Tối đến, Lâm Liên Kiều phải cải trang để rời khỏi bệnh viện, đến bây giờ mục đích giả nguy kịch của cô vẫn chưa hoàn thành nên không thể nào công khai xuất hiện được.
Sở Quân Huân đưa cô đến nhà giam, rồi vì có việc quan trọng nên anh đã rời đi ngay sau đó, nhưng anh có để lại vài người cận vệ đi theo để bảo vệ cô lúc cần thiết.
Vừa mới đặt chân bước vào, cô đã nhận được bầu không khí ảm đạm của nơi này, ánh đèn màu cam cháy làm cho nơi này tăng thêm phần ngột ngạt. Những tiếng rên la của các tù nhân bị tra tấn cứ như tiếng than khóc của âm hồn dưới địa ngục, có chút rợn người.
Cô càng đi sâu vào trong, càng tò mò muốn nhìn thấy bộ dạng của Lâm Diễm Tinh lúc này. Trong lòng có một chút mong đợi.
"Lâm tiểu thư, cô đến rồi."
"Tôi muốn gặp Lâm Diễm Tinh."
Người quản ngục phất tay, hai tên lính gác liền chạy đến một chiếc lồng nọ, cô bất giác hướng mắt nhìn theo thì thấy bọn họ lôi Lâm Diễm Tinh từ trong chiếc lồng đó ra. Cô ta như người không xương, không đứng vững, ánh mắt thất thần như người mất hồn.
"Lâm tiểu thư từ từ nói chuyện, chúng tôi ra ngoài đây."
Nói xong, quản ngục cùng mấy người lính liền rời đi, cô cũng ra hiệu cho cận vệ ra ngoài, còn cô một mình tiến tới gần người phụ nữ độc ác kia, giờ đã thân tàn ma dại.
Trước khi ngồi xuống trò chuyện cùng cô ta, cô có nhìn kỹ vào chiếc lồng một chút. Hoá ra cô ta bị nhốt chung với bầy rắn nên bộ dạng mới thành ra như thế này, vật vờ điên dại.
"Lâm Diễm Tinh, cảm giác chơi đùa cùng rắn thế nào? Có thích không?"
Cô nhếch môi khích bác, nhìn sự tàn tạ lắp đầy người của cô ta mà cô không nhìn được sự hả hê vui sướng.
Lâm Diễm Tinh chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ta trừng mắt liền ngẩng đầu lên, đôi môi mới qua một ngày đã khô ráp muốn nứt nẻ ra, cô có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của cô ta.
"Lâm Liên Kiều… cô… sao cô không bị gì cả? Sao cô… vẫn lành lặn?"
Cô ta không thể tin được vào mắt mình, rõ ràng khi kết hợp lọ thuốc kia với nọc độc của rắn, nếu may mắn không chết thì dung mạo toàn thân cũng bị hủy, không thể nào lại lành lặn không để lại một vết tích gì được.
Lâm Liên Kiều đưa tay nâng cằm cô ta lên để cô ta nhìn cho rõ, người mà cô ta cố gắng hại bây giờ vẫn sống sờ sờ. Cô nheo mắt, hạ giọng, chắt lưỡi chế giễu nói.
"Lâm Diễm Tinh, lẽ ra cô nên trân trọng khi tôi còn coi cô như chị em ruột. Bộ dạng cô thành ra như thế này là do cô quá tham lam, quá tính toán và quá độc ác. Đáng nhẽ, khi cô lấy Tiêu An rồi, cô nên sống an phận hơn thì sẽ không đi tới bước đường này."
"Cô câm miệng. Đừng có đạo đức giả ở đây nữa, là cô đã hại chết mẹ của tôi, cũng chính cô khiến tôi phải lấy một tên hoạn quan gớm ghiếc. Vậy tôi hận cô, tôi trả thù cô có gì sai? Kẻ thâm độc như cô mới nên bị trừng trị, không phải là tôi."
Lâm Diễm Tinh hét toáng lên, hai thái dương nổi bợn những sợi gân xanh vì phẫn uất. Cô ta cảm thấy không phục, Lâm Liên Kiều vì đâu mà vẫn sống yên ổn trong khi cô ta bây giờ đã không khác gì phế nhân. Cô ta cảm thấy mình mới là người bị hại, thật không công bằng.
Ở đây không phải một mình Lâm Diễm Tinh biết tức giận, Lâm Liên Kiều cũng đã quá chán ngấy thái độ không biết hối cải của cô ta rồi, cô không còn nhẫn nại để giữ bộ mặt điềm tĩnh được nữa. Tay cô dùng lực siết chặt chiếc cằm của cô ta hơn, trừng mắt quát thẳng vào mặt cô ta.
"Tất cả đều do mẹ cô con tự chuốc lấy, nếu hai mẹ con cô tâm địa không xấu xa, không bày mưu tính kế hết hại tôi đến hại cha tôi thì bây giờ các người vẫn còn trong chăn ấm nệm êm ở Lâm gia đấy. Các người không biết đủ, chỉ muốn có tất cả thì đây là cái giá các người phải trả."
