Lúc Lâm Liên Kiều chạy xuống đúng vị trí vừa rồi cô nhìn thấy Sở Quân Huân thì nơi này đã không một bóng người, cô tiếp tục chạy tiếp thì lại dẫn đến hai lối rẽ khác, cũng không biết người đã đi theo lối nào rồi. Mới lúc đó vừa nhìn thấy giờ lại để lạc mất rồi, trong lòng có chút hụt hẫng.
Cô khom người xuống chống hông vì chạy mệt, nhưng chưa kịp thở đã bị Thẩm Dịch Nhiên đuổi kịp tới nơi, anh ta thẳng tay xách cổ áo sau của cô lên, nhíu mày hộc hằn nói.
"Cô đang muốn chơi trò gì đây? Tôi đã nói không được chạy lung tung, cô có nghe hiểu tiếng người không đấy?"
Lâm Liên Kiều đẩy vai thoát ra khỏi anh ta, ánh nhìn quét qua anh ta chỉ bằng nửa con mắt, cô đi lướt qua, miệng lầm bầm bâng quơ.
"Đúng là không phải người, là cẩu cắn người không buông thì có."
"Nói ai là cẩu đấy?"
"Không có, anh nghe nhầm rồi."
Cô lại bước đi nhanh, quyết định án binh trước, lần khác lại tìm cơ hội nghe ngóng sau, cô chưa thể nói về Sở Quân Huân cho Thẩm Dịch Nhiên biết được, mặc dù nếu nói với anh ta thì có thể sẽ nhanh tìm được người hơn, nhưng không may anh ta lại nằm trong số những người thù ghét Sở Quân Huân thì lại phiền phức.
Dù sao cũng biết anh đang ở đây rồi, thì chuyện gặp lại sớm muộn gì cũng sẽ đến.
...
Người mà Lâm Liên Kiều đã nhìn thấy vừa rồi đang đi về hướng toà nhà chính, nơi mà cả gia đình của Thủ tướng đang ở. Bước chân có vẻ gấp gáp đi nhanh, người làm cứ nghiêng người chào, người này vẫn lạnh lùng bước qua. Đến trước một căn phòng, không cần gõ cửa đã trực tiếp xông thẳng vào.
"Anh!"
Tiếng gọi nhu mì của một cô gái đang ngồi trước bàn trang điểm, bất chợt quay sang nhìn thấy vị hôn phu của mình. Cô ta là Sở Quân Bội Nhi bây giờ thân phận đã trở thành Lưu Bội Nhi, người con gái thất lạc hơn hai mươi năm của Thủ tướng, cũng chính là nhân vật chính trong buổi lễ đính hôn long trọng được Thủ tướng thông cáo rộng rãi. Người sẽ đính hôn với cô ta, chính là người đang đứng trước mặt của cô ta hiện giờ, Sở Quân Huân.
"Anh, sao lại đến đây, ba ngày trước lễ đính hôn chúng ta không được gặp nhau đâu đó."
Mặc dù thân phận đã khác biệt, nhưng Sở Quân Bội Nhi vẫn giữ cách xưng hô thân mật như xưa, để gợi nhớ lại những quãng thời gian tươi đẹp, vô lo vô nghĩ của cô ta cùng Sở Quân Huân.
Nhưng trái ngược với đôi má đang ửng hồng, tâm thái e lệ bước đến bên cạnh người mình yêu của Sở Quân Bội Nhi, Sở Quân Huân lại nhíu mày căng cứng, từng bước đi tới mang theo giá lạnh, ngay lập tức anh túm lấy cổ áo của cô ta, dùng lực kéo lên, trừng mắt hung bạo nói.
"Cô đã làm gì Lâm Liên Kiều rồi?"
Tâm trạng của Sở Quân Bội Nhi đang vui vẻ, đột nhiên bị bá hỏng toàn tập khi anh lại nhắc đến cái tên mà cô ta ghét nhất. Trong lòng rất không vui, nhưng cô ta vẫn cố nhẫn nhịn, bình tĩnh nhướng mắt nhìn anh đáp lại.
"Anh nói gì vậy? Chẳng phải cô ta vẫn đang an nhiên sống đó sao? Em vẫn đang giữ lời hứa không động vào cô ta còn gì."
Từ khi Sở Quân Bội Nhi nhận lại gốc gác của mình, cô ta dựa vào thân phận cao quý đó mà trù tính, sắp đặt biết bao nhiêu chuyện. Thùy biên quả thật có biến, nhưng thay vì điều một thống soái ở gần hơn, cô ta lại mở lời xin cha của cô ta để Sở Quân Huân đến điều quân.
Vì là đứa con gái sinh ra trong chiến tranh rồi bị thất lạc, Thủ tướng vô cùng nhớ mong và rất muốn bù đắp cho cô ta, nên yêu cầu gì của cô ta cũng đều đáp ứng theo vô điều kiện.
Nhân lúc Sở Quân Huân bận rộn ở Thùy biên, cô ta lại bí mật cho một tốp sát thủ mà cha cô ta đã đào tạo đến Thiên thành, âm thầm giết hết nhóm người anh giao nhiệm vụ bảo vệ Lâm gia để đe doạ anh phải cưới cô ta, nếu không Lâm gia và Lâm Liên Kiều sẽ cùng chung một kết cục.
