Sau ngày hôm đó, Hoa thành mở lại đường liên lạc, các bài báo, tin tức về việc Lưu Quang Tĩnh từ chức và hành quyết công khai hơn một trăm người ở ngay quảng trường Hoa thành được truyền đi khắp nơi, tạo nên một cơn chấn động lớn.
Việc Thủ tướng mới đã được bổ nhiệm ngay sau đó và tin đồn Sở Quân Huân trở thành phó Thủ tướng cũng gây xôn xao dư luận. Khi tin tức đến với các thành khác, thì mọi việc đã đâu vào đó cả rồi. Các thống soái cho rằng việc bọn họ không biết gì là một sự coi thường, đặc biệt là những người luôn chống đối Sở Quân Huân phản ứng rất quyết liệt.
Bọn họ cho rằng Thủ tướng mới thông đồng với Sở Quân Huân gây chính biến, các cáo buộc đối với Lưu Quang Tĩnh là ngụy tạo, nên có ý định dẫn quân đi đánh chiếm lại Hoa thành, cứu Lưu Quang Tĩnh và gia đình của ông ta.
Bảy trên mười hai thống soái đã liên thủ với nhau dự định sẽ dẫn hơn một trăm nghìn quân đến để công chiếm Hoa thành, lấy hiệu lệnh là dẹp bỏ nội loạn. Năm thống soái còn lại, trong đó có Thẩm Dịch Nhiên đều án binh, thuận theo Thủ tướng mới, cũng bị bọn họ liệt vào danh sách các thành sẽ công chiếm.
Lưu Quang Tĩnh vẫn đang bị biệt giam, nhưng ông ta có thể nghe loáng thoáng được tin tức nên vô cùng thỏa lòng. Ông ta biết cái mạng này của ông ta còn đang rất hữu dụng, nếu bây giờ ông ta chết, chỉ càng làm cho các thống soái tức giận mà tiến đánh Hoa thành nhanh hơn.
Nhưng mọi việc đều đã nằm trong dự liệu từ trước của Sở Quân Huân. Chính biến xảy ra, ắt nội sẽ loạn, nên việc trước đó anh cho người chiếm đóng năm quân doanh ở biên giới, chiêu mộ thêm quân lực cũng không phải là chuyện thừa thãi.
Theo thông báo đanh thép của bảy thống soái chống đối, Sở Quân Huân đoán bọn họ đang sắp xếp quân lực, sẽ ập đến Hoa thành sớm nhất trong vòng một tuần tới.
Đúng vào thời điểm này, anh lại cho triển khai kế sách, thông báo đến toàn dân kể cả những kẻ đứng đầu. Hoa thành đang có lực lượng gấp đôi, tức hơn hai trăm nghìn quân sẵn sàng nghênh chiến, và gần ba trăm nghìn quân ở biên giới sẵn sàng tiếp viện.
Hơn nữa, anh cũng cho loan truyền tin tức, xưởng vũ khí ở Thiên thành đang hoạt động hết công suất. Ai cũng biết, xưởng chế tạo vũ khí của Sở Quân Huân là đứng đầu về quy mô cũng như uy lực. Với sự hỗ trợ của vũ khí tối tân, thì dù chỉ có hai mươi nghìn, hay thậm chí ít hơn thì đối đầu một trăm nghìn tên cũng không bị yếu thế.
Tin tức nổ ra làm cho người dân vô cùng hoang mang, không ai muốn con của mình đi nạp mạng cả, nó cũng làm hàng ngũ quân sĩ của phe chống đối lao đao không ít.
Những kẻ cầm đầu nổi loạn dĩ nhiên không vì những tin tức nhiễu loạn vô căn cứ này mà làm thay đổi ý định. Ngay lập tức bọn họ phái người đi do thám, kết quả lại không sai một li. Khi tin tức do thám báo về, bọn họ mới lục đục lo lắng.
Thế là hai thống soái đã từ bỏ và rút quân. Sau đó lại tiếp thêm hai thành nữa rút quân do áp lực từ người dân trong thành biểu tình phản đối rất đông, gần như là toàn bộ.
Chỉ còn ba thống soái lão làng từng được nhiều chiếu cố của Lưu Quang Tĩnh vẫn hừng hực quyết chiến, vì bọn họ cho rằng Lưu Quang Tĩnh thất thế thì bọn họ chắc chắn cũng không sống được dễ dàng nên mới liều lĩnh. Vì suy bụng ta ra bụng người như thế, nên dù lực lượng hiện giờ chỉ là châu chấu đá xe bọn họ cũng không màng, vì tôn nghiêm đối với bọn họ quan trọng hơn.
Một tuần sau đó, một cuộc chiến đầy khói lửa và pháo đạn rốt cuộc vẫn nổ ra. Nhưng lực lượng của ba thống soái chống đối chưa tiến được vào nữa bước của Hoa thành đã bị đội quân do đích thân Sở Quân Huân chỉ huy đánh tan tác.
Một trong số ba thống soái đã tháo chạy về thành của mình, nhưng thành của ông ta khi đó đã bị thất thủ do đã bị thống soái ở thành lân cận chiếm đóng theo mệnh lệnh của tân Thủ tướng.
Một màng không tự lượng sức mà lấy ít địch nhiều diễn ra gần một tuần, kết quả là bên gây nội loạn bị tan đàn xẻ nghé chẳng khiến ai bất ngờ.
Đáng lý ra Sở Quân Huân có thể kết thúc trong trong vòng ba ngày, nhưng anh muốn giảm thiểu số thương vong nên mới vừa đánh vừa chơi với bọn chúng.
