Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

***… … … ****

Hai hôm sau, ngô đã chín già hẳn. Liên Mạn Nhi do dự mấy hôm, cuối cùng vẫn là tâm hồn tham ăn chiến thắng.

“Mẹ, buổi tối chúng ta ăn ngô nhé.” Liên Mạn Nhi trở về nhà cùng Trương thị nói qua sau đó cầm một cái rổ trở lại vườn rau.

Mưa nắng đầy đủ giúp vườn cây tươi tốt, mấy cây ngô bên trong vườn đều lớn lên rất tốt, cây nào cây nấy cao lớn, bắp ngô chắc mập, có cây còn có tới hai ba bắp. Mỗi bắp ngô đều được bao lấy bởi một tầng vỏ bắp xanh xanh, Liên Mạn Nhi chọn từng bắp, khẽ tách lớp vỏ bên ngoài ra lộ ra lớp hạt căng mập bên trong, lại lấy ngón tay khẽ bấm vào hạt, cảm giác sữa ngô vừa đủ, không non quá đó mới là bắp ngô đạt tiêu chuẩn, nấu lên ăn ngon nhất.

Nếu như ngô quá già thì không ngọt mà non quá thì lại khôg dẻo, kiếp trước Liên Mạn Nhi thích nhất là ăn ngô nê cũng rất biết chọn ngô như thế nào là ngon nhất.

Liên Mạn Nhi tách lấy sáu bắp ngô bỏ vào rổ rồi xách trở về phòng.

Ngũ Lang và tiểu Thất vừa vặn từ trường về. Tiểu Thất trông thấy Liên Mạn Nhi chạy lên theo hỏi: “Tỷ, ngô được ăn rồi hà? Tối nay nhà ta sẽ ăn ngô sao?”

Mấy ngày trước thấy ngô sắp ăn được, Liên Mạn Nhi vẫn lẩm bẩm có ăn hay không làm tiểu Thất cũng có chút lo lắng.

“Uh, ngô ăn được rồi, tối nay chúng ta sẽ ăn ngô, nhà mình sẽ nếm thử đầu tiên.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Tiểu Thất tới đây giúp tỷ bóc ngô.”

“Dạ được.” Tiểu Thất thống khoái mà đáp ứng, ôm lấy một bắp ngô học theo Liên Mạn Nhi bóc ngô.

Vỏ ngô có hai lớp. Lớp ngoài cùng màu xanh, cứng, lớp bên trong trắng và mềm hơn. Đem tất cả lớp vỏ này tách ra, lại nhặt sạch râu ngô. Vậy là xong rồi.

Nồi luộc ngô đem rửa sạch sẽ, không để có mùi vị khác thường, đặt ngô vào trong sau đó đổ nước ngập bắp ngô, đậy vung lại rồi nhóm lửa lên. Sau khi nước sôi thì cho nhỏ bớt lửa đi, đun thêm một lát bắp ngô cũng chín rồi.

Khi ngô chín không cần mở vung nồi cũng có hơi nước bay ra mang theo một mùi hương thơm ngọt. Tiểu Thất đứng cạnh Liên Mạn Nhi, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào nồi ngô.

Tiểu Thất thúc giục Liên Mạn Nhi: “Tỷ xem đã ăn được chưa? Đệ thấy đã thơm lắm rồi, hẳn là có thể ăn rồi.”

Liên Mạn Nhi cười nói: “Đừng có gấp, đi mang nửa chậu nước lạnh đến đây.”

Tiểu Thất nhanh chân chạy đi, một lúc sau mang nửa chậu nước tới: “Tỷ, nước của tỷ đây.”

Liên Mạn Nhi nhận chậu nước, đặt xuống bên cạnh nồi xong xuôi mới mở nắp vung nồi ra. Một luồng hơi nước phả ra mang theo mùi hương thơm ngọt càng thêm nồng đậm. Mắt tiểu Thất lúc này lập tức sáng lên như hai vì sao vậy.

Liên Mạn Nhi dùng đũa gắp bắp ngô trong nồi ra thả vào chậu nước. Như vậy, ngô sẽ nhanh nguội hơn.

Kết quả cơm tối hôm nay đồ ăn trên bàn chẳng ai động đũa gắp. Liên Mạn Nhi, tiểu Thất, Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi mỗi người đều ôm một bắp ngô ngồi gặm. Liên Thủ Tín và Trương Thị chia nhau mỗi người nửa bắp, để lại một bắp cho Liên Mạn Nhi và tiểu Thất ăn thêm chút.

Tiểu Thất vừa ăn, vừa nói: “Ăn ngon thật.”

“Phải đấy.” Giọng nói mơ hồ của Liên Mạn Nhi cũng vang lên phụ họa. Đã lâu rồi mới có hương vị khiến nàng cảm thấy thật hạnh phúc đến muốn rơi lệ. Ngô non này không chỉ ăn ngon mà còn có giá trị dinh dưỡng rất cao đấy, đặc biệt là rất tốt cho mắt.

Ngũ Lang và Liên Chi Nhi thấy Liên Mạn Nhi và tiểu Thất ăn ngon như vậy, hai người liền bỏ xuống bắp ngô mới gặm được một nửa, nói là muốn để lại cho đệ, muội ăn.

Liên Thủ Tín và Trương thị cũng cẩn thận ăn vài miếng, sau lại không ăn nữa, nói là để phần còn lại cho Liên Chi Nhi và Ngũ Lang ăn.

Liên Mạn Nhi nói: “Cha, mẹ , ca, tỷ, mọi người cứ ăn đi a. Trong vườn, ngô còn rất nhiều, đủ cho chúng ta ăn hết.”

Ngũ Lang nói:”Mạn Nhi, Muội còn không phải là không nỡ ăn đấy sao. Nói là muốn bán lấy tiền, lại còn phải lưu giống trồng gì đó sao?”

Hai ngày trước, bộ dạng Liên Mạn Nhi hướng về phía cây ngô chảy nước miếng, miệng lẩm bẩm gì đó, mọi người đều nhìn thấy.

Nghe Ngũ Lang nói như vậy, tiểu Thất cũng ngừng miệng, Tuy trong miệng vẫn còn lúng búng mấy hạt ngô chưa nhai hết nhưng cũng ngừng lại, chần chờ nửa muốn nửa không muốn nhai tiếp.

Liên Mạn Nhi có chút vội vàng đáp lại: “Ai nha, cái này là nếm thử, không ảnh hưởng đến bán lấy tiền, cũng không ảnh hưởng đến việc lưu giống trồng.”

Khuyên cả buổi, cả nhà mới bằng lòng nhận lấy ăn.

Vừa ăn xong ngô, tiểu Thất liền hỏi: “Tỷ, ngô này bán lấy tiền như thế nào?”

“Việc này tỷ đã tính rồi. Ngày mai, chúng ta mời Vũ chưởng quầy tới ….” Liên Mạn Nhi cứ như thế, như thế đem kế hoạch một lần nói hết cho cả nhà.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ của Ngũ Lang và tiểu Thất. Sáng sớm, Ngũ Lang đã lên thị trấn thỉnh Vũ chưởng quầy tới nhà.

Vừa tới cửa, tiến vào trong nhà, Vũ chưởng quầy liền cười nói: “Ta vừa nghe thấy có món ăn ngon là lập tức tới đây đấy.”

“Đã chuẩn bị xong cho ngài rồi.” Liên Mạn Nhi mang lên một đĩa đựng đầy những đoạn bắp ngô ngắn nghi ngút khói.

“Đây là kim ngọc mễ mời Vũ chưởng quầy nếm thử.” Liên Thủ Tín đem một miếng ngô đưa cho Vũ chưởng quầy. Mỗi miếng ngô đều cắm một cây tăm ở giữa lõi ngô nên cầm lên ăn rất thuận tiện.

“Đây chính là cây ngô các ngươi lấy được từ chỗ Trầm gia?” Vũ chưởng quỹ hiển nhiên chưa thấy qua cây ngô, nhưng là hắn cũng nghe qua chuyện Liên Mạn Nhi lấy được hạt giống ngô từ chỗ Trầm gia.

Liên Mạn Nhi cười nói: “Đúng vậy, chính là nó.”

“Đây chính là món hiếm có nha. Nghe nói là rất thơm.” Vũ chưởng quỹ không vội ăn lật qua lật lại nhìn nhìn một lúc.

Thấy Vũ chưởng quầy xem một lúc cũng khá lâu, Liên Mạn Nhi mím môi nở nụ cười, lấy một miếng bắp ngô khác đưa cho tiểu