Sở Quân Huân bị ám sát ngay giữa thanh thiên bạch nhật, chắc chắn lòng quân cũng đang hỗn loạn đôi chút, Lưu Quang Tĩnh nhân cơ hội này, đành phải đích thân hành động vì xung quanh chẳng thể tin tưởng vào khả năng của ai. Con gái của ông ta thì có thiên hướng mềm lòng, hai con trai dù được rèn luyện từ nhỏ, song vẫn còn trẻ tuổi nên khó tránh khỏi tính hấp tấp hiếu thắng.
Để ngồi lên được ghế Thủ tướng này, ông ta cũng phải trải qua vô số nhiệm vụ sinh tử, vận binh đánh trận hay thao lượt đều xếp vào hạng lão làng. Chỉ là không ngờ đến ở cái tuổi gần xế chiều, vốn có thể ngồi chễm chệ chỉ tay năm ngón này, lại phải tự mình trà trộn lén lút vào trong chính mảnh đất của mình.
Tuy đã hơi lớn tuổi, nhưng nghiệp vụ của Lưu Quang Tĩnh vẫn còn rất điêu luyện, chẳng mấy chốc ông ta đã dẫn đường trót lọt cho hai con trai của ông ta thoát được khỏi dinh thự vào đêm khuya, khi màn đêm tạo nên nhiều góc khuất, quân sĩ ỷ lại chỉ canh chừng vài người nên cẩu thả, lỏng lẻo trong khâu cảnh giác.
Trong quá trình thoát ra, thấy đám quân sĩ người ngáp ngắn, kẻ ngáp dài, sắc mặt lờ đờ uể oải mà Lưu Quang Tĩnh không khỏi khinh thường. Hóa ra người của Sở Quân Huân cũng chỉ có thế, vậy thì còn lâu mới lật đổ được ông ta.
Lưu Quang Tĩnh giao nhiệm vụ cho hai con trai lẻn vào quân doanh, cướp lại trực thăng, rồi nhanh chóng đến các thành gần nhất gọi cứu viện, Sở Quân Bội Nhi thì ở lại bảo vệ Thái Mỹ và kéo dài thời gian, còn ông ta sẽ trực tiếp đến bệnh viện, khống chế Sở Quân Huân nhân lúc anh không đủ khả năng phản kháng. Ông ta luôn hiểu được quy luật, nắm được kẻ cầm đầu, thì vây cánh sớm muộn gì cũng sẽ suy yếu và cuối cùng chỉ có thể tan rã.
Hoa thành có rất nhiều bệnh viện, nhưng Lưu Quang Tĩnh lại có niềm tin rất lớn rằng Sở Quân Huân đang ở bệnh viện Quân Nhân, ông ta cứ thế mà một mạch đi đến đó không hề để chậm trễ một giây.
Khi đến nơi, ông ta mới chắc chắn suy đoán của mình không sai, quân sĩ canh gác nghiêm ngặt ở cổng bệnh viện, nhìn cứ như bị phong toả. Nhưng bệnh viện này chính là do chính ông ta cho xây dựng, nên ông ta biết rất rõ vẫn còn một lối đi khác.
Không tiêu tốn quá nhiều thời gian, Lưu Quang Tĩnh đã có thể thuận lợi vào bên trong bệnh viện. Thân thủ vẫn còn rất linh hoạt khi ông ta đột ngột từ phía sau xông tới đánh bất tỉnh một vị bác sĩ, chớp nhoáng một cái ông ta đã tráo đổi y phục xong. Trên mặt ông ta đeo một chiếc khẩu trang y tế, tay cầm bệnh án, bước chân sải rất tự nhiên khi đi ngang tốp quân sĩ đang canh gác.
Bỗng nhiên, Lưu Quang Tĩnh tình cờ nghe thấy một cuộc hội thoại của hai quân sĩ ở một góc khuất, bầu không khí giữa hai người họ khá ủ dột.
"Này, cậu nói xem, thống soái bị thương nặng như vậy, nếu Thủ tướng biết được, sau đó lật ngược tình thế, thì chúng ta chẳng phải biến thành tội đồ sao? Chết chắc đó."
Người kia thở dài sầu não.
"Tôi còn mẹ già con thơ, không muốn chết đâu. Định đợi hết đêm nay, nếu thống soái vẫn chưa có chuyển biến thì tôi sẽ… đầu hàng cho Thủ tướng. Mà nói cho cậu biết, không phải một mình tôi đâu, rất nhiều người có ý định này đấy. Từ khi thống soái bị ám sát, ai cũng thấp thỏm cả."
"Cậu cũng thật giống tôi. Thống soái mà toi, đương nhiên Thủ tướng lại chiếm ưu thế rồi. Thượng sĩ Mạc hay những người thân tín khác của thống soái, không đủ sức để lãnh đạo chống lại đội quân hùng hậu bên ngoài của Thủ tướng đâu."
Lưu Quang Tĩnh đứng ở một bên nghe lén mà miệng vô tình thức nhếch lên cười, ánh mắt vô cùng khinh thường, trong đầu liền thầm cười cợt.
"Đám tôm tép này ý chí yếu kém như vậy mà cũng muốn dùng chúng lật đổ ta sao? Đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức."
