"Noãn Noãn, hiện tại cháu còn chưa học đại học, y thuật cũng đã lợi hại như vậy, cháu làm những giáo sư học viện y học kia đem mặt để ở chỗ nào? Ha ha ha ha.."
Lão gia tử cười trung khí mười phần, tâm tình vô cùng tốt.
"Xích Dương, Noãn Noãn nói, chỉ cần ông ở chỗ này bảy ngày, mỗi ngày Noãn Noãn đều làm một lần châm cứu cho ông, mới 20 phút, liền có thể cam đoan ba tháng sau khi ông trở lại thủ đô đều có thể đi đường. Ba tháng sau đều lập xuân, mùa đông năm nay ông nội có thể đi sang nhà người khác chơi rồi! Ông muốn mỗi ngày đi một nhà, để đám lão già kia nhìn xem cháu dâu ông trị liệu chân cho ông. Ha ha ha ha.."
Chân của lão gia tử chuyển biến tốt, chuyện đầu tiên ông nghĩ đến không phải là ông khỏe mạnh, mà là muốn đi làm đám lão già kia ghen tị, đặc biệt là lão già Nam Cung, có thể nghĩ cuộc sống về già của những lão tướng quân đã từng uy phong lẫm lẫm này muôn màu muôn vẻ cỡ nào.
Xích Dương cũng không phản bác, đối với cô vợ nhỏ cùng ông nội, lòng bao dung của Xích Dương đều là 100 điểm. Gật đầu: "Vâng, đến lúc đó ông nội.."
"Cậu lúc còn trẻ tiêu hao thân thể, hiện tại biết lợi hại chưa? Cậu nói sao cậu lại may mắn như vậy? Vậy mà gặp cháu dâu tôi! Vừa rồi tôi liền nghe Noãn Noãn nhà tôi nói cậu muốn tới ghim kim, nhanh nhanh nhanh, nhanh nằm xuống, để Noãn Noãn chữa trị cho cậu một chút, bảo đảm bệnh này của cậu châm đến bệnh trừ."
Xích Dương: "..."
Lời nói cũng còn chưa nói xong, lão gia tử đã mặc xác Xích Dương, quay đầu nhìn về phía Lãnh Tấn Bằng vẻ mặt cậu kiếm được, kiếm nhiều.
"Ha ha, đúng vậy đúng vậy. Cháu dâu của lão gia tử, người bình thường có thể so sánh sao? Tôi đây là thơm lây lão gia tử ngài, thơm lây nhà họ Xích."
Lãnh Tấn Bằng là không dám bất kính nửa phần đối với lão lãnh đạo nhà mình, dù sao lúc ông vẫn thanh niên chưa hiểu chuyện, vị này cũng đã là thủ trưởng cấp bậc tối cao của nước Z.
Thế nhưng là trên mặt cười hì hì, trong lòng.. Ha ha, không văn nhã, liền không nói.
Ông vì trị cái bệnh, cả ngày đều ăn cái thứ ngọt ngấy kia, đều nhanh biến giống loài, ông dễ dàng sao?
Huống chi Xích Dương và Noãn Noãn còn không có kết hôn đâu, làm sao lại biến thành cháu dâu rồi? Thật có thể trát vàng lên mặt mình.
Chẳng qua thấy lão gia tử vui vẻ, trong lòng Lãnh Tấn Bằng cũng vui vẻ, tự mình cắm đao nói: "Thật ghen tị lão gia tử có thể có phúc như vậy. Xích Dương hoặc là một mực không tìm, hoặc là một tìm liền tìm một bạn gái tốt như vậy. Về sau Tiểu Duệ nhà chúng tôi nếu là có phúc như Xích Dương, tôi chính là hai chân đạp một cái, nhắm mắt lại.."
"Phi phi phi! Nói mê sảng cái gì? Có biết nói chuyện hay không?"
Lão gia tử đột nhiên phi lên tiếng, đánh gãy Lãnh Tấn Bằng, không cho ông nói tiếp.
Lãnh Tấn Bằng cảm thấy vô cùng cảm động, ông biết lão gia tử là đau lòng ông, để ý ông, cho nên không nghe được ông nói những lời này.
Nói thật, đối với người nhà, Lãnh Tấn Bằng cũng không cản thấy thân cận bao nhiêu, thế nhưng là đối với lão gia tử, ông lại cảm thấy lão gia tử là người thân cận nhất ngoại trừ con trai ông.
Ngay lúc Lãnh Tấn Bằng đang cảm thán lão gia tử đối với ông thật tốt, lại thình lình nghe lão gia tử tiếp tục nói --
"Cái gì gọi là bạn gái? Báo cáo kết hôn của Noãn Noãn cùng Xích Dương quân đội đều đã phê duyệt! Báo cáo kết hôn được bộ đội phê chuẩn còn có hiệu lực hơn giấy đăng ký kết hôn ở cục dân chính! Báo cáo kết hôn vừa thông qua, Noãn Noãn liền được xem như là vợ Xích Dương! Cho dù còn chưa tới cục dân chính đăng ký, nhưng Noãn Noãn cũng đã là cháu dâu nhà họ Xích, sao cậu có thể bảo Noãn Noãn là bạn gái Xích Dương được? Cậu có biết nói chuyện hay không?"
Xích Dương: Vẻ mặt hạnh phúc.
Chung Noãn Noãn: Vẻ mặt ngượng ngùng.
Lãnh Tấn Bằng: "!"