Đột nhiên, Lâm Liên Kiều chợt nhớ đến người lúc chiều, nhớ đến khuôn mặt của người đó mà trong đầu cô như xuất hiện một tia sáng của sự cứu rỗi.
Quả thật người đó có khi chất hơn người, đặt cạnh người đó với Tiêu An thì Tiêu An như người hầu vậy.
Lâm Liên Kiều bật cười, cũng may cô còn nhớ đến tên của người đó, vậy thì cô chỉ đành lợi dụng cái tên này vậy.
"Người đó tên Sở Quân Huân, chắc cha không biết người này đâu."
Lâm Diễm Tinh nghe xong, không biết vì sao lại cười như nắc nẻ, giống như cô ta có biết cái tên này vậy.
Nhưng rõ ràng ở kiếp trước người tên Sở Quân Huân này không có xuất hiện, làm thế nào cô ta biết được? Lâm Liên Kiều nhíu mày khó hiểu, cô tự hỏi hay cô đã quên chuyện gì rồi?
"Kiều Kiều, chị nói bừa có phải không? Ha ha, chị có biết Sở Quân Huân là ai không? Làm sao mà …"
"Diễm Tinh, con im lặng đi, cười chị mình như vậy còn ra thể thống gì."
Bị Lâm Nghị thẳng thừng trách móc, Lâm Diễm Tinh lặp tức mím môi, hạ giọng có vẻ hối lỗi.
Nhưng lúc Lâm Nghị không để ý, ánh mắt lại trợn ngược lên khinh bỉ.
"Hừ, ông già lú lẫn, cô ta nói dối trắng trợn như vậy mà cũng tin được."
"Kiều Kiều, con nói thật sao? Sở Quân Huân thật sự thích con à?"
Lâm Liên Kiều nhìn cha cũng có vẻ nghi ngờ, hình như ông ấy cũng biết nhân vật này, cô căng thẳng đến mức chẳng dám trả lời ngay, bởi vì chỉ một chút sơ xuất, thì câu nói dối của cô rất dễ dàng bị vạch trần.
Cô ấp úng dò xét.
"Cha...!biết anh ấy sao?"
Lâm Liên Kiều hỏi cha, nhưng Lâm Diễm Tinh ngứa miệng không chịu được mà lao vào cướp lời.
"Đương nhiên rồi, người ta là thống soái mới nhậm chức, cũng vừa mới chuyển đến Thiên Thành không lâu.
Đến thương nhân lớn như cha còn chưa gặp được thì chị làm sao mà quen biết anh ta, anh ta làm sao thích chị? Kiều Kiều, chị đừng nói dối nữa, em biết có thể chị đang giận dỗi Tiêu An vì chuyện gì đó nên mới nói vậy thôi."
Lâm Liên Kiều hơi giật mình, cô không nghĩ người đó lại là nhân vật lớn ở Thiên Thành này, chẳng trách cô thấy cái tên này quen quen nhưng lại không nhớ ra nỗi.
Bây giờ cô lại cảm thấy có chút hối hận rồi.
"Biết thế mình đã không nói cái tên này ra.
Nhưng mình chỉ nói bừa vậy thôi, làm sao đây?"
Lâm Liên Kiều bí bách đến mức mồ hôi nhỏ giọt.
Vô tình lại nhìn mẹ con Lâm Diễm Tinh đang ngồi khoanh tay chờ đến lúc mỉa mai cô mà cô không thể chịu được.
"Mặc kệ, lỡ phóng lao rồi phải theo lao thôi."
Lâm Liên Kiều hạ quyết tâm phải theo đến cùng.
Dù sao thì bọn họ cũng không thể tìm Sở Quân Huân để đối chất được.
Cô không còn tỏ ra e dè, trái lại còn vừa liếc mắt nhìn Lâm Diễm Tinh vừa tỏ ra tự hào nói.
"Đúng đó cha, Sở Quân Huân anh ấy không chê con nặng cân, con làm việc gì anh ấy cũng đều ủng hộ.
Chứ không như Tiêu An kia, ngoài mặt thì thân thiện, sau lưng thì nói con kinh tởm."
Lâm Liên Kiều vừa dứt lời, Lâm Nghị bất chợt đứng dậy đập bàn thật mạnh làm ai cũng giật thót.
Ông ấy tức giận nói lớn.
"Thật quá quắc, thằng Tiêu An nó dám nói con như vậy sao? Cha sẽ đi tìm nó tính sổ."
Lâm Nghị nói là làm, nhưng ông ấy còn chưa bước ra khỏi phòng ăn, Cao Mộng Hà đã đá mắt ra hiệu cho Lâm Diễm Tinh.
Cô ta ngay cũng sốt sắng ngay lập tức chạy tới ôm cánh tay của Lâm Nghị lại rồi vội vội vàng vàng nói.
"Cha, cha, chắc là Kiều Kiều có hiểu lầm gì đó với Tiêu An rồi.
Anh ấy không thể nào là người như vậy đâu.".
Truyện mới cập nhật
"Lâm Diễm Tinh, sao từ nãy đến giờ cô cứ bên chầm chập Tiêu An vậy chứ? Không lẽ, cô mới là người có ý với anh ta à?"
Lâm Liên Kiều biết bọn họ đã có quan hệ mờ ám đã lâu vì ở kiếp trước, chính Lâm Diễm Tinh đã thú nhận với cô.
