Điềm Á Hiên và Tống Uyển Trân đã lên tàu từ khá sớm. Hai người họ đứng ở boong tàu, chỉ đợi để nhìn thấy Lâm Liên Kiều mới có thể yên tâm. Suốt đêm hôm qua, cả hai người đều trằn trọc chẳng ngủ được vì lo lắng.
Đột nhiên, Tống Uyển Trân có vẻ phấn khích vỗ vỗ mấy cái lên tay Điềm Á Hiên. Bóng dáng của Lâm Liên Kiều vừa bước lên cầu thang, cô ta đã ngay lập tức nhìn ra.
"Điềm Á Hiên, Kiều Kiều lên tàu rồi kìa."
Tống Uyển Trân như rất vui mừng mà chạy đến chỗ cô, giống như những người bạn đã lâu không gặp, cô ta ôm chầm lấy cô có vẻ xúc động.
"Kiều Kiều, cậu đến trễ quá, làm tôi cứ tưởng…"
Hai mắt cô Tống Uyển Trân có chút đỏ, Lâm Liên Kiều biết cô ta đang nghĩ gì, ánh mắt cô cũng hiện lên một vẻ đượm buồn nhìn Tống Uyển Trân đang ở trước mặt mình, nhìn Điềm Á Hiên đang từ từ bước tới. Nhưng ngay tức khắc, cô điều chỉnh lại cảm xúc, khuôn môi cong lên cười nhẹ.
"Tôi chỉ dậy muộn chút thôi. Tối qua ngủ không ngon, bây giờ cũng có chút mệt, lại muốn ngủ thêm một lát nữa."
Điềm Á Hiên và Tống Uyển Trân đều nhận ra nụ cười của cô thật gượng ép, đôi mắt nói rõ lên sự nặng nề. Nghĩ đến những gì cô phải chịu đựng trong lòng lúc này, dù chỉ là người ngoài, nhưng cũng có thể cảm nhận được nỗi đau sâu sắc mà cô gánh phải. Mà điều mà bọn họ có thể làm được cho cô, chỉ là nói với cô những lời động viên, an ủi.
"Vậy cậu mau đi nghỉ mau đi, đường về còn dài, đừng để bản thân mất sức."
"Điềm Á Hiên nói đúng đó, cậu mau đi đi."
Lâm Liên Kiều không đợi gì, cô nhanh chóng bước đi. Bất chợt bước chân cô khựng lại, bàn tay nắm chặt, quay người lại chỉ để nói một câu.
"Trời lạnh hơn rồi, hai cậu nhớ giữ ấm đấy, đừng để bị ốm."
Câu nói nghe sơ qua chỉ là câu nói nhắc nhở bình thường, thế nhưng đó chắc sẽ là câu nói cuối cùng của cô với hai người họ. Lần này cô quay người đi dứt khoát, hít một hơi thật sâu, cô có điều vẫn còn muốn nói nhưng những lời này chỉ âm thầm cất lại trong suy nghĩ.
"Điềm Á Hiên, Trân Trân, bảo trọng đấy."
Vẻ mặt của Lâm Liên Kiều trút bỏ xuống vẻ mệt mỏi ngay sau khi đến phòng, trong ánh mắt lúc này chính là sự nung nấu ý chí phải trả thù. Thù này không báo, cô cũng không có mặt mũi nào trở về đối diện với người cha đã bị hại chết một cách tàn nhẫn của mình.
Thời gian không còn nhiều, cô tức tốc mở vali, lấy ra một bộ đồ âu, đồ này cô đã bí mật mua lại của một người phục vụ trong khách sạn vì thấy nó giống hệt với đồng phục của phục vụ trên con tàu này. Một lần nữa, cô lại cải trang thành đàn ông.
Bộ dạng là nam của cô ngang nhiên bước đi qua mặt đám người của Thẩm Dịch Nhiên mà không bị ai chú ý đến. Cô tranh thủ từng giây từng phút, cuối cùng cũng đến đúng lúc nhân viên trên tàu đang chuẩn bị rút cầu thang lên.
Tàu thông báo nhổ neo, bắt đầu khởi hành. Ngay lúc đó, Thẩm Dịch Nhiên lại đến phòng tìm cô. Anh ta cảm thấy nhìn ai cũng thấy nhàm chán, thà đến tìm cô kiếm chuyện cãi nhau có khi còn thú vị hơn.
Nhưng khi anh ta đến, gõ cửa mãi chẳng có ai trả lời, định phá cửa xông vào thì phát hiện cửa không khóa. Đến khi bước vào trong, thì đã thấy một căn phòng trống không rồi.
Sắc mặt của anh ta ngay tức khắc chuyển sang trắng toát, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành. Ngay lập tức anh ta liền chạy ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió, đến cấp dưới của anh ta cũng thấy kì lạ.
"Ngài Thẩm, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Dịch Nhiên chạy ra mạn tàu, nhìn về phía bến cảng loe ngoe vài người kia, anh ta không khó để nhìn thấy Lâm Liên Kiều. Dáng người đó, cho dù có khoác lên một bộ đồ của đàn ông thì anh ta cũng nhận ra.
