Đối mặt với Chung Noãn Noãn, người đã từ bỏ thân tình ở kiếp này, Chung Thiên Thiên ở trong mắt cô liền ngay cả một cái rắm đều không bằng.
"Con đ*!"
Chung Thiên Thiên vọt tới trêи bậc thang, nâng tay lên tát Chung Noãn Noãn.
Xích Dương thấy thế, lập tức đứng ra.
Nhưng mà anh vừa mới có động tác, liền bị cái tay đang nắm tay anh bóp chặt một chút.
Thừa dịp thân thể của Xích Dương dừng lại một lát, tay của Chung Thiên Thiên đã bị Chung Noãn Noãn kiềm chế.
Chung Thiên Thiên kinh hãi khi phát hiện ra lực tay của Chung Noãn Noãn lớn đến khác thường. Tay cô ở trong tay cô ta vậy mà không động đậy được chút nào, không thể đánh cũng không thể rút ra được.
Chung Khuê Quân cùng Giang Xu Uyển nghe thấy hai chị em cãi nhau, vội vã từ bên trong đi ra, nhìn thấy ba mẹ, Chung Thiên Thiên cảm thấy vô cùng ấm ức, hốc mắt nháy mắt liền đỏ lên.
"Noãn Noãn, chị là chị của em, sao em có thể đối xử với chị như vậy?"
Giang Xu Uyển thấy vậy lập tức liền hỏi: "Noãn Noãn, con làm cái gì vậy? Thiên nhiên là chị của con, con sao có thể đối xử với chị mình như vậy?"
Nhìn xem nước mắt của Chung Thiên Thiên giống như không cần tiền mà rơi, Chung Noãn Noãn cũng là say.
"Chị à, chị khóc cái gì? Là chị muốn đánh em, cũng không phải em muốn đánh chị. Coi như khóc cũng hẳn là em nên khóc! Chị đánh người không thành còn cảm thấy ấm ức sao?"
Dứt lời Chung Noãn Noãn lại nhìn về phía Giang Xu Uyển: "Mẹ, con thật sự là không hiểu, rốt cuộc mẹ là mẹ ruột của con hay là mẹ rột của Chung Thiên Thiên. Hiện tại là Chung Thiên Thiên muốn tát tai con, chỉ riêng nhìn tư thế này cũng đủ để nhìn ra được, tại sao trong tiềm thức của mẹ lại cảm thấy là con sai? Chẳng lẽ mẹ không nhìn ra ai là người đang bị bắt nạt? Hay là nhà chúng ta chỉ cho phép chị tát tai em, lại không cho phép em ngăn cản chị tát tai?"
Giọng nói vừa rơi xuống, Chung Noãn Noãn buông ra Chung Thiên Thiên, chỉ là tay cô lại âm thầm dùng một lực nhỏ, nhẹ nhàng mà đẩy.
Chung Thiên Thiên bị lực nhỏ vô hình này khiến cho đứng không vững, hướng về phía sau lui lại thật nhiều bước.
"Cẩn thận!" Chung Khuê Quân chạy đến muốn giữ con gái, nhưng Chung Thiên Thiên một cái trượt chân, trực tiếp từ trêи bậc thang ngã xuống.
Bậc thang không cao, cũng chỉ có năm bậc, nhưng là quán tính của lực lui lại này làm cho lúc Chung Thiên Thiên ngã xuống bậc thang cuối cùng, còn thêm một cú lộn ba trăm sáu mươi độ tiêu chuẩn, sau đó ngã trêи mặt đất tạo thành hình chữ X, qυầи ɭót đều lộ ra hết.
Dưới chiếc váy ngắn màu đỏ rực, Chung Thiên Thiên vậy mà mặc một đôi tất chân không có ʍôиɠ, bờ ʍôиɠ trắng nõn nà lộ ở bên ngoài, bao quanh là một cái qυầи ɭót hình chữ T bằng ren màu đen bé hơn ngón út.
Ha ha
Chung Noãn Noãn hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Ở nhà mặc đồ lót gợi cảm như vậy, cô ta định làm gì?
"Đừng nhìn, cay đôi mắt." Chung Noãn Noãn ngay lập tức xoay người, kiễng chân lên, đưa tay bịt kín đôi mắt của Xích Dương.
"Được."
Ở trước mặt cô vợ nhỏ, Xích Dương đặc biệt dễ nói chuyện, Chung Noãn Noãn che lấy đôi mắt của anh, anh liền ngoan ngoan đứng tại chỗ bất động.
Chỉ là ánh mắt của anh nháy a nháy, lông mi thật dài nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cô, tạo cảm giác ngứa khó nhịn.
Nhìn thấy Xích Dương bị Chung Noãn Noãn che mắt, Chung Thiên Thiên cảm thấy hôm nay mình vô cùng xui xẻo.
Mặc kệ là áo trong hay là mặt mũi, đều ở trước mặt Xích Dương mất hết.
Mà kẻ khiến cô mất mặt, giờ phút này lại giống như một cô công chúa kiêu ngạo, được ba mẹ bảo vệ, chiếm đoạt người đàn ông vốn nên là chồng chưa cưới của cô, cao cao tại thượng đứng ở trêи bậc thang, đối với cô nở một nụ cười giễu cợt.
Chung Thiên Thiên bị ngã làm cho toàn thân đều đau, dải lụa đen bị rách, đầu gối và khuỷu tay cũng rỉ máu.