Nhưng cô không có chứng cứ gì để chứng minh nên chỉ có thể nói xéo cô ta như thế này.
Mà chỉ nhìn cô ta quắn quéo vì chột dạ, cô cũng đủ thoả lòng đôi chút rồi.
"Không… không có.
Làm gì có chuyện đó chứ?"
Nhìn thấy Lâm Diễm Tinh không xử lý khéo léo.
Với con mắt tinh tường của Lâm Nghị, Cao Mộng Hà sợ bị bại lộ nên vội ra mặt nói đỡ cho cô ta.
"Kiều Kiều à, con đừng chấp vặt Tinh Tinh, con bé cũng chỉ là nghe bên ngoài đồn thổi về Tiêu An nên mới về nhà nói cho mọi người biết thôi chứ Tinh Tinh thường ngày chỉ lo học hành, lấy thời gian đâu mà để ý đến người khác chứ?"
Lâm Diễm Tinh vã mồ hôi, cô ta cười gượng lại được dịp hùa theo.
"Đúng, đúng đó Kiều Kiều, em chỉ là thuật lại lời đồn thôi.
Em không biết chị lại không thích Tiêu An đến như vậy.
Em có lỡ nói gì khiến chị không vui thì chị bỏ qua chi em, sau này em sẽ cẩn thận hơn."
"Hai mẹ con các người thôi đi.
Kẻ xướng người ca không biết mệt à? Kiều Kiều đã không thích Tiêu An thì từ nay về sau không được nhắc tới cái tên đó trong nhà này nữa, biết chưa?"
Lâm Nghị đang trong cơn nóng nảy, vừa lên tiếng đã khiến mẹ con Cao Mộng Hà ngậm miệng mà ngoan ngoãn gật đầu thuận theo.
Nhưng chưa phải là tất cả, vẫn còn một việc nữa khiến Lâm Nghị không thể nào vui vẻ nỗi.
Vẫn khuôn mặt nhăn nhó đó, ông hướng về Lâm Liên Kiều nghiêm khắc nói.
"Còn Kiều Kiều, con có thích ai cũng được.
Nhưng Sở Quân Huân thì cha không đồng ý.
Con không được qua lại với người đó nữa."
Nói rồi, Lâm Nghị bỏ luôn cả bữa ăn mà đi vào phòng.
Lâm Liên Kiều không hiểu tại sao cha cô lại phản đối gây gắt đến như vậy, nhưng cô cũng không mấy quan tâm vì cô thực sự không có gì với anh.
Cha cô ngăn cản thì cô thấy càng tốt.
Lâm Liên Kiều cũng không muốn tiếp tục ngồi chung bàn với hai người đáng ghét này nữa, cô mất hứng thú ăn uống mà đứng dậy bỏ lên phòng.
Đến lúc này, lại là thời điểm lộ nguyên hình của Cao Mộng Hà.
Bà ta thở dài, nói bâng quơ.
"Haizzz, có người không nhìn lại bản thân mà mộng tưởng trèo cao kìa.
Đúng là khi mở mắt cũng có thể nằm mơ."
"Mẹ này, mẹ nói gì thế, nhỡ chị ấy nói thật thì sao? Biết đâu, Sở Quân gia người ta có sở thích đặc biệt khác người."
Lâm Diễm Tinh làm bộ bên vực Lâm Liên Kiều, nhưng cũng đặc ý khoáy đểu.
Hai người họ vừa nói vừa cười hí hửng, không phải sau lưng mà là ngay ở trước mặt cô.
Lâm Liên Kiều dừng bước, cô hơi quay lại nhìn hai người bọn họ, rồi lại ngoảnh mặt đi không nói gì.
Xem ra việc cô bịa ra chuyện để nói về dối không khiến mẹ con Lâm Diễm Tinh tin được, ngược lại còn bị bọn họ nhạo báng.
Nhưng mục đích chính để bọn họ biết Tiêu An đã hết giá trị lợi dụng đã hoàn thành.
Còn về chuyện khiến mẹ con bọn họ tức đến điên tiết, Lâm Liên Kiều tin sau này không thiếu cơ hội.
…
Tại dinh thự nhà Sở Quân, trên tầng thượng, làn khói trắng nổi bật trong đêm bay lên từ điếu xì gà được kẹp giữa hai ngón tay.
Sở Quân Huân ngồi ngã người trên một chiếc ghế dây gỗ, mắt hướng nhìn lên bầu trời quang đãng đầy sao.
Bỗng nhiên trên vai anh có hai bàn tay trắng nõn, thon thả đặt lên, nhẹ bóp vai cho anh.
Tiếp sau đó là giọng nói thanh thuần của một cô gái vang lên.
"Anh đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy? Việc quân bận rộn, nếu muốn thì anh có thể san sẻ cho em mà."
Sở Quân Huân nghe giọng biết người, anh rít thêm một hơi xì gà, phả khói vào không trung rồi nói.
"Bội Nhi đấy à, về phòng ngủ đi, mặc kệ anh."
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."
Sở Quân Bội Nhi làm ra vẻ bướng bỉnh, Sở Quân Huân cũng hết cách, nếu không biết được câu trả lời, thì đứa em gái này của anh nhất quyết không chịu rời đi.
Anh chỉ đành trả lời ngắn gọn.
"Nghĩ đến một người khiến tâm trạng vui vẻ."
"Là ai vậy?"
"Chị dâu tương lai của em.".