Mày kiếm mắt phượng, hàng mi vừa dài vừa rậm, môi mỏng hồng nhạt, quanh thân như thể có sương mù lành lạnh bao lấy, hơi thở cũng băng lãnh hệt như một thiên tiên giáng trần, cao cao tại thượng.
Nhìn từ góc độ của Tô Oanh, thật ra nàng ta chỉ thấy được một bên mặt.
Nhưng, chỉ cần một bên mặt kia thôi đã đủ để Tô Oanh đố kỵ không ngừng.
Nàng ta đã biết từ sớm rằng vị hôn phu của Tô Nguyễn chỉ là một cô nhi, phụ mẫu mất từ nhỏ, tổ phụ của hắn cũng qua đời khi hắn vừa sáu tuổi.
Sau đó không biết học được chút công phu quyền cước của ai, cũng không được bao tiền đồ, cứ như thế sống qua ngày.
Trước đây Tô Oanh nghĩ, một nam tử hán gần hai mươi mà lại vô tích sự thì hẳn là người vừa thô tục vừa ngu dốt.
Bây giờ nàng ta vừa thấy đã biết mình nghĩ sai rồi.
Nếu biết sớm, biết sớm.. Hắn đẹp trai như thế...
Tô Oanh thầm nghĩ vẩn vơ, nhưng cũng không biết, nếu Tô Nguyễn biết vị hôn phu của nàng tuấn tú như thế thì sớm thì nàng sẽ làm thế nào.
Lúc này Liễu Minh Khanh phát hiện Tô Oanh vẫn chưa đi: "Oanh Oanh, về đi."
Tô Oanh phát hiện, sau khi Liễu Minh Khanh nói dứt lời thì dường như Thôi Trạm hơi nghiêng sang hướng của nàng ta một chút.
Nàng ta cúi đầu, cũng không biết hắn có nhìn nàng ta hay không, nhưng nàng ta đã vô thức đỏ mặt.
"Vâng, mẫu thân, nữ nhi xin cáo lui."
Sau khi Tô Oanh rời khỏi Phất Liễu viện nàng ta mới ngẩn người phát hiện ra, thì ra nàng ta đã nín một hơi từ nãy giờ, cho đến lúc này mới thở phào ra.
Nàng ta nâng tay sờ mặt mình, nàng ta cảm thấy mặt mình đã nóng bừng như trứng gà luộc.
Tô Oanh bụm mặt, lặng lẽ cười một tiếng, vị hôn phu của Nguyễn Nguyễn thật tuấn tú.
Nàng cười một hồi thì nụ cười kia bỗng biến dạng, sự đố kỵ trong lòng nàng ta lại rục rịch.
Số của Tô Nguyễn thật tốt, thế mà lại có một vị hôn phu ưu tú như vậy!
"Ngồi đi." Sau khi Thôi Trạm hành lễ xong, Tô Thụy An lạnh nhạt nói.
"Tạ Tô đại nhân." Thôi Trạm ngồi xuống đúng mực: "Hôm nay Thôi mỗ đến đây bái phỏng, một là vì chuyện hôn ước, lần trước Thôi mỗ đã bày tỏ ý với Tô phu nhân, tổ phụ đã tạ thế mong Thôi mỗ tuân thủ theo đính ước giữa ngài ấy và Tô lão thái gia, Thôi mỗ không dám chống đối."
"Việc này ta đã biết." Tô Thụy An không thèm nâng mi: "Cứ vậy đi."
Ông ta cũng lười phiền lòng lần nữa vì việc hôn nhân của Tô Nguyễn.
"Đa tạ Tô đại nhân đã tác thành." Thôi Trạm cung tay: "Hai là, đêm nay Thôi mỗ có việc rời khỏi huyện Lâm Huyền, cho nên hôm nay mới vội vàng đến đây quấy rầy Tô đại nhân."
"Thôi hiền chất có việc quan trọng à?" Liễu Minh Khanh nói chen vào.
