Dưới mảnh trời khuya lạnh lẽo, Sở Quận Huân chỉ mặc một cái áo mỏng tênh trở về phòng, căn phòng tối om, còn chưa kịp đốt lò sưởi. Nhưng nhiệt độ có lạnh giá đến mức nào, cũng không bì được với tâm trí đã đóng băng của anh ngay lúc này.
Những lời tàn nhẫn lúc đó anh đã thốt ra, không chỉ đâm sâu vào tim Lâm Liên Kiều, khiến cô tổn thương, mà nó còn là mũi mác hai đầu đồng thời đâm cả vào tim anh vậy.
Anh biết chắc sau hôm nay cô sẽ rất hận anh, nhưng cho dù cô có quay lưng, thì anh vẫn mãi đứng về phía cô. Lời anh hứa khi trước, anh nhất định sẽ giữ. Sắp tới Hoa thành sẽ có một cuộc chính biến lớn, chỉ cần cô rời đi, chỉ cần cô còn sống, thì dù cô ở chân trời góc bể, anh nhất định cũng sẽ đem cô trở về bên cạnh mình.
Sở Quân Huân ngồi nơi góc giường, nhắm mắt ngửa đầu lên trần nhà, màn đêm tối tăm biến anh thành một cái bóng âm u, sầu không ai thấy, khóc không ai hay.
…
Sáng hôm sau, là ngày đãi tiệc thứ hai của buổi lễ đính hôn, trong lúc ai nấy đang dự tiệc hăng say, Thẩm Dịch Nhiên đã cùng Lâm Liên Kiều dọn đồ rời khỏi dinh thự sa hoa này.
Lâm Liên Kiều âm thầm quan sát thái độ của những người xung quanh. Lính gác, người làm, không một ai có biểu hiện gì khác thường. Xem ra, những bức tường được xây ở dinh thự này cách âm rất tốt, việc ầm ĩ tối qua xảy ra ở trong phòng của Thẩm Dịch Nhiên cũng không một ai hay biết.
"Thẫn thờ cái gì, còn vấn vương tên kia sao? Bây giờ cô chạy đến đó vẫn còn kịp đấy."
Thẩm Dịch Nhiên đột nhiên đập vai cô một cái, gương mặt cười cười của anh ta trông nhờn nhã vô cùng.
Lâm Liên Kiều không thèm đôi co, liếc nhìn anh ta một cái tỏ ý rồi nhanh chóng bước lên xe. Thẩm Dịch Nhiên cũng nhanh chóng lên theo sau.
"Anh đi theo tôi làm gì, không đến tham dự tiệc gì đó sao?"
Thẩm Dịch Nhiên phất tay cho tài xế chạy, dáng vẻ bắt chéo chân ung dung nói.
"Quà cũng đã đích thân mang đến rồi, chỉ có mấy kẻ nịnh hót mới ở lại buổi tiệc nhàm chán này."
Lâm Liên Kiều nghe xong tỏ vẻ thờ ơ, cô cũng không hỏi gì thêm. Thẩm Dịch Nhiên lại bất ngờ quay sang hỏi, sẵn tiện lồng vào chút khoe khoang.
"Thiên thành không về được, vậy cô định đi đâu? Hay đến Cửu Lạc thành ở đi, tôi vẫn còn vài căn nhà trống, đủ sức chứa gần trăm người, sau này có thể đưa gia đình của cô đến ở."
Lâm Liên Kiều không để lời của anh ta vào tai, đáp lại bằng một vẻ lãnh đạm, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, không có một sự hài hước nào có thể phá vỡ được.
"Tôi đến gặp bạn của tôi, sau đó sẽ về Thiên thành. Anh ta cấm tôi về, tôi cũng có cách trở về."
Thẩm Dịch Nhiên nghe xong, cảm thấy rất hứng thú. Người từng là bạn gái của sở Quân Huân thì đúng là không tầm thường, nhưng đến cuối cùng người đang ngồi bên cạnh cô lại là anh ta. Xem ra nhờ Sở Quân Huân mà anh ta cũng có ngày chiếm được món hời lớn.
"Cô muốn đến Phénix sao? Nhưng nơi đó gần dinh thự như vậy, cô không sợ sẽ chạm mặt ai kia sao?"
Thẩm Dịch Nhiên có ý nhấn mạnh làm lâm Liên Kiều có chút do dự, cô nhíu mày trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.
"Vậy, đưa tôi đến khách sạn nào gần bến cảng đi."
Ở gần bến cảng thuận tiện cho việc di chuyển, nơi đó cũng đông đúc, cô chắc Sở Quân Huân sẽ không bao giờ đến nơi đó đâu.
Nói là không hận, nhưng anh chia cắt cô với quê hương, cô làm sao không hận? Thế nhưng nghĩ đến quá khứ đã từng được anh bảo bọc, hận trong cô cũng không đủ sâu, chỉ là không muốn thấy mặt anh nữa, dù chỉ là chạm mặt thoáng qua.
