Lâm Liên Kiều là người đầu tiên khiến Thẩm Dịch Nhiên muốn nhưng không dễ dàng có được, nên trong lòng anh ta cực kỳ khó chịu, luôn mang ý nghĩ cứng cựa phải thuần phục cô cho bằng được. Đầu óc lúc nào cũng đinh ninh, nào là nhất định phải để cô trải qua nỗi thống khổ sống không bằng chết, nào là phải để cô chịu khuất phục, rồi quỳ xuống cầu xin mình xin tha.
Thế nhưng những ngày qua, anh ta cứ nghĩ một đằng rồi rốt cuộc lại làm một nẻo, anh ta ăn cùng cô, thưởng trà cùng cô, cho cô uống loại thuốc tốt nhất, để cô dùng quân y của anh ta, còn nhường cả căn phòng sang trọng nhất còn tàu cho cô ở nữa, anh ta cũng không hiểu rốt cuộc mình đang muốn gì ở cô.
Con tàu trải qua bao ngày lênh đênh trên sóng biển cuối cùng cũng đến lúc cập bến. Người của Thẩm Dịch Nhiên xuống trước, dàn trận để đón anh ta đi xuống một cách vô cùng phô trương.
Lâm Kiên Kiều đã cố ý đi lùi lại phía sau để đi cũng các hành khách bình thường khác, nhưng cô cũng không thể thoát được, lại bị anh ta nhất quyết kéo cô đi cùng xuống, hai người đi kề sát như vậy, người nào không biết nhìn vào còn tưởng cô là bạn gái hay là vợ của anh ta.
Ngay lúc anh ta vừa đặt chân xuống bến cảng, một người đàn ông tác phong nghiêm chỉnh liền đi tới, anh ta kính cẩn cúi người nói.
"Thẩm thống soái, xe đã chuẩn bị xong rồi, hoan nghênh ngài đến Hoa thành."
Là người của phủ thủ tướng phân phó đến đón Thẩm Dịch Nhiên đến dinh thự. Mọi thứ dường như đã được chuẩn bị chu đáo đâu vào đó cả rồi.
Thẩm Dịch Nhiên đẩy cô ý chỉ cùng bước lên xe, cô bỗng nhiên phát hiện lại không thấy Điềm Á Hiên đâu nữa, đầu nghó nghiêng tới lui tìm kiếm.
"Khoan đã, bạn tôi đâu rồi?"
Thẩm Dịch Nhiên thản nhiên nhếch môi cao ngạo đáp lại.
"Tên đó đi cùng với thuộc hạ, không có cửa đi cùng với tôi đâu."
"Nhưng anh nói chỉ có đi cùng anh mới được vào dinh thự mà, cậu ấy đi cùng thuộc hạ của anh, há chẳng phải sẽ không được vào sao? Nếu không có cậu ấy, tôi cũng không đi nữa."
Lâm Liên Kiều đứng khựng lại, hậm hực không chịu đi, thái độ chống đối của cô làm cho Thẩm Dịch Nhiên mất kiên nhẫn mà hạ thấp giọng như sắp nổi giận.
"Đừng có được voi đòi tiên."
Cô một chút cũng không quan tâm đến tâm tình của anh ta, cũng không sợ anh ta sẽ nổi giận còn ngang nhiên nói.
"Giúp người nửa vời như anh tôi thà không cần, không có anh tôi cũng tự có cách tìm được người thân."
Nói xong, cô liền quay lưng rời đi không dây dưa. Nhưng cô chưa đi được ba bước, Thẩm Dịch Nhiên đã nói lớn, bàn tay anh ta bóp siết lại, hít một hơi sâu cố tiết chế ngọn lửa nóng giận đang dâng trào, sắc mặt cũng vì thế mà nhăn lại u ám.
"Tôi được đưa vào thêm ba cấp dưới, bọn họ sẽ đưa cậu ta đến sau. Giờ thì mau lên xe."
Lâm Liên Kiều nghe thấy vậy mới hài lòng, cô thầm cười, không tỏ ra ương ngạnh nữa, nhanh chóng quay lại bước thẳng lên xe. Trong khi cô đang vui vẻ phơi phới thì Thẩm Dịch Nhiên hoàn toàn ngược lại, mắt nhìn cô như viên đạn sắp thoát ra khỏi nòng.
"Thật là muốn ngay lập tức bắn chết cô."
Đám thuộc hạ của Thẩm Dịch Nhiên không khỏi ngỡ ngàng nhìn nhau, bọn họ lần đầu thấy anh ta có thể nuốt cơn tức giận xuống với người dám vô lễ với anh ta như vậy. Chẳng ai hiểu vì sao anh ta lại nhường nhịn người ba lần bảy lượt chọc điên anh ta như thế được, mà nhìn mặt anh ta, nói là yêu chiều cũng không giống lắm.
Chiếc xe hơi của phủ thủ tướng nhanh chóng rời khỏi bến cảng để di chuyển đến dinh thự, nơi sẽ diễn ra buổi tiệc đính hôn, một buổi tiệc đính hoành tráng có quy mô không kém cạnh một lễ hội lớn là mấy.
Dinh thự của người đứng đầu chính phủ đúng là khác biệt, không biết mô tả bao nhiêu là đủ, nó rộng chắc cả bằng một điền trang, bao gồm các toà nhà được phân chia ra thành từng khu vực riêng biệt.
