Lâm Diễm Tinh làm sao mà vào được nơi này? Nếu nói là do Tiêu Duật Hành đưa cô ta vào thì không thể nào, ở đây ông ta không có quyền cao đến vậy. Mà cô ta xuất hiện ở đây đúng vào kỳ tập huấn của cô, vậy không lẽ bầy rắn đó cũng là dành để đối phó cô sao?
Lâm Liên Kiều trên đường trở về lều trại mà không ngừng nghĩ ngợi. Vừa rồi đúng lúc tiếng còi kết thúc trò chơi vang lên inh ỏi, trong lúc cô và Điềm Á Hiên mất chú ý một chút mà đã để cô ta chạy mất, thế là mất dấu cô ngay trong rừng. Nhưng cô chắc chắn cô ta vẫn còn ở đây, dựa theo thời điểm cô ta đi lấy giỏ rắn kia, thì chắc hẳn một kế hoạch nguy hiểm nào đó sẽ thực hiện vào tối nay, vậy nên cô không thể để bản thân mất cảnh giác.
"Điềm Á Hiên, những gì cậu đã thấy tuyệt đối đừng nói với ai. Cậu cứ coi như không có gì xảy ra đi."
Điềm Á Hiên nghe cô nói xong ngay tức thì liền nhăn mặt, cậu ta thật không hiểu nổi.
"Tại sao chứ? Nếu chúng ta đi báo lại với các quân viên, bọn họ có thể sẽ bắt được người phụ nữ đó."
Ánh mắt của Lâm Liên Kiều đột ngột dằn xuống, nó không dành cho Điềm Á Hiên mà là dành cho một suy nghĩ mạo hiểm trong đầu cô lúc này, cách nói dứt khoát như đã suy tính kỹ càng, chỉ chờ thực hiện.
"Đúng là sẽ bắt được, nhưng khi đó tội của cô ta chưa đủ nặng. Tôi đã để cô ta an nhàn quá lâu rồi, giờ cũng là lúc nên kết thúc cuộc sống nhàm chán của cô ta đi thôi."
Thái độ của cô trong mắt Điềm Á Hiên mà nói rất kỳ lạ, cậu ta không thể thôi nghi hoặc mà hỏi lại.
"Kiều Kiều, cậu quen với người phụ nữ đó sao?"
Điềm Á Hiên cũng lờ mờ đoán ra được, nhìn ánh mắt cô như có thù hằn chất chứa bao lâu chứ không đơn giản chỉ là muốn bắt một kẻ khả nghi. Câu trả lời sau đó của cô chính là khẳng định cho đáp án mơ hồ mà cậu ta đang nghĩ.
"Không những là quen, mà còn biết rõ nữa là đằng khác."
Điềm Á Hiên không muốn tọc mạch nhiều, quen biết Lâm Liên Kiều tới nay cũng chỉ ngót nghét hơn một tháng, nhưng cậu ta tự tin hiểu rõ con người cô. Nếu đã quyết định làm gì đó thì chắc chắn cô đã tính toán kỹ lưỡng cả rồi, cô sẽ không bao giờ để phần thiệt hại về bản thân mình. Dù cho không biết cô có thù oán gì đối với người phụ nữ khả nghi trong rừng kia, nhưng cậu ta vẫn làm theo những gì cô nói.
Lúc hai người rẽ ngược hướng trở về trại, Lâm Liên Kiều bất chợt kéo cậu ta lại, vẻ mặt thần thần bí bí nói nhỏ.
"Điềm Á Hiên, tối nay cậu hãy giúp tôi làm việc này…"
…
Tối đến, tất cả đều theo quy định phải ngủ vào lúc chín giờ tối nên không một ai còn ở bên ngoài lều trại ngay lúc này. Ai về lều nấy, trả lại một không gian bao trùm tịch mịch.
Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Bên trong lều lại của Lâm Liên Kiều, cô nhìn thấy Tiểu Đào đang thoa kem chống côn trùng được phát trước đó trước khi ngủ, thì đột nhiên lại sực nghĩ ra điều gì đó, nét mặt nghiêm túc ngay lập tức nói.
"Đào Đào, Trân Trân, cho tôi mượn lọ của hai cậu."
Tiểu Đào, và Tống Uyển Trân ngơ ngác không hiểu gì, nhưng bàn tay vẫn vô thức đưa ra cho cô.
"Sao vậy Kiều Kiều, lọ kem bôi này có vấn đề gì sao?"
Lâm Liên Kiều mở lần lượt hai lọ ra ngửi ngửi, sau đó lại ngửi về lọ của mình. Bất chợt, hai mắt của cô bừng sáng như vừa phát hiện ra điều gì lớn lao.
"Lọ của hai cậu có hương thơm nhẹ, nhưng lọ của tôi lại có mùi hắc, không giống như lọ hôm qua tôi nhận được."
"Đâu, để tôi ngửi thử xem."
Tống Uyển Trân lấy mấy chiếc lọ từ trên tay Lâm Liên Kiều, cũng giống như cách cô làm, cô ta ngửi xong, vẻ mặt cũng nhanh chóng chuyển sang nghiêm trọng.
"Đúng là lọ này của cậu có mùi hắc, có người đã tráo đổi lọ kem này ư? Là muốn hại cậu sao?"
Đây là chuyện hệ trọng, mặt hại đương nhiên sẽ lấn át mặt lợi, thế mà Lâm Liên Kiều trông vẫn vô cùng thản nhiên, thậm chí nét mặt của cô còn tỏ ra vui vẻ hơn vừa rồi. Cái nhếch môi cười như vừa tìm ra được huyền cơ nào đó của cô làm người khác hiếu kỳ đến mức không chịu được.
