Cảm giác bị người đáng giá tín nhiệm cắm một vạn thanh đao ở trước ngực là như thế nào, giờ phút này Lãnh Tấn Bằng chính là cảm giác đó.
Lên xe, cả người Lãnh Tấn Bằng đều không tốt.
"Cho nên các người còn lái về làm cái gì? Chú đều nói với thị trưởng Lý là chú còn muốn làm việc ở phụ cận."
Lái xe đi ra mấy trăm mét, Lãnh Tấn Bằng rốt cục không nhịn được nói.
Ai ngờ --
Phanh gấp một cái, Xích Dương trực tiếp dừng xe ở một bên.
Quay đầu nhìn về phía Lãnh Tấn Bằng: "Chú muốn làm việc ở chỗ này?"
Lãnh Tấn Bằng: "..."
"Vậy chú xuống xe đi."
"Anh Xích Dương, chúng ta đưa chú Lãnh tới nơi chú ấy muốn làm việc đi. Chú Lãnh, chú muốn đi đâu làm việc, cần chúng cháu đưa chú đi không?"
Lãnh Tấn Bằng: "!"
Nhìn xem ánh mắt ước gì hiện tại ông liền xuống xe, không nên quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, loại người đàn ông tính tình tốt như Lãnh Tấn Bằng cũng không chịu được, hừ một tiếng, thở phì phò xuống xe.
Mặc dù một mặt phiền muộn, thế nhưng là tự ông gọi xe về quân khu, dù sao cũng tốt hơn ngồi trên xe gặm cẩu lương.
Nhìn xem bóng lưng cô đơn của Lãnh Tấn Bằng, Chung Noãn Noãn nhìn về phía Xích Dương: "Anh Xích Dương, anh xác định chú Lãnh là muốn tới nơi này làm việc sao?"
Khắp nơi đều là cửa hàng bách hóa, cô cảm thấy giống như không phải như vậy.
"Quản chú ấy làm gì, dù sao chú ấy cũng sẽ không khách sáo với anh, nói là muốn làm việc đó chính là muốn làm việc." Biết rõ Lãnh Tấn Bằng còn muốn về quân khu, thế nhưng là đã xin nghỉ, vì bồi cô vợ nhỏ, Xích Dương nói dối ngay cả đôi mắt đều không nháy mắt một chút.
Đối với chuyện vứt bỏ lãnh đạo nhà mình, Xích Dương làm thuận buồm xuôi gió, không có chút nào càm giác không hài hòa.
Ngồi xe của bọn họ trở về, cùng gọi xe khác trở về, hoàn toàn không có gì khác nhau. Cho nên anh cho rằng tư lệnh vẫn là tự mình gọi xe trở về thì tốt hơn.
Đúng lúc này, điện thoại Xích Dương vang lên.
Thấy người gọi là Lãnh Tấn Bằng, Xích Dương nhận: "Làm sao?"
"Làm sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến mê chi gào thét: "Buổi chiều đến quân đội! Dù sao Noãn Noãn cũng không sao, quân đội còn có nhiều chuyện như vậy, không có khả năng xảy ra chuyện lớn như liền để một mình chú làm đi?"
"Biết."
Dứt lời, cũng không quan tâm kế tiếp Lãnh Tấn Bằng còn có lời muốn nói hay không, cúp điện thoại, chút áy náy trong lòng cũng đã biến mất.
"Noãn Noãn, buổi chiều anh còn phải về quân khu, hiện tại cũng đã gần giữa trưa, anh đi ăn cơm cùng em, buổi chiều em nghỉ ngơi ở nhà một chút, ngày mai anh sẽ sắp xếp người của cục cảnh sát đi chung với em đến trường học tiêu trừ hiểu lầm."
"Vâng." Chung Noãn Noãn gật đầu. Anh Xích Dương nhà cô nói cái gì chính là cái đó.
Nhìn xem dáng vẻ vô cùng nhu thuận của Noãn Noãn nhà anh, Xích Dương liền không nhịn được mở dây an toàn, sau đó mở dây an toàn của Noãn Noãn, một tay kéo cô vào trong ngực.
Chỉ có rõ ràng cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người cô, anh mới có một loại cảm giác chân thực.
Cảm giác được cô gái này là chân thật tồn tại bên trong cuộc sống của anh.
Mặc kệ ở bên ngoài cô là ai, lợi hại bao nhiêu, thế nhưng là cô ở trước mặt anh, cũng là sự tồn tại vô cùng chân thực.
Cô là yêu anh, không muốn xa rời anh.
Cô, chính là con mèo nhỏ mềm nhu lại đáng yêu, là vợ chưa cưới của Xích Dương anh. Là người về sau sẽ trở thành người một nhà với anh, sẽ đi qua một đời với anh, không rời không bỏ, sinh tử không rời.
Chung Noãn Noãn nghe nhịp tim có chút nhanh chóng trong lồng ngực Xích Dương, đưa tay vuốt lên, một mặt quan tâm mà hỏi thăm: "Anh Xích Dương, anh sao vậy?"