Con tàu lúc này đã rời bến cảng được một đoạn. Bỗng nhiên anh ta nôn nóng hét lớn, hạ lệnh cho hạ thuyền con ngay lập tức, cấp tốc quay trở lại bến cảng.
Lâm Liên Kiều chẳng mấy chốc đã lên xe hướng đến quảng trường Hoa thành. Trên đường đi cô thấy có rất nhiều xe quân sự. Ngày hôm nay có thể sẽ là lành ít dữ nhiều, cô nắm chặt tay, đầu óc chỉ nghĩ đến một việc, giết chết kẻ đã giết cha mình, sau đó nếu có bị tóm được hoặc bị xử lý tại chỗ cũng không còn là nỗi sợ của cô nữa.
Cô đáng lẽ đã chết từ lâu rồi, sống lại là để bảo vệ người thân, vậy mà một lần nữa cô lại không làm được. Hoá ra những cơn ác mộng nhìn thấy cha mình đứng trong biển lửa đều là điềm báo. Mỗi khi nhớ lại giấc mơ đó, rồi nghĩ đến hiện thực tàn nhẫn, lòng cô đau đớn tột cùng như bị ngấu nghiến, cắn xé ra.
Chỉ nghĩ đến những kẻ ngồi trên cao, chỉ tay năm ngón làm hại gia đình cô mà vẫn sống yên ổn, cô không thể không hận. Vậy nên cô có xuống địa ngục thì cũng phải lôi bọn họ theo cùng.
Xe nhanh chóng đã đến nơi, Lâm Liên Kiều mang theo lửa hận bốc cháy ngùn ngụt bước xuống. Quảng trường lớn đông nghịt người, ai ai cũng đang ngóng trông đợi đến lượt nhận quà mừng. Xung quanh còn có rất nhiều quân sĩ được trang bị súng, để giữ trật tự cho nơi này.
Lâm Liên Kiều ngước mắt lên, đôi mắt chứa đựng một sự lạnh tanh nhìn Sở Quân Huân cùng Sở Quân Bội Nhi đang cười tươi vui vẻ trên bụt cao, tay phát quà, tai nghe những lời chúc phúc xu nịnh.
Bàn tay để trong túi quần của cô đang nắm chặt con dao. Nhanh chóng chen vào đám đông, từng bước tiến lên mang theo sát khí.
Đứng trên này, bỗng nhiên người của Sở Quân Huân tiến lên, nói nhỏ vào tai anh.
"Sở Quân gia, Thiên thành đã bắt được người. Nội gián ở phủ Thủ tướng đã hành động, xe quân sự cũng tiến đến quân doanh rồi."
Sở Quân Huân gật đầu nhẹ một cái, liền thả món quà đang cầm trên tay xuống, nụ cười giả tạo trên môi không cần phải diễn cho ai xem nữa.
"Giải tán đám đông, rồi cứ theo kế hoạch mà làm."
Sau đó, anh lại quay sang Sở Quân Bội Nhi, tâm trạng của cô ta đang lửng lơ vì nghe được những lời chúc có cánh, làm cô ta vui sướng bay lên tận trên mây, anh vẫn giữ một nét nhẹ nhàng nói.
"Bội Nhi, chúng ta đến phủ Thủ tướng thôi, có việc phải làm rồi."
Sở Quân Bội Nhi cảm thấy mấy ngày nay Sở Quân Huân đối xử với cô ta lại trở nên dịu dàng hơn, cô ta trong lòng vui vẻ, cũng không quá nghi ngờ, chỉ là có chút thắc mắc.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Sở Quân Huân bước đến, khoác vai cô ta xoay người đi, vẫn cứ từ tốn đáp lại.
"Cứ đi rồi sẽ biết, là lệnh của Thủ tướng."
Sở Quân Bội Nhi e ấp vừa đi vừa dựa vào người anh, cô ta cảm thấy Sở Quân Huân đang dần trở lại đối xử với cô ta như xưa. Trong lòng càng thêm đắc thắng, càng cho rằng những việc cô ta làm quả thật đúng đắn. Lâm Liên Kiều biến mất, Sở Quân Huân ngay lập tức trở về bên cô ta.
Trong đầu vừa nghĩ đến Lâm Liên Kiều, Sở Quân Bội Nhi đã ngay tức khắc phải há hốc sửng sốt vì đột nhiên nghe phải một giọng nói quen thuộc.
"Sở Quân Huân!"
Lâm Liên Kiều thoát ra đám đông đang bị quân sĩ di tản, chạy nhanh về phía Sở Quân Huân và Sở Quân Bội Nhi, giọng nói gằn lên đầy oán khí, chất chứa cả một núi hận.
Cả Sở Quân Bội Nhi và Sở Quân Huân đều sững sờ quay người lại cùng một lúc, không một ai trong số hai người họ lại nghĩ Lâm Liên Kiều có thể có mặt ở đây.
Sở Quân Huân vừa quay người lại, trông thấy cô chưa tới một giây, thì đã bị con dao cầm chắc trên tay cô vụt thẳng tới, không do dự đâm thẳng vào ngực trái của anh. Hai cánh tay cô dồn gần như toàn bộ sức lực, đẩy anh ngã xuống.