"Đào Đào, Trân Trân, lại gần đây tôi có chuyện muốn nói…"
Tiếng xì xào dần biến mất, ánh đèn cầy yếu ớt cuối cùng bị thổi một hơi liền vụt tắt, báo hiệu tất cả đều chìm vào màn đêm, chìm vào những cơn ngủ say sưa. Hiện tại, chỉ còn những đốm tàn lửa đỏ li ti, le lói trong đám củi đã cháy thành tro bên ngoài trại, hơi ấm từ đó cũng vụt tan dần, nhường chỗ cho màn sương lạnh lẽo.
Rồi bất chợt, không gian một mảnh im lặng như tờ bị xé tan hoang thành nhiều mảnh bởi một tiếng hét thất thanh khủng khiếp, khiến người đang chìm vào đáy sâu giấc ngủ cũng giật mình tỉnh lại chỉ trong một nốt nhạc.
"Có chuyện gì vậy?"
Những âm thanh hoang mang vang lên gần như cùng lúc, sự nháo nhào bất chợt làm cho buổi đêm không còn yên bình.
"Sở Quân gia, Sở Quân gia…"
Một người lính trực đêm hớt hãi, không nể nang phép tắc gì mà xông thẳng vào trại chỉ huy la toáng lên.
Sở Quân Huân ngay tức khắc mở mắt ngồi bật dậy, nét mặt sa sầm xuống theo trực giác mà nhận thấy có chuyện không lành.
"Có chuyện gì?"
Người lính trực đêm thở hồng hộc, giọng run lên cố nói.
"Lâm tiểu thư bị… rắn độc cắn."
"Cái gì?"
Sắc mặt của Sở Quân Huân tái đi trông thấy, đáy mắt thoáng hiện lên tia hoảng loạn. Đầu óc chẳng nghĩ ngợi gì, bước chân cứ thế chạy hết tốc lực đến tìm cô.
"Kiều Kiều, Kiều Kiều…"
Lúc Sở Quân Huân tới, Tiểu Đào và Tống Uyển Trân đã khóc hết nước mắt, Lâm Liên Kiều bị ba bốn vết cắn trên chân, chỉ kịp cột chặt chân lại bằng một mảnh vải để ngăn cản nọc độc truyền đến tim. Cả người cô đều xanh xao, khuôn mặt chẳng mấy chốc đã không còn một vệt máu.
"Ngài Sở Quân, nhanh đưa Kiều Kiều đến bệnh viện."
Sở Quân Huân lao đến nhanh như chớp, không để lãng phí dù chỉ một giây mà bế cô lên ngay. Chiếc cửa vải vụt bay lên, người như cái bóng cũng vụt chạy qua rồi biến mất.
Lâm Diễm Tinh ngay lúc này lại đang đứng trốn sau một cái cây to gần đó, cô ta mặc quân phục, vẫn cách búi tóc lên rồi đội một chiếc nón lưỡi trai, đứng ló đầu nhìn ra khung cảnh đang hỗn loạn. Nụ cười thỏa mãn làm khoé môi của cô ta sắp rộng đến mang tai, lại thêm ánh mắt xếch lên mà hả hê vui sướng càng làm khuôn mặt của cô ta trở nên thâm hiểm, quỷ dị.
"Lâm Liên Kiều, lần này cô không chết, cũng thân tàn ma dại thôi. Lâm Diễm Tinh này đã trả thù, cô còn muốn sống yên được sao? Haha."
Trong lòng thầm đắc ý vô cùng, nhưng còn một bước nữa cô ta mới có thể yên thân mà sống đắc thắng cả quãng đời còn lại, đó là nhân lúc khung cảnh đang rối ren vì mấy con rắn cô ta thả ra mà trốn khỏi đây. Cô ta sẽ trở về Tiêu gia, vẫn làm thiếu phu nhân nhà họ Tiêu, coi như không hề biết chuyện gì xảy ra. Dưới sự trợ giúp của Sở Quân Bội Nhi thì việc cô ta ra vào nơi này đã trở nên dễ như ăn một cái kẹo.
Về phía Lâm Liên Kiều, một chiếc xe tức tốc đã được chuẩn bị để Sở Quân Huân đưa cô đến bệnh viện, trong tình thế này, cả xe và cả người đều cố gắng nhanh hết cỡ để cứu tính mạng của cô đang nguy kịch.
"Kiều Kiều, mở mắt ra đi, nhìn anh đi Kiều Kiều, đây là lệnh, mở mắt ra nhìn anh."
Sở Quân Huân không ngừng lung lay cô dậy, nhưng thân cô không có phản ứng, mắt vẫn nhắm nghiền, hệt như một cái xác không hơn không kém.
Ôm chặt cô trong lòng mà tim anh quặn thắt, như bị ai bóp nghẹt đến mức không thở nổi. Anh chưa từng khóc vì ai, kể cả khi anh có ý định kết thúc cuộc sống tồi tệ của mình trước đây, anh cũng chưa từng tỏ ra đau khổ trùng điệp như thế này bao giờ.
Hôm nay, chính ngay vào lúc này, mắt anh đã đỏ, nhưng anh không để giọt nước mắt tuyệt vọng trong anh chảy xuống, vì anh tin cô sẽ không xảy ra chuyện gì, mọi tình huống xấu nhất anh đều không muốn nghĩ tới.
Anh đặt tay lên ngực trái của cô, cảm nhận từng nhịp tim đang đập trong cô, nó còn đập lúc nào, là lúc đó anh còn hi vọng.