Có lẽ cô nên nghĩ đến việc tìm một nơi khác để cùng cha chuyển đi, sống một cuộc sống mới. Cha cô lúc còn trẻ là thương buôn, nên đã đi nhiều nơi, chắc cũng biết được nơi nào có thể thích hợp để định cư, nhàn nhàn nhã nhã sống tận hưởng, trải qua cuộc đời ngắn ngủi này.
Ở một diễn biến khác, sau buổi tiệc hôm qua, Tống Uyển Trân trở về khách sạn đã đến tìm Điềm Á Hiên theo chỉ dẫn của lâm Liên Kiều. Cô ta cũng nói cho cậu ta biết về chuyện Sở Quân Huân đính hôn với người khác. Cậu ta nghe xong cũng rất thất thần, điều đầu tiên cậu ta nghĩ đến là không biết Lâm Liên Kiều hiện tại thế nào rồi? Nhưng Tống Uyển Trân nói, Lâm Liên Kiều có lẽ vẫn chưa biết chuyện này nên cậu ta cũng giảm được phần nào lo âu.
Ngày hôm nay, sau khi kết thúc buổi tiệc mừng thứ hai này, Tống Uyển Trân sẽ đi xem mắt với người tên Lục Bá Hoàng. Lần này cha của cô ta đã chắc như đinh đóng cột rằng cô phải cưới người này. Hắn là con trai của Tổng tham mưu, người hiện đang là cánh tay đắc lực của thủ tướng. Tuy hắn ta hiện chưa có thành tích gì nổi bật, nhưng xét về gia thế lẫn xuất thân, tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân vật lớn.
Tống Uyển Trân thật tâm chẳng có hứng nào, nhưng không để phụ lòng Lâm Liên Kiều đã không quãng đường xá xa xôi để đến tận đây, cô ta không muốn làm cô thất vọng. Nhưng còn Điềm Á Hiên thì khác, cậu ta có thể vì lo lắng cho cô mà chẳng còn tâm trí nào nữa.
Giờ phút này, Tống Uyển Trân đang phải ngồi đối mặt với tên công tử họ Lục đó, đầu óc cũng lơ đễnh không tập trung. Mỗi lần nhìn xung quanh đều không thấy Điềm Á Hiên đâu, chỉ nhìn thấy Tống Thanh Chương đang ngồi âm thầm giám sát.
"Có lẽ cậu ấy sẽ không đến. Kiều Kiều bị như thế, cậu ấy đâu còn tâm trạng nào nữa chứ?"
Tống Uyển Trân thở dài, vừa mới nghĩ xong thì bỗng nhiên khi ngẩng đầu lên, cô ta liền nhìn thấy Điềm Á Hiên đang ngồi ở bàn trước mặt mình. Cậu ta đang vờ đọc báo, ánh mắt ngay giây sau cũng bất ngờ nhướng lên, nhìn cô ta mà nháy một bên mắt.
Tống Uyển Trân lòng vui không kể siết, hóa ra Điềm Á Hiên không bỏ rơi cô ta. Năng lượng trong người như được nạp đầy, tinh thần nâng lên phấn chấn hẳn.
Một lúc không lâu sau, phục vụ quán mang thức uống đến bàn của Điềm Á Hiên, cậu ta quan sát thấy thức uống của mình mang cùng một lượt với bàn của Tống Uyển Trân và Lục Bá Hoàng, tay liền nhanh nhảu giả vờ làm rơi một tờ tiền phía sau cô phục vụ, rồi nhắc nhở cô ta nhặt lấy như cho rằng cô ta là người đánh rơi.
Trong lúc người phục vụ cúi xuống nhặt, Điềm Á Hiên đã lén bỏ một viên nén nhỏ vào ly cà phê mà một lát nữa sẽ mang đến bàn của Tống Uyển Trân. Dù không biết Tống Uyển Trân đã gọi thức uống gì, nhưng cô ta bị bệnh tim thì chắc chắn sẽ không uống ly cà phê đậm đặc như vậy, vậy thì ly đó chỉ có thể là của tên công tử họ Lục kia.
Viên nén sau khi cho vào cà phê sẽ tan nhanh trong tích tắc mà không để lại dấu vết, mùi vị gì. Thuốc này Lâm Liên Kiều đã hỏi ý kiến của bác sĩ riêng. Nó sẽ có tác dụng làm người uống phải nổi bọng sần sùi ở một vùng da nhỏ, sau đó theo thời gian sẽ từ từ lây lan ra dần, giống như bị ứng, hoặc cũng giống như bị một căn bệnh mà Lâm Liên kiều nghĩ sẽ dùng nó đối phó với Tống Thanh Chương, đó là bệnh lậu.
Một căn bệnh được cho là không sạch sẽ, rất bị kì thị, đặc biệt là những người có thân phận, địa vị cao và danh tiếng trong xã hội, điển hình như nhà họ Tống bọn họ vậy.
Tống Uyển Trân suốt cả buổi đều nói cười rất vui vẻ với Lục Bá Hoàng làm cho Tống Thanh Chương rất hài lòng, trên đường trở về khách sạn không ngừng khen cô ta. Nhưng ông ta không biết, toàn bộ chỉ là dàn dựng.