết rõ đây là một con thú mũ áo chỉnh tề thì có thể Sở Nhiên sẽ tin vào dáng vẻ chỉnh tề xinh đẹp này.
Đem trà bánh đặt trở lại trên bàn, Uông Hải nhìn hắn, cười nói "Cậu đã biết rồi thì tôi cũng không tốn thời gian đi hỏi thăm nữa, có thời gian thì đến phòng thí nghiệm của tôi, chắc chắn sẽ có một số thứ cậu muốn biết đấy."
Nói xong gã đứng dậy lấy áo rời đi, lúc đi không quên nhắn nhủ "Tôi có việc phải đi trước một bước, nhớ nói với Thẩm thái thái tôi trở về trước rồi nhé."
Nhìn bóng dáng nam nhân dần khuất, Sở Nhiên ngoài mặt không tỏ ra thái độ gì khác lạ, nhưng nội tâm đã cuồn cuộn phong ba.
Kẻ này cùng Thẩm gia quan hệ thân mật, vậy tại sao Thẩm Dục lại ở trong viện nghiên cứu của gã?
Uông Hải vừa đi không lâu Thẩm Hưng cùng Thẩm Cảnh cũng đã nói chuyện xong, thấy trong phòng khách chỉ có mình hắn thì Thẩm Cảnh hỏi "Anh Uông trở về rồi sao?"
Sở Nhiên khẽ gật đầu nói "Về rồi."
Thẩm Hưng cũng không ở lại mà rời đi "Anh đi đây, nói với bà nội một tiếng hộ anh."
Thẩm Cảnh xua tay đáp "Em biết rồi."
Anh ta ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà, nhìn Sở Nhiên không có ý sẽ nói chuyện thì buồn bực nói "Tôi nói chứ, cậu thật sự nên hòa đồng một chút, nhà chúng ta có một mình anh cả mặt như tượng đá là đủ rồi a."
Liếc mắt lạnh nhạt nhìn cậu em chống, Sở Nhiên rất không cho mặt mũi nói "Tôi cũng chẳng muốn giống Thẩm tam thiếu anh ngày ngày nhiều chuyện."
Chẳng đợi Thẩm Cảnh phản bác thì vừa lúc Thẩm Dục đi ra, hắn lập tức lôi kéo người đi về, Thẩm gia quá tà môn, không cần ở lâu.
Bà nội Thẩm đi ra thì thấy cả phòng khách chỉ còn có mỗi Thẩm Cảnh thì hỏi "Đều về hết rồi sao?"
Thẩm Cảnh gật đầu đáp "Về hết rồi ạ."
Bà nội Thẩm đi đến ngồi xuống sofa, đón lấy ly trà cháu trai rót cho mình, thở than "Mới nãy còn đông vui, chớp mắt một cái liền vắng vẻ a."
Sáp đến cạnh bà nội, Thẩm Cảnh cười cười chỉ vào mình nói "Vẫn còn con ở với bà mà."
Đưa tay nhéo cái mặt anh tuấn của cháu trai út, bà nội Thẩm cười nói "Con còn Tử Lộ, nào có lúc nào cũng ở với bà được."
Nhìn gương mặt Thẩm Cảnh cùng Thẩm Dục có mấy phần giống nhau, đột nhiên bà nhớ đến cái gì đó mà cười nói "Nhưng mà bà không ngờ A Nhiên cùng Tiểu Uông nhìn riêng từng đứa thì không thấy gì, đứng chung mới thấy hai đứa có nhiều nét chung, sở thích cũng khá giống nhau, nếu không phải biết cha Tiểu Uông chỉ có một đứa con là nó thì bà còn nghĩ hai đứa là anh em cơ."
Nghe bà nội nói Thẩm Cảnh mới để ý, anh ta gật đầu nói "Đúng thật là có phần giống nhau."
Đợi khi về đến nhà thì Thẩm Dục đột nhiên ôm lấy hắn, ở bên tai hắn mà trầm giọng hỏi "Là gã ta phải không?"
Hôm nay y cảm nhận được trong lòng Sở Nhiên đều là căm phẫn, sợ hãi, tuyệt vọng cùng ý nghĩ muốn giết chết kẻ trước mặt.
Y có thể chắc chắn, gã tiến sĩ khi chính là Uông Hải.
Sở Nhiên đáp lại ôm ấp của đối phương, hắn vùi mặt trong vòng tay tràn ngập âm thanh trầm ổn lại vững vàng của trái tim đang đập.
Người này còn chưa biến thành tang thi, hắn vẫn còn tự do, mọi chuyện chưa có xảy ra. Sở Nhiên tự an ủi chính mình rằng không sao cả, mọi chuyện còn chưa bắt đầu, hắn chỉ cần sớm một chút bóp nát những kẻ này khi mới chớm nở.
Mọi bất an của hắn Thẩm Dục đều cảm nhận rõ ràng, nhẹ vỗ về an ủi hắn "Không sao, bây giờ mọi chuyện còn tốt, anh giúp em đem gã trừ bỏ là được, không sao đâu."
Sở Nhiên vẫn luôn cảm thấy mình chẳng còn sợ hãi thứ gì nữa, nhưng đến giây phút này hắn theo bản năng mà sợ hãi kẻ ngự trị mọi ác mộng hằng đêm trong hắn, lại càng thêm sợ hãi nguy hiểm không biết trước bên cạnh Thẩm Dục.