Bạch Khinh Dạ nhìn cô, một lúc khuôn miệng cứng đờ mới nhúc nhích, tuy nhiên chưa kịp nói gì thì cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đã bị mở tung…
“Khinh Dạ!”
Hắc Từ Khuynh thản nhiên bước vào, nhìn thấy hai người bọn họ thân mật, vẻ mặt phút chốc cũng ngây ngốc.
Ôn Noãn dù sao cũng là con gái, bị người ngoài nhìn thấy lúc làm nũng với anh thì rất ngại ngùng bèn thoái lui ngồi về chỗ cũ.
Bạch Khinh Dạ hắng giọng một tiếng, lạnh lùng nhìn người đang đứng bên ngoài cửa:
“Sao cậu vào mà không gõ cửa?”
Bấy giờ Hắc Từ Khuynh mới sực tỉnh, anh ta thoáng liếc qua gương mặt đang cúi gằm của Ôn Noãn rồi lại nhìn đến nồi lẩu đang sôi sùng sục trên bếp kia, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
“Xin lỗi, tôi đã phá hỏng khoảnh khắc ngọt ngào của hai người rồi hay sao?”
Hắc Từ Khuynh nở nụ cười tươi, bước chân đi tới ngồi phịch xuống tự ý gắp cho mình một miếng mực ở trong bát Bạch Khinh Dạ cho vào miệng.
“Tôi nhớ là Khinh Dạ không thích ăn đồ hải sản và đồ cay, ăn vào dạ dày sẽ bị đau, vậy mà có người lại cố tình gọi lẩu hải sản cay tới?”
Anh ta hàm ý ám chỉ Ôn Noãn bắt anh ăn đồ cay, Bạch Khinh Dạ lập tức cau mày:
“Đừng nói linh tinh.”
Ôn Noãn bỗng ngẩng mặt, cười trừ:
“Đúng vậy, là lỗi của em. Anh không ăn được thì đừng cố quá.”
“Không phải là lỗi của em, là tôi muốn ăn.” Anh lên tiếng bênh vực cô.
Hoắc Từ Khuynh có chút kinh ngạc nhìn Ôn Noãn, đây có phải là Ôn Noãn mà anh ta biết hay không?
Dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh ta như muốn đục lỗ trên người mình, Ôn Noãn vịn vào ghế đứng dậy nói:
“Em muốn đi vệ sinh.”
“Để tôi đưa em đi.” Bạch Khinh Dạ bèn đứng dậy theo.
Hoắc Từ Khuynh vội chen vào:
“Để tôi đưa cô ấy đi cho. Khinh Dạ, cậu đừng lo, đưa đi thế nào sẽ đưa về nguyên xi cho cậu thế ấy.”
Dứt lời, anh ta thản nhiên vòng tay qua eo cô đỡ lấy, Ôn Noãn vịn vào người anh ta đi tới phòng vệ sinh, nụ cười trên môi Hoắc Từ Khuynh bỗng chốc tắt lịm, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng pha lẫn khinh bỉ nhìn cô:
“Đây là một âm mưu mới của cô à?”
Ôn Noãn khưng người, quay đầu nhìn anh ta:
“Đừng giả vờ ngây ngô như không hiểu chuyện gì, Ôn Noãn, cô đâu có thích Khinh Dạ, thế mà ban nãy trước mặt cậu ấy cô lại giả vờ đóng kịch, trong lòng cô đang có âm mưu đúng không?”
Hoắc Từ Khuynh bắt chéo hai tay trước ngực, cô biết anh ta luôn có ác cảm với mình, nhưng lần này Ôn Noãn muốn để cho anh ta hiểu là cô thích Bạch Khinh Dạ thật lòng, cô đã không còn là Ôn Noãn của ngày xưa nữa rồi.
Cô mỉm cười, không tức giận đáp:
“Hình như Hoắc thiếu hiểu lầm chuyện gì rồi, trước đây đúng là tôi nói tôi không thích anh ấy, nhưng sau này đâu có nghĩa là tôi sẽ không thích anh ấy?”
Anh ta cau mày, rõ ràng không thích câu trả lời này của cô.
“Ôn Noãn, cô tâm cơ hơn tôi tưởng đấy, cô nói thật đi, mục đích của cô là tài sản của nhà họ Bạch đúng không?”
“Sao anh lại nghĩ thế?”
Hoắc Từ Khuynh nhếch môi cười:
“Vậy thì là gì? Bây giờ cô đâu còn gì nữa, nếu không có Khinh Dạ ở đằng sau chống lưng cho cô thì cô đã trở thành một đứa trẻ mồ côi rồi.”