Khuôn mặt móp méo bị cô thẳng tay hất văng ra, toàn thân Lẫm Diễm Tinh bị bật nằm xuống nền sàn ẩm mốc, hai bàn tay bị phế khiến cô ta chẳng thể làm điểm tựa để chống tay ngồi dậy được nữa.
Lâm Liên Kiều lại tiếp tục nói, mọi oán thù chất chứa trong lòng bấy lâu cũng nhân cơ hội này mà trút ra hết. Từng câu từng chữ thuật lại như sự việc vừa mới xảy ra ngày hôm qua, từng chi tiết nhỏ nhặt cô đều không bỏ sót.
"Đáng ra những việc cô làm, nếu là tôi của trước kia thì có thể dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng cô biết tại sao tôi lại hận cô đến như vậy không? Bởi vì… tôi chính là người chết sống lại, về đây tìm cô để báo thù. Tôi chết một cách tức tưởi, bị chính bàn tay cô moi tim, móc mắt. Đến một đứa bé sơ sinh chỉ to bằng nắm tay thế này, cô cũng tàn nhẫn đến mức biến nó thành công cụ dằn mặt tôi để thỏa mãn bản tính độc ác thối tha của cô. Thử hỏi, nếu cô là tôi, cô có hận không? Có muốn báo thù không?"
Lâm Liên Kiều đặc tả lại từng chi tiết đau đớn trên gương mặt, nó chân thật đến mức Lâm Diễm Tinh cũng bắt đầu hoài nghi về tính xác thực của việc cô đang nói. Nhìn lên ánh mắt tỏa đầy oán khí của cô, cũng khiến lớp da trên người cô ta tự dưng nổi sần lên lộm cộm.
Từng việc từng việc mà cô nói ra, chính bản thân cô ta khi nghe cũng cảm thấy rùng mình, những hành động tàn ác đó thật kinh tởm và buồn nôn.
Nhưng cô ta không hề có ký ức của kiếp trước, không bao giờ cô ta nghĩ chính cô ta lại làm ra những loại việc tàn độc như vậy.
Cô ta giương mắt lên, nhìn cô như một trò lố bịch, răng cắn chặt đay nghiến.
"Đồ điên."
Lâm Liên Kiều hững hờ cười nhạt, bộ dạng chẳng quan tâm đến mấy lời mắng chửi vô nghĩa. Cô bất chợt đưa tay ra sau đầu Lâm Diễm Tinh mà nắm lấy phần tóc bết dính của cô ta kéo giật lên, cô ta đau đớn đến nhăn nhó mặt mày, cổ họng phát ra mấy tiếng rên yếu ớt.
"Mắng đi, tôi biết cô không tin, nhưng sự thật là cô không phải là tôi, mọi sỉ nhục, ủy khuất mà tôi trải qua làm sao cô thấu được? Tôi thật cũng muốn moi tim, móc mắt cô ra để cô nếm trải được mùi vị đó một lần trước khi sang thế giới bên kia."
Cô vừa dứt lời, đột nhiên Lâm Diễm Tinh cười lớn khanh khách một cách kỳ lạ, cô ta nghĩ cô muốn giết cô ta.
Cô ta biết Tiêu gia có lẽ đã bỏ rơi cô ta rồi, Sở Quân Bội Nhi thì càng không thể ra mặt giúp. Bản thân hiện tại chẳng còn gì để mất, có sống thì cũng chỉ là những ngày tháng bị hành hạ không bằng súc sinh, thế thì cô ta thà chết cũng không muốn van xin kẻ không đội trời chung như cô. Thái độ của cô ta trở nên thách thức, khóe miệng nhoẻn lên cười tà ma.
"Lâm Liên Kiều, cô giết tôi rồi cô nghĩ mình vẫn có thể sống yên sao? Ngoài tôi ra, vẫn còn một người nữa hận cô đến tận xương tủy đấy. Người này vĩnh viễn cô cũng sẽ không đấu lại được. Nói cho cô biết, mẹ tôi chính là do người đó giết, rồi sẽ đến lượt cô sớm thôi. Tôi sẽ xuống cửu tuyền trước đợi sớm ngày được đoàn tụ với cô."
Nói xong, Lâm Diễm Tinh liền cắn lưỡi tự vẫn, hành động vô cùng nhanh và dứt khoát này làm cô cũng không ngăn lại được dù ở ngay sát bên.
"Cô…"
Nhìn cơ thể của cô ta nằm úp xuống sàn, máu tươi từ miệng của cô ta chảy ra, ngay cả mắt cũng không nhắm, có lẽ cô ta nghĩ cái chết này của mình là hiên ngang, không khuất phục, nhưng đối với cô nó thật nhục nhã, chỉ chứng minh cho cô ta thấy cô ta là một kẻ hèn hạ và thảm hại.
Cô đứng dậy, vẻ mặt không một chút thương xót, lạnh lùng nhìn cô ta nói câu cuối cùng.
"Tôi vốn không muốn lấy mạng cô, nhưng cô muốn đi trước để đợi vậy thì cứ đợi đi, chỉ e rằng cô phải đợi khá lâu đấy, bởi vì Lâm Liên Kiều này sẽ không chết một cách dễ dàng và hèn nhát như cô đâu."