Cuộc chiến kết thúc, anh còn có thú vui đưa Lưu Quang Tĩnh đi hội ngộ với những người trung thành với ông ta. Nhìn thấy bọn họ cũng có kết cục giống như mình chắc ông ta sẽ cảm động lắm.
Khi biết thế lực của mình đã hoàn toàn bị sụp đổ, biểu cảm gương mặt của Lưu Quang Tĩnh cũng giống như thời thế của ông ta lúc này, không còn vẻ huênh hoang, nét mặt buông lỏng như một cái xác không hồn.
Ngày hôm nay, vừa đúng là ngày được dự định sẽ cử hành hôn lễ của Sở Quân Huân và Sở Quân Bội Nhi. Bầu không khí rất náo nhiệt, nhưng chẳng vì có hôn lễ nào, mà là vì người dân đã xuống đường, đợi xem những kẻ hại dân, thâm tâm độc địa này được đưa đi bêu rếu lần cuối trước khi bị giam cầm mãi mãi.
Sở Quân Huân cũng đến để chứng kiến bộ dạng thảm hại của Lưu Quang Tĩnh và cả đứa em gái đã biến chất của anh lần cuối. Một nét đắc thắng hiện lên trên gương mặt anh, chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với bọn họ, đặc biệt là Sở Quân Bội Nhi.
Cô ta khi nhìn thấy anh, toàn bộ tâm can đều đau đớn khôn xiết vì nghĩ đến những chuyện tuyệt tình anh đã làm với cô ta. Nhưng cô ta vẫn không thể không thừa nhận rằng cô ta vẫn còn yêu anh, vẫn còn hy vọng anh sẽ rủ một chút lòng thương cuối cùng với cô ta.
Cô ta chậm rãi bước tới gần anh, không giấu đi gương mặt chứa vết sẹo xấu xí, mà ngẩng đầu ngước nhìn anh với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, giọng có chút uất ức tội nghiệp.
"Sở Quân Huân, anh… đã từng có tình cảm với em chưa? Em đi theo anh nhiều năm như vậy, quan tâm anh, lo lắng cho anh, anh lại căm ghét em đến mức muốn dồn em vào đường cùng sao? Anh thật sự muốn nhìn thấy em chết anh mới hài lòng sao?"
Cô ta nhăn mặt thống khổ, vừa nói lại không kiềm được mà rơi nước mắt. Sở Quân Huân lại cảm thấy những giọt nước mắt của cô ta còn kinh tởm hơn cả vết sẹo kia. Cô ta nói mà chẳng cần biết mặt cô ta dày bao nhiêu, còn hỏi anh đã từng có tình cảm với cô ta chưa? Anh không nhịn được liền bật cười khinh miệt.
"Cô quên rồi sao, tôi cũng là từ hai bàn tay nhuốm máu mà đi lên, nên đừng trông chờ vào tôi hai chữ mềm lòng. Cô đã động đến Lâm Liên Kiều là chính là tự tìm đường làm khó mình, đều là do cô không để lời cảnh cáo của tôi vào tai, đáng đời lắm."
Nụ cười của Sở Quân Huân lạnh lẽo đến thấu xương, đối với cô ta, từng lời nói của anh như cứa sâu vào da thịt làm cô ta đau nhói. Trong đầu đã hiện lên sẵn ý định tự vẫn vì chẳng còn lý do nào để cô ta phải sống nữa.
Nhưng đột nhiên, Sở Quân Huân uy nghiêm ra lệnh khiến cô ta giật mình, khi nghe xong cũng không biết nên cười hay nên khóc.
"Theo chỉ thị của tân Thủ tướng, Lưu Quang Huy, Lưu Quang Bảo và Thái Mỹ không mắc tội lớn nên một tháng sau được thả tự do. Nhưng nếu Lưu Quang Tĩnh hay Lưu Bội Nhi dám tự sát trong khi giam giữ, những người còn lại sẽ bị chôn sống ở bãi tha ma, cho các người tận mắt chứng kiến người thân của mình... bị diều hâu mổ cho đến chết."
Hình phạt này do chính Sở Quân Huân thêm thắt, nó tàn nhẫn đến mức ai nghe thấy cũng phải lạnh tóc gáy, sợ hãi vì độ máu lạnh. Thái Mỹ chân run trụ không vững phải tựa vào hai con trai. Sở Quân Bội Nhi câm nín, mặt tím tái chẳng thể thốt lên lời nào.
Lưu Quang Tĩnh thì căm phẫn nhìn anh, nhưng chỉ biết giấu nó vào sâu trong lòng, đây rõ là nghiệp báo của ông ta, không thể phản kháng, cũng không thể tránh né.
Bọn họ ngay sau đó bị dẫn đi, Sở Quân Huân liền cười nhẹ thư thái mà rời khỏi. Lúc lên xe, thấy tâm tình của anh có vẻ tốt, tài xế liền thoải mái hỏi.
"Sở Quân gia, chúng ta đến gặp tân Thủ tướng sao?"
"Không, đến khách sạn, gặp Lâm Liên Kiều."
Sở Quân Huân nhanh miệng đáp lại một câu lại khiến bầu không khí trở nên rét lạnh hơn cả bên ngoài. Tài xế được đeo găng tay ấm vẫn cảm thấy tay mình đang run bần bật.
Đến bây giờ Sở Quân Huân vẫn chưa biết Lâm Liên Kiều mất tích, vẻ mặt còn rất háo hức nghĩ đến việc một chốc nữa sẽ gặp cô. Anh muốn cho cô nhìn thấy cảnh tượng Sở Quân Bội Nhi thê lương bị người khác sỉ vả trên đường phố, đến lúc đó cô sẽ biết anh không phản bội, rồi cô sẽ nguôi giận mà vui vẻ ở bên cạnh anh như trước.