Ôn Noãn há hốc mồm, tiếp đó giơ tay muốn đoạt lấy cái điện thoại bằng mọi giá. Nhưng Bạch Khinh Dạ còn nhanh hơn, anh giơ cao chiếc điện thoại lên đầu, Ôn Noãn rướn người lên với tới nhưng không được, gương mặt phút chốc cách anh rất gần, đôi môi suýt nữa chạm vào bờ môi của anh.
Cô đỏ mặt lùi lại, yết hầu Bạch Khinh Dạ khẽ động đậy, tiếp đó anh nhoẻn miệng cười.
“Nếu em làm theo yêu cầu của tôi thì tôi sẽ xóa đoạn ghi âm này đi.”
“Yêu cầu gì?”
Ôn Noãn bỗng nhiên có một linh cảm không hay cho lắm.
“Chủ động hôn tôi đi thì tôi sẽ xóa nó cho em.”
Qủa nhiên…
Bạch Khinh Dạ nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, có hơi hồi hộp chờ đợi.
Trái tim Ôn Noãn khẽ đập nhanh hơn, đôi môi chậm rãi tiến đến gần bờ môi của anh, sau đó đặt lên trên đó một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đậu nước.
“Được chưa?”
“Tôi vẫn chưa cảm nhận được gì cả.”
Anh sờ sờ đôi môi của mình, bên môi còn nở nụ cười gian xảo. Ôn Noãn mím môi, nhìn chiếc điện thoại trên tay anh rồi cắn răng hôn anh một lần nữa, lần chạm môi này cô giữ mười giây, vừa định lùi ra thì gáy đã bị anh giữ chặt rồi ngấu nghiến hôn.
Ôn Noãn không thở được, lấy tay đánh vào ngực anh mấy cái, Bạch Khinh Dạ mỉm cười vuốt gò má phấn của cô, bên môi nở nụ cười vui vẻ.
“Bây giờ anh xóa nó đi được chưa?” Ôn Noãn phồng má bất mãn nói.
“Được.”
Bạch Khinh Dạ xóa nó ngay trước mặt cô, sau đó còn đưa điện thoại cho cô kiểm tra, Ôn Noãn xác nhận đúng là anh đã xóa nó rồi thì cô mới yên tâm, nhưng cô nào biết anh còn lưu bản ghi âm đó ở một chỗ khác nữa.
Chuyện tối hôm qua cứ coi như là cô không nhớ gì cả đi…
Ôn Noãn bấy giờ mới sực nhớ ra hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi thiết kế ở trường, cô kéo tay Bạch Khinh Dạ xem đồng hồ thì phát hiện ra là đã muộn mất rồi.
“Không xong rồi, hôm nay ở trường diễn ra cuộc thi thiết kế, em phải đến trường ngay không thì muộn mất.”
Cô luống cuống xuống giường suýt thì ngã xuống đất, may mà Bạch Khinh Dạ nhanh tay đỡ lấy eo cô, anh nghiêm giọng nói:
“Em lo cái gì? Chỉ là một cuộc thi nhỏ bé thôi mà, cần gì mà phải gấp gáp như vậy.”
“Đối với anh có thể đó chỉ là một cuộc thi nhỏ bé nhưng đối với em thì đó lại là một cuộc thi hết sức quan trọng.”
Trở thành một nhà thiết kế thời trang là đam mê của cô, cuộc thi lần này rất có ý nghĩa bởi vì Ôn Noãn đã dành rất nhiều công sức và tâm huyết cho nó.
Bạch Khinh Dạ hiếm khi thấy cô có dáng vẻ nghiêm túc thế này, anh mỉm cười xoa đầu cô rồi nói:
“Vậy em mau đi thay đồ đi rồi tôi sẽ đưa em đi.”
Ôn Noãn gật đầu, sửa soạn xong thì cô liền đến trường ngay, mang theo tâm trạng vừa háo hức lại vừa hồi hộp.
Sự kiện lần này của trường là một sự kiện lớn thu hút cả giới báo chí tham gia, Ôn Noãn ôm chiếc váy mà cô mất bao nhiêu công sức mới làm ra được, lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi.
Bạch Khinh Dạ quan sát dáng vẻ đó của cô, năm ngón tay đặt trên đùi khe khẽ gõ thành nhịp như đang tính toán điều gì đó.
“Anh đưa em tới cổng trường được rồi, sau đó em sẽ tự đi vào bên trong.”
Ôn Noãn sợ rằng Bạch Khinh Dạ quá thu hút, sự kiện lần này có không ít báo chí, họ sẽ dễ dàng nhận ra anh.
“Được, lát nữa bảo thư ký Lâm đưa em vào bên trong.”
Không ngờ Bạch Khinh Dạ lại dễ dàng đồng ý như vậy, Ôn Noãn có chút ngạc nhiên.
Bọn họ dừng cách cổng trường một đoạn, thư ký Lâm đưa cô vào bên trong, Ôn Noãn háo hức thay bộ trang phục cho manocanh rồi lấy số thứ tự chờ đến lượt mình.
“Này, nghe nói trong dàn giám khảo lần này có một giám khảo giấu mặt chấm điểm đấy.”
Một cô gái đứng bên cạnh cô đột nhiên nói.
“Giấu mặt sao? Chắc là một nhân vật lớn nào đây…”
“Đúng rồi, người chiến thắng sẽ có cơ hội trở thành nhà thiết kế cho công ty Vĩnh Diệu đó.”
“Thật sao?!”
“Tất nhiên là thật rồi!”
Hai cô gái đó háo hức chờ mong, Ôn Noãn nghe xong cũng vui mừng không kém, công ty Vĩnh Diệu hiện đang là công ty thời trang dẫn đầu với những thiết kế độc đáo dành cho những nghệ sỹ nổi tiếng, để vào được công ty đó là ước mơ của rất nhiều nhà thiết kế trẻ, không loại trừ cả Ôn Noãn.
“Số báo danh 75.”
Nghe thấy tiếng gọi, cô gái ngồi bên cạnh Ôn Noãn liền đứng dậy, lúc đi qua cô lại không may vấp chân làm cho cốc nước trên tay đổ xuống váy cô.
“Tôi xin lỗi…”
“Không sao đâu.”
Ôn Noãn mỉm cười, bỏ vào nhà vệ sinh rửa vệt cà phê dính trên váy, lúc đi ra lại không nhìn thấy bộ váy mà cô mất bao nhiêu công sức mới làm ra được nữa.
Ôn Noãn hốt hoảng đi tìm nó, lại không thể ngờ tới được rằng bộ váy của cô lại đang ở trên sân khấu, nhưng người đang đứng giới thiệu sản phẩm lại không phải là cô mà là cô gái lúc nãy.
“Chuyện gì vậy?” Cô vốn dĩ đâu có gây thù chuốc oán với cô ta?