Thẩm Dịch Nhiên vẫn đứng khoanh tay, không có ý định muốn giúp, nhưng một lúc sau, Lâm Liên Kiều vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, mặt sàng thì đang rất lạnh. Thẩm Dịch Nhiên nhíu mày, chân bắt đầu bước lại gần.
"Này."
Anh ta dùng chân lây nhẹ dưới chân cô, cô vẫn không có phản ứng. Bỗng một cơn gió lại thổi ngang qua làm một phần áo khoác của cô bay theo lộ ra phần cẳng tay bị thương vẫn còn rướm máu.
Lúc này Thẩm Dịch Nhiên đã biết cô không phải là giả vờ, lý trí cũng chẳng muốn cứu cô vậy mà hành động lại hoàn toàn ngược lại.
"Hừm, lần này là tự cô rơi vào tay tôi đấy."
Anh ta nhanh chóng bế cô đứng dậy, nét mặt thoáng lên có một chút sốt ruột.
Một tên thuộc hạ của anh ta vừa kịp chạy đến, thấy anh ta ôm cô trên tay, tên đó trố mắt rất kinh ngạc.
"Thống soái, có thể chuyện gì vậy? Cô ta…"
"Mau đi gọi quân y, nhanh."
Thẩm Dịch Nhiên lớn giọng ra lệnh, đôi chân dài sải bước nhanh chóng đưa cô về phòng. Anh ta cũng không biết mình vì sao lại hấp tấp như vậy nữa, nhưng chạm vào thân thể cô nóng bừng dù cho nhiệt độ thời tiết đang thấp dưới mười độ, trong lòng anh ta tự dưng cũng nôn nóng theo.
Chừng vài phút sau, quân y đã nhanh chóng có mặt ở phòng Thẩm Dịch Nhiên, ông ta khử trùng và khâu vết thương lại cho cô, sau đó băng bó lại một cách tỉ mỉ. Trong thời gian đó, Thẩm Dịch Nhiên không ngừng đi qua đi lại. Bây giờ anh ta mới nhìn rõ vết thương mà tự cô gây ra tối hôm qua, rõ dài và sâu. Thân thể một cô gái như cô có thể chịu đựng được đến hiện tại đúng là một kỳ tích.
"Ngài Thẩm à, vị tiểu thư này bị vết thương hành đến sốt, nhưng chỉ cần uống thuốc và thay thuốc ở vết thương thường xuyên sẽ nhanh chóng khỏi thôi."
Quân y nói xong liền rời đi, Thẩm Dịch Nhiên trầm mặc ngồi xuống bên cạnh giường, mắt nhìn cô không chớp. Rồi bất ngờ, anh ta đưa ngón trỏ trượt dài trên vết thương của cô, ánh nhìn vô cùng phức tạp.
Anh ta cứ thế ngồi bên cạnh cô suốt, không hề có suy nghĩ sẽ rời đi. Cho đến khi cô tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy lại là anh ta.
Cô không có vẻ gì là phát hoảng, vẫn bình tĩnh xoay đầu nhìn xung quanh, một lần nữa trở lại căn phòng hôm qua, nhưng hôm nay, gối đệm lại từ màu trắng chuyển thành màu xanh dương đậm rồi. Cô hẳn là biết nguyên do nên cảm thấy rất buồn cười.
"Mở mắt trông thấy tôi mà mặt vẫn bình thản như vậy, không sợ tôi đã làm gì trong lúc cô hôn mê sao?"
Thẩm Dịch Nhiên nhướng mày, rõ là anh ta rất mong ngóng cô tỉnh lại, vậy mà câu đầu tiên thốt ra đã đặc ý châm chọc.
Lâm Liên Kiều thở ra, tuy giọng nói còn có chút suy nhược, nhưng vẫn vô cùng tự tin đáp trả.
"Đường đường là thống soái, tôi không nghĩ anh lại có sở thích biến thái muốn cưỡng đoạt người đang mất ý thức."
Thẩm Dịch Nhiên cười cười nén giận, trong thâm tâm có lẽ đang rất hối hận vì đã cứu cô, nếu không anh ta cũng không bị cô chọc cho tức tối đến mức này.
"Miệng lưỡi cũng bén lắm. Tôi giúp cô, vậy mà đến một câu cảm ơn cũng không có, đã thế còn giảo hoạt."
Lâm Liên Kiều không chịu nhường nhịn, anh ta nói một câu cô đáp một câu coi như công bằng.
"Anh nói đúng, đúng là nên cảm ơn vì nhờ anh mà tôi mới ra nông nỗi này."
Thẩm Dịch Nhiên cắn chặt răng khi bị cô thản nhiên nói móc mỉa, lần đầu anh ta bị chọc tức đến mức câm nín như thế này. Anh ta không hiểu vì sao đến bây giờ vẫn còn để cô an nhàn mà mồm mép cãi vanh vách như thế này được. Nếu là trước đây thì những người như vậy trước mặt anh ta thì đã bị đá văng từ tám đời rồi.
Anh ta hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh, không muốn tiếp tục như thế này nữa.
"Không thể dùng lời để nói với cô được mà. Ngồi dậy ăn cháo đi, ăn xong rồi thì uống thuốc."