Thôi Trạm nói: "Chuyện mấy ngày nay Tô phu nhân cũng thấy rõ, Thôi mỗ cảm thấy mình và Lâm Huyền tương khắc lẫn nhau, cho nên quyết định rời đi. Nếu đã muốn rời đi, vậy thì đi ngay không nên chậm trễ."
Trong giọng nói của hắn không hề có chút bất mãn nào về việc Tô Thụy An giam giữ mình mấy ngày qua, thậm chí suýt nữa đã khiến mình mang tội giết người. Nhưng Liễu Minh Khanh và Tô Thụy An là người đuối lý, kiểu gì không tự bổ não ra hắn đang trào phúng mình chứ?
"Chúc cho Thôi hiền chất sớm ngày công thành danh toại." Tô Thụy An cắn răng nói.
"Mượn lời chúc tốt lành của Tô đại nhân." Tô Trạm nói: "Trước khi đi, Thôi mỗ muốn được gặp Tô Tam tiểu thư một chút, không biết có tiện không?"
Hai người là phu thê sắp cưới, Thôi Trạm lại muốn đi, hắn muốn gặp Tô Nguyễn một lần là chuyện hợp tình hợp lý, Tô Thụy An không thể từ chối được.
"Vu quản gia, đưa Thôi hiền chất đến đại sảnh." Tô Thụy An căn dặn quản gia xong thì quay đầu lại nói với Liễu Minh Khanh: "Phiền phu nhân đi gọi nàng một tiếng."
Khi Tô Nguyễn biết được Thôi Trạm đến phủ, còn muốn gặp nàng thì khá bối rối.
"Thôi công tử muốn gặp con?"
Liễu Minh Khanh cười nói: "Có phải Nguyễn Nguyễn vui lắm không? Sáng nay phụ thân con thu được chứng cứ mới chứng minh Thôi công tử không lề liên quan đến vụ án núi Đại Tử, nên đã thả hắn ra rồi."
Bà ta cho rằng Tô Nguyễn không biết Thôi Trạm đã được thả ra cho nên mới kinh ngạc như thế.
Nàng nào phải thế, Tô Nguyễn là người có công trong việc Thôi Trạm được thả ra nhanh như thế.
Điều khiến Tô Nguyễn khϊế͙p͙ sự đó là, nàng không ngờ Trần Ngũ lại có bản lĩnh như thế, chỉ một đêm thôi mà đã tìm được chứng cứ!
Nhưng lúc này Tô Nguyễn không có thời gian nghĩ nhiều: "Thôi công tử ở đâu?"
"Ở đại sảnh."
"Cảm ơn kế mẫu, nữ nhi đi trước." Tô Nguyễn nhấc làn váy lên chạy ra ngoài, Liễu Minh Khanh ở sau lưng gọi to: "Nguyễn Nguyễn, con là cô nương đấy, rụt rè một chút!"
Tô Nguyễn lén làm mặt quỷ, rụt rè cái khỉ gì, vì để Thôi Trạm không từ hôn, chẳng biết nàng và hắn đã gặp nhau bao nhiêu lần.
Ặc, hắn còn từng rửa chân cho nàng nữa.
Nhớ tới cái đêm hắn nửa quỳ xuống trước mặt nàng, dùng bàn tay với những vết chai mỏng cầm lấy chân nàng, mi mắt hạ xuống, dáng vẻ ấy khiến Tô Nguyễn cảm thấy trái tim mình muốn bay lên.
"Thôi công tử!"
---
Trong đại sảnh, Thôi Trạm đang đứng trước một bức họa, hắn mặc y phục màu xanh, dáng người cao gầy, hai tay chắp lại sau lưng, cổ tay lộ ra ngoài hiện lên ánh sáng lành lạnh.
Dường như kiếp này Tô Nguyễn đã từng thấy dáng vẻ này của Thôi Trạm một lần.