Lưu Quang Tĩnh nghĩ rồi, liền vênh mặt rời đi. Chừng vài phút sau, ông ta đã nhìn thấy căn phòng đang có nhiều quân sĩ canh nhất lúc này. Sở Quân Huân chắc chắn đang nằm ở bên trong không thể sai đi đâu được.
Để dụ được đám quân sĩ đang canh gác đi, ông ta cố ý tạo một vài tiếng động kỳ lạ thu hút sự chú ý của bọn họ. Ban đầu là một người đi xem xét, người đó không quay lại nên lần lượt là hai rồi ba người, cho đến khi người cuối cùng rời khỏi vị trí đứng gác.
Những người đi đến nơi phát ra tiếng động kỳ quái đều bị Lưu Quang Tĩnh một chiêu đánh gục. Nếu không phải lo gây tiếng động lớn làm kinh động nhiều người, ông ta đã một phát bắn chết bọn họ bì dám theo Sở Quân Huân mà phản bội ông ta.
Ông ta nén bực tức, nhanh chóng tiến vào phòng bệnh, khoá trái cửa.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ông ta có thể cảm nhận được chiến thắng đang ở trước mặt khi nhìn thấy Sở Quân Huân đang nằm bất động truyền máu trên giường với da dẻ xanh xao. Ông ta bất ngờ cười lên sảng khoái đến mức khóe mắt đọng vài giọt nước khôi hài.
"Sở Quân Huân à Sở Quân Huân, làm con rể của ta không muốn, cứ phải thích làm ra chuyện lớn để rồi mang nhục cả đời. Rồi sau này ai cũng sẽ biết đến cậu là kẻ mưu đồ phản nghịch, nhưng chưa tới một ngày đã lụn bại, một thất bại nhục nhã chưa từng có của kẻ cầm quân. Tiếc cho một nhân tài như cậu, chỉ được đến đây thôi."
Lưu Quang Tĩnh chặc lưỡi đắc ý nói, sao đó lôi nhanh khẩu súng ra, ông ta không có ý định giết anh, mà là muốn biến anh trở thành phế vật, để ông ta nhục mạ cả đời, như vậy mới thoả được cơn oán giận trong lòng ông ta.
Gương mặt độc ác giương súng lên, nhắm thẳng vào chân anh, ngón tay mạnh dạn liền bóp cò. Nhưng ngay tức thì, một tia hoang mang thoáng hiện lên gương mặt vốn vẫn giữ thái độ bình tĩnh kia.
"Tại sao, tại sao lại không bắn được?"
Lưu Quang Tĩnh hấp tấp kiểm tra lại, rõ ràng là khẩu súng có đạn, nhưng ông ta bóp mãi chẳng thấy viên đạn nào bắn ra. Bất chợt ông ta bị giật mình, hai mắt trừng kinh ngạc khi giọng của Sở Quân Huân đột nhiên vang lên.
"Đạn là thật, nhưng súng là giả thì ông bắn thế nào được?"
Sở Quân Huân chống tay ngồi dậy, khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt nhưng thần trí vẫn rất minh mẫn. Anh vốn đã tỉnh dậy từ lâu, chỉ là nằm nhắm mắt ôm cây đợi thỏ.
Lưu Quang Tĩnh nhìn kỹ khẩu súng, là ông ta nôn nóng đã không kiểm tra, bây giờ ông ta giống như một trò hề vậy. Bỗng nhiên ông ta vứt cây súng vô dụng ấy đi, thân mình giật lên cười quỷ quyệt.
"Ha, bằng đôi tay này, tôi vẫn có thể bẻ từng khớp xương của cậu."
Xem ra Lưu Quang Tĩnh đã không thể giữ tâm thái thản nhiên như không có gì được nữa, trong vòng một ngày ông ta đã chịu quá nhiều sự sỉ nhục, cả lần này đã chạm đến đáy giới hạn của ông ta. Nhưng trong cơn mất khống chế mà lao tới, ông ta đã vô tình khinh địch. Sở Quân Huân tuy bị trọng thương, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhạy, ra tay còn rất chuẩn xác.
Anh nhanh như chớp rút ra khẩu súng giấu trong ngực áo, chưa mất đến một giây, viên đạn đã cắm vào sâu cẳng chân của Lưu Quang Tĩnh. Tiếng súng lớn đồng thời nổ ra, phá nát không gian yên tĩnh trong bệnh viện, người của anh mai phục sẵn bên ngoài ngay tức khắc phá cửa xông vào. Trong chớp mắt, hàng chục mũi súng đã nhắm thẳng vào người ông ta.
Lưu Quang Tĩnh ngã khụy xuống sàn, tư thế quỳ ôm chân, mặt nhăn lại đau đớn. Nhưng càng đau đớn hơn, khi ông ta hiểu ra, hoá ra ông ta đã rơi vào một cái bẫy được sắp đặt từ trước. Dễ dàng rời khỏi dinh thự, êm xuôi đột nhập vào bệnh viện, lẫn việc nghe được đoạn nói chuyện kia mà đắc thắng, tất cả đều chỉ là một vỡ diễn được dàn dựng để khiến ông ta trở thành trò cười.