Lâm Liên Kiều khó hiểu chống tay ngồi dậy, không biết người cần uống thuốc là cô hay là anh ta nữa, sao thái độ của anh ta lại thay đổi nhanh vậy, vài giờ trước còn không cho bác sĩ thăm khám vết thương cho cô nữa mà? Hay anh ta lại muốn bày trò tiêu khiển gì khác? Trong đầu cô không thôi nảy ra những suy nghĩ nghi hoặc.
Anh ta còn thổi cháo nguội mới đưa ra cho cô, nhưng ngay tức khắc lại bị cô đưa tay cản lại, từ chối một cách triệt để.
"Không cần, ai biết anh lại bỏ thứ gì vào, tôi về phòng đây. Chúng ta đã giải quyết xong hết mọi chuyện từ hôm qua rồi, tôi chỉ muốn yên ổn đến Hoa thành, không muốn gây oán thù gì với anh nữa."
Lần đầu tiên Thẩm Dịch Nhiên thổi thức ăn cho người khác lại bị phũ phàng chối bỏ như thế, lòng tự trọng dường như bị động chạm, anh ta có vẻ giận dỗi mà đặt mạnh bát cháo xuống bàn không thèm quan tâm nữa. Thái độ ngay lập tức trở lại vẻ kênh kênh khó gần.
"Đến Hoa thành làm gì?"
"Anh đang tra hỏi tôi đấy à?"
Thẩm Dịch Nhiên bất chợt gườm mắt nhìn cô, thốt ra giọng điệu ngang ngược.
"Không nói thì tôi cũng có cách ép cô nói."
Cô đột nhiên nghĩ đến, Thẩm Dịch Nhiên cũng có thể là đến Hoa thành dự tiệc của Thủ tướng, anh ta trông có vẻ lại đang có hứng thú với cô, chi bằng nhân lúc này, cô lợi dụng anh ta một chút để lấy ít tin tức.
Ánh mắt cô bỗng nhiên trĩu xuống đầy tâm sự, cô thở dài uể oải trả lời.
"Tôi và bạn đến đó để dự tiệc đính hôn của con gái thủ tướng, nhưng trên đường đi lại bị lạc mất người thân, nếu không cũng không đến mức bị anh bắt nạt thế này."
Thẩm Dịch Nhiên không thể biết đây là cái bẫy vẫn ngu muội mà nhảy vào lần nữa. Anh ta vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt hỏi tiếp.
"Vậy thiệp mời đâu?"
Thẩm Dịch Nhiên nói cô mới phát hiện, hoá ra còn cần phải có thiệp mời. Chắc anh ta cần nó để xác minh xem cô nói thật hay nói dối, vì để dự tiệc lớn như tiệc đính hôn của con gái Thủ tướng, thì khách mời cũng chắc chắn là quân nhân có quân hàm cao, hoặc là các nhà hào phú lớn nhất nhì của các thành. Quân nhân thì có thể không cần nhưng những người khác thì thiệp mời chính là thứ chứng minh thân phận của họ.
Nhưng cô không có, nên chỉ viện đại khái một lý do thích hợp.
"Người thân giữ rồi."
Thẩm Dịch Nhiên đột nhiên nhếch môi cười đắc ý, vẻ mặt gian xảo như vừa mới nghĩ ra âm mưu gì mới.
"Không có thiệp mời thì cổng cô cũng không qua được chứ đừng nói là dự tiệc. Trùng hợp tôi cũng đến dự buổi tiệc đó, nếu cô chịu nài nỉ tôi một tiếng, có lẽ tôi sẽ rộng lượng giúp đỡ."
Đúng là nếu có Thẩm Dịch Nhiên giúp thì việc vào dinh thự của Thủ tướng không còn khó nữa, vừa có thể dễ dàng giúp được Tống Uyển Trân, vừa có cơ hội tìm Sở Quân Huân mà không phải lo mang danh những kẻ lạ mặt trà trộn vào, cô dại gì mà không thử.
"Ngoại trừ bắt tôi ngủ với anh, làm những thứ liên quan đến cơ thể của tôi, thì anh muốn tôi làm gì để chịu giúp chúng tôi có thể tham gia buổi tiệc đó?"
Thẩm Dịch Nhiên nghe xong mà gương mặt đắc ý không nổi nữa. Những việc anh ta muốn nhất cô lại thẳng thừng loại trừ, vậy thì cô còn giá trị gì mà anh ta phải cần chứ? Anh ta cũng không thiếu người hầu hạ cơm bưng nước rót.
Anh ta chưa thấy ai cần giúp đỡ lại ngang nhiên đặt điều kiện ngược như cô. Nhưng nhìn cô, đột nhiên lại anh ta muốn mắng lại mắng không được. Suy nghĩ với hành động lại khá xa một trời một vực.
"Cô tên gì? Tên họ đầy đủ."
Lâm Liên Kiều cảm thấy không nhất thiết phải nói tên thật, nhỡ sau này anh ta nhắm vào Lâm gia thì không hay. Cô lập tức nghĩ ra một cái tên mới để đối phó, cô đáp không một chút sượng sùng gần như ngay lập tức.
"Kiều Thanh, con gái thứ bảy của Kiều gia ở Phụng Long thành."
Quả nhiên câu trả lời này Thẩm Dịch Nhiên chẳng mảy may nghi ngờ, bất ngờ anh ta đứng dậy, thẳng tay chỉ vào bát cháo đặt trên bàn.
"Được rồi, việc đầu tiên là ăn hết bát cháo này cho tôi, chờ tôi nghĩ ra cách hành hạ cô mà không để cô phải chết tôi sẽ quay lại."