Lâm Liên Kiều và Thẩm Dịch Nhiên xuống xe, được một trong những quản gia ở đây dẫn qua một khu vườn khá rộng, sau đó mới đến nơi nghỉ ngơi dành cho khách khứa.
"Thủ tướng có dặn dò, Thẩm thống soái cứ tự nhiên ở đây, hoặc có thể ra ngoài dạo chơi, đợi đến ngày lễ đính hôn của tiểu thư, không cần đến gặp ngài ấy trước."
"Được."
"Vậy có chuyện gì ngài cứ sai bảo kẻ dưới, tôi đi trước đây."
Vị quản gia nói xong rồi lịch sự cúi chào rời đi. Thẩm Dịch Nhiên đẩy cửa bước vào, chưa gì đã tiến đến chiếc giường đầu tiên, hấp tấp như sợ bị cô giành mất.
"Tôi sẽ ngủ trên giường, còn cô nếu thông minh thì ngủ cùng tôi, ngu ngốc thì ngủ dưới đất, cô chọn đi."
Lâm Liên Kiều bĩu môi không thèm đếm xỉa, nếu không phải vì cô là khách không mời mà đến, muốn ở phòng riêng thì phải chứng minh được thân phận thì còn lâu cô mới ở chung phòng với anh ta.
Cô đi thẳng ra ban công, mở toang cửa ra, da thịt ngay tức khắc cảm nhận được một luồng hơi lạnh, nhưng nhanh chóng đã bị ánh nắng làm dịu bớt, cảm giác chỉ còn se se lạnh này rất thích.
Đột nhiên lại nhớ đến Sở Quân Huân, nếu anh thật sự cũng đang ở đây thì tốt biết mấy.
"Có phải tất cả Thống soái đều được sắp xếp ở khu vực này không?"
Thẩm Dịch Nhiên vẻ mặt có vẻ không vui vì vừa rồi bị cô phớt lờ, giọng nói hằn hộc trả lời lại rất khó nghe.
"Thường là vậy, nhưng cô đừng có mơ ấp ủ ý đồ ve vãn bọn họ, không ai để mắt đến đồ đáng ghét như cô đâu. Mà tốt nhất là cô đừng có chạy nhảy lung tung, nếu bị bắt vì nghi ngờ là kẻ gian, tôi cũng không thèm cứu cô nữa."
Anh ta nói mà trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý, giống như không có anh ta, thì cô chẳng thể dựa dẫm vào ai khác. Anh ta cho mình là một người cực kỳ quan trọng, muốn cô cảm thấy biết ơn vì công lao to lớn mà anh ta đã bỏ ra để giúp cô, mức độ tự luyến dâng tới cực điểm.
Thẩm Dịch Nhiên nói nhiều như vậy, nhưng đổi lại mà một sự im lặng đáng nguyền rủa, Lâm Liên Kiều không để ý lời anh ta nói, đôi mắt mãi ngắm nhìn khu vườn đầy những loài hoa đang khoe sắc từ trên cao.
"Này, tôi nói gì cô có nghe không vậy?"
Thẩm Dịch Nhiên như muốn bốc khói khỏi đầu, răng nghiến ken két đến mức không cần mài cũng bén, dù vậy vẫn không nhận được bất cứ phản hồi nào từ cô. Bởi có một điều gì đó đã chiếm hết sự chú ý của cô ngay lúc này rồi.
"Kia chẳng phải là…"
Trong tầm mắt của cô hiện giờ, cô nhìn thấy một người đàn ông có dáng người y hệt Sở Quân Huân, dù chỉ là bóng dáng từ phía sau, cô vẫn rất chắc chắn. Vẻ mặt bỗng chốc chớm lên rạng rỡ, cô lấy hơi định gọi lớn, nhưng người đó lại rẽ hướng đột ngột, trong cái chớp mắt đã khuất dạng.
"Anh ấy đi mất rồi, mình phải đuổi theo."
Cô không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, ngay lập tức xoay người, cắm người chạy vụt đi nhanh như bị ai đuổi. Cô đến đây là để tìm anh, bây giờ tìm được rồi, trong lòng hứng khởi không cách nào cưỡng chế lại được. Đã gần nửa năm không gặp, cô thật sự rất nhớ anh.
Lâm Liên Kiều bất ngờ hành xử kỳ lạ như vậy, Thẩm Dịch Nhiên cũng không thể chỉ ngồi nhìn, liền tung người chạy đuổi theo cô.
"Kiều Thanh, cô chạy đi đâu đó?"
Vừa đuổi theo cô mà trong lòng anh ta cũng vừa lo nghĩ, anh ta cho người đến Phụng Long thành điều tra về nhà họ Kiều đến giờ vẫn chưa có kết quả, nên danh tính của cô vẫn còn chưa rõ ràng. Anh ta thực sự không mong cô là kẻ gian lợi dụng anh ta để trà trộn vào đây với ý đồ gây bất lợi đối với thủ tướng, một là anh ta sẽ bị liên lụy, hai là một ngọn núi ngặt nghèo hiểm trở như cô, anh ta vẫn chưa chinh phục được, nếu mất đi rồi sẽ rất tiếc.