Nhưng khi đó hắn đến để từ hôn, mà lần này có lẽ đến nói với nàng rằng hắn đã nói chuyện hôn ước với Tô Thụy An rồi.
Tô Nguyễn còn nhớ, khi đó nàng vì muốn Thôi Trạm thương tiếc mình cho nên đã cố tình ngã chổng vó, kết quả vẫn đổi lấy những câu từ tàn nhẫn từ hắn.
Sau đó nàng đã nghĩ rất nhiều cách tiếp cận Thôi Trạm, chỉ vì để hắn không từ hôn với nàng, bây giờ, cuối cùng cũng được toại nguyện.
Chỉ mới chưa đầy một tháng, Tô Nguyễn hồi tưởng lại, nàng vẫn có cảm giác như mình đang mơ.
"Đến rồi à." Nam tử cao gầy xoay người lại, nhìn thấy Tô Nguyễn thì khẽ cười.
Nam tử từ xưa đến nay vẫn lạnh như núi băng, lúc này mím môi cười, đôi mắt đen láy kia mang theo chút mị hoặc.
Đây là lần đầu tiên Tô Nguyễn thấy hắn cười như thế, nàng nhìn đến ngẩn người.
"Mới mấy ngày không gặp mà đã choáng váng rồi?" Thôi Trạm hơi nhướng mày, hắn đưa tay gõ nhẹ vào trán nàng: "Ta không muốn có một vị hôn thê ngốc đâu."
"Chuyện núi Đại Tử, cảm ơn nàng." Thôi Trạm nghiêm mặt, nói.
Tất nhiên đại lao huyện Lâm Huyền không giữ nổi hắn, nhưng nếu không có manh mối của Tô Nguyễn, nói không chừng hắn sẽ không được ra ngoài một cách quang minh chính đại sớm như thế.
"Đó là việc ta phải làm." Tô Nguyễn nói.
Tuy trong lòng nàng vẫn còn phiền muộn và lo lắng như cũ, thế nhưng nàng đã lựa chọn rồi, bây giờ phải nhìn về phía trước, nàng nghĩ nhiều cũng vô ích.
Thôi Trạm bỗng nói: "Đêm nay ta sẽ rời khỏi Lâm Huyền."
"Hả, phải đi nhập rượu à?" Tô Nguyễn tưởng Thôi Trạm bị giam mấy ngày nên rượu dự trữ trong quán đã hết: "Phải đi mấy ngày?"
Thôi Trạm nhìn sâu vào mắt nàng: "Là rời khỏi chứ không phải đi nhập rượu."
Tô Nguyễn hoảng hốt, rồi nàng chợt nhớ ra hai người khác nhau: "Chàng phải rời khỏi Lâm Huyền à?"
Rời khỏi nhanh như thế sao? Bây giờ vẫn còn cách một năm so với lần kiến công lập nghiệp vào kiếp trước mà!
"Ừm." Thôi Trạm gật đầu.
Tô Nguyễn đón nhận sự việc rất nhanh, nàng tính toán ngày tháng, dường như rời đi vào lúc này cũng phải.
Nàng không truy hỏi thêm gì, chỉ đưa tay kéo ống tay áo Thôi Trạm: "Vậy chàng về sớm chút nhé, bình an trở về nhé."
Nàng dùng sức nên đầu ngón tay trắng mịn hơi tái đi, Thôi Trạm cúi đầu nhìn qua, không nhịn được khẽ cong môi.
Không nỡ xa hắn, lo lắng cho hắn đến vậy à? Xem ra, tiểu nha đầu này rất ái mộ hắn!
Tô Nguyễn: Thôi công tử, chàng phải trở về sớm đó, phải bình an về đó!
Ta đã dùng vận mệnh của đại ca đại tỷ còn cả Nam Nam và ta đặt cược đấy, sang năm có thể tránh khỏi những kiếp nạn kia không thì đều trông cậy hết vào chàng đó!