Cái chết đột ngột của ba mẹ cô đã biến cô thành một đứa trẻ mất tất cả chỉ trong một đêm, may mắn Ôn Noãn được gia đình Bạch Khinh Dạ nhận nuôi. Nhưng tính tình cô khi đó cũng trở nên thay đổi, vui giận thất thường, còn thường xuyên làm loạn. Bạch Khinh Dạ lại luôn bao dung, đối xử tốt với cô, có điều Hoắc Từ Khuynh lại không ưa cô, không tin cô thật lòng thích anh mà chỉ là lợi dụng anh mà thôi.
Anh ta thấy cô không đáp, liền công kích thêm:
“Ôn Noãn, cô nên nhớ cô hiện giờ chỉ là một kẻ tàn phế, đừng nên mơ tưởng đến Khinh Dạ, chẳng qua cậu ấy đang thương hại cô mà thôi, cô nên biết thân biết phận cuốn xéo khỏi Bạch gia đi!”
Bàn tay cô khẽ run lên, lời nói của anh ta kích động tới cô dù ít hay nhiều cũng khiến trái tim cô đau đớn. Cô chỉ muốn bù đắp cho anh mà nhất thời quên mất giữa cô và anh đúng là rất cách biệt về hoàn cảnh xuất thân.
Nhìn vào mắt Hoắc Từ Khuynh, Ôn Noãn cười nhạt, bình thản nói:
“Hoắc tổng, nếu anh đã nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Anh càng muốn tôi cút khỏi Bạch gia thì tôi lại càng muốn bám lấy Bạch Khinh Dạ đấy, còn chuyện Khinh Dạ có thương hại tôi hay không thì là chuyện giữa tôi và anh ấy, chẳng liên quan gì tới anh hết!”
“Cô…”
Hoắc Từ Khuynh bị những lời nói của cô chọc tức, vậy mà không làm gì được cô, Ôn Noãn vịn vào tường tự đi ra. Bắt gặp Bạch Khinh Dạ vừa vặn từ phòng làm việc đi tìm cô, Ôn Noãn liền nở một nụ cười ngọt ngào.
“Hoắc Từ Khuynh đâu?” Bạch Khinh Dạ đi tới đỡ cô, ánh mắt sắc bén liếc về sau lưng cô, chạm phải ánh mắt của anh, anh ta giật mình cười giả lả:
“Xin lỗi, ban nãy tôi cũng bị đau bụng nên cũng phải đi vệ sinh, nào ngờ quay lại cô Ôn đã đi được một đoạn rồi.”
Bạch Khinh Dạ lườm anh ta một cái rồi cũng chẳng để tâm, sự chú ý của anh hoàn toàn dành cho cô gái nhỏ trong lòng.
Hoắc Từ Khuynh mặt dày đi theo, anh ta muốn xem Ôn Noãn sẽ giở trò gì.
Nhìn thấy nồi lẩu vẫn còn trên bàn anh ta bảo thư ký Lâm dọn nó đi, đồng thời mỉa mai cô:
“Cô Ôn đây là phòng làm việc của tổng giám đốc, mang đồ ăn vào sẽ bị ám mùi, Khinh Dạ cũng không ăn được, chắc dọn đi cô cũng không có ý kiến gì đâu nhỉ?”
Ôn Noãn mỉm cười:
“Không vấn đề gì.”
Bạch Khinh Dạ xen vào:
“Nếu cậu không có chuyện gì nữa thì cũng đi đi.”
Ngữ khí bênh vực cô rõ ràng đến thế đến đứa ngốc cũng nhận ra, nhưng Hoắc Từ Khuynh không ngại mặt dày thêm chút nữa.
“Có chuyện thì tôi mới đến tìm cậu chứ, nhưng mà nói trước mặt người ngoài không tiện.”
Anh ta nhìn cô không che giấu dụng ý, Ôn Noãn nói với anh:
“Khinh Dạ, vậy em về nhà trước đây.”
“Để tôi bảo thư ký Lâm đưa em về.”
Ôn Noãn đồng ý cùng anh ta về nhà, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người Bạch Khinh Dạ và Hoắc Từ Khuynh, anh lên tiếng:
“Hoắc Từ Khuynh, đừng tưởng cậu là bạn tôi mà muốn nói gì thì nói.”
Anh ta nhếch môi cười nhạt, đáp:
“Bạch Khinh Dạ, tôi cũng chẳng muốn nhiều chuyện đâu. Nhưng cậu vẫn cố chấp ngu muội nên tôi mới phải ra tay thôi.”
Sắc mặt anh lạnh lùng, hờ hững giống như chẳng quan tâm. Hoắc Từ Khuynh nói thêm:
“Khinh Dạ, vậy để tôi nói cho cậu chuyện này nhé, xem cậu biết thì có còn thích Noãn Noãn của cậu nữa không?”