Đám sát thủ này nổi tiếng đi không thấy hình, về không thấy dạng, ra tay nhanh gọn và cực kỳ man rợ. Bọn họ được đào tạo ra để phục vụ, bảo vệ và chỉ trung thành với gia đình Thủ tướng.
Nay bọn họ đã đến được Thiên thành, Sở Quân Huân không có cách nào đối phó, nhất thời vì lo cho an nguy của Lâm Liên Kiều nên đã đồng ý với cô ta, nhưng với điều kiện phải làm đủ hết tất cả các nghi thức, đính hôn rồi mới tới kết hôn. Anh cố ý kéo dài thời gian ra để người của mình ở Thiên thành điều tra rồi tóm được đám sát thủ kia, sau cùng sẽ là hạ màn kịch của cô ta xuống.
Thế nhưng vừa rồi anh nhận được tin báo, Lâm Liên Kiều đã lâu không thấy xuất hiện, anh nghe xong đã nôn nóng, không giữ được bình tĩnh, tức tốc đến đây để chất vấn cô ta mà không cần tra xét thêm.
Hiện tại, anh nhìn vào gương mặt hiểm độc của cô ta đã vô cùng chán ghét, câu trả lời vừa rồi của cô ta cũng không khiến anh vơi đi cơn tức giận được, vì căn bản, lòng tin đối với cô ta trong lòng anh đã không còn, dù chỉ là một vết nhỏ.
"Cô đừng hòng nói dối qua mặt tôi, Lâm Liên Kiều đã đã biệt tích nhiều ngày nay rồi. Tôi nói cho cô biết, cô ấy mà có chuyện xấu gì, tôi cũng không cần giữ cái lời hứa chết tiệt này với cô nữa."
Nói rồi, anh thẳng tay hất mạnh cô ta ra, vẻ mặt vô cảm không đọng lại một chút tiếc thương.
Sở Quân Bội Nhi không cam tâm, tròng mắt nổi lên từng gân đỏ bừng trợn lớn, cô ta hét, ra vẻ bản thân rất ấm ức mà chỉ có tay vào mặt anh.
"Sở Quân Huân, anh nói sẽ cắt đứt hoàn toàn với lâm Liên Kiều vậy mà vẫn cho người để mắt đến cô ta. Anh mới là người không giữ lời trước."
Anh bây giờ đối với cô ta chỉ còn lạnh nhạt, ánh mắt nhìn cô ta cay nghiệt khôn xiết.
"Lưu Bội Nhi, điều tôi hối hận nhất chính là nhận nuôi cô. Điều thứ hai tôi hối hận chính là đã nể mặt Thủ tướng mà nhân nhượng cô hết lần này đến lần khác. Cô trở thành bộ dạng điên rồ như ngày hôm nay, là lỗi do tôi."
Sở Quân Bội Nhi nghe từng lời nói nhẫn tâm thốt ra từ miệng của anh, cả người bỗng nhiên cảm thấy tê tái. Đôi mắt đỏ ngầu rớm lệ ngước nhìn lên ánh mắt của anh đối với cô ta đã không còn như ngày xưa nữa rồi. Nhưng cô ta yêu anh, dù anh có trở thành như thế nào cô ta vẫn muốn có được anh, tuyệt đối không thể san sẻ anh cho người khác.
Đột nhiên cô ta nhếch môi cười khẩy, dáng cười mang vẻ trịch thượng chiếm trọn toàn bộ biểu cảm khuôn mặt.
"Hối hận thì sao? Anh hối hận thì có ích gì nữa chứ? Thân thế bây giờ của em còn cao hơn anh, anh có thể làm gì em? Anh không sợ cha em sao? Ông ấy rất nghe lời em, chỉ cần em nói Lâm Liên Kiều đã từng bắn em, cướp người em yêu, thì anh nghĩ ông ấy sẽ làm gì cô ta? Anh nên cảm thấy biết ơn vì em không nói ra những chuyện đó hơn là đến đây trách móc em như thế này."
Sở Quân Bội Nhi biết, nếu Lâm Liên Kiều không còn sống, Sở Quân Huân cũng sẽ không ở bên cạnh cô ta nữa. Bởi vậy cô ta mới không ra tay với cô, thay vào đó là kiểm soát cô trong tay cũng là để kiểm soát anh.
Sở Quân Huân hiện tại giống như bị giam lỏng ở đây, ở nơi cách xa Thiên thành vạn dặm, anh không thể bảo vệ Lâm Liên Kiều chu toàn, càng lo lắng người phụ nữ tâm tính độc địa này làm hại cô nên anh đành nuốt xuống bao cơn phẫn nộ.
Mọi việc anh vẫn đang âm thầm sắp xếp, chờ đợi thời cơ đến anh sẽ lật ngửa ván bài mà trở về bên cô. Anh đã hứa khi trở về sẽ cưới cô, anh tuyệt đối không nuốt lời.
"Lưu Bội Nhi, tốt nhất cô nên cầu nguyện cho Lâm Liên Kiều vẫn đang an toàn, nếu không, mặc kệ có phải là cô ra tay hay không, tôi lập tức cho cô bồi táng chung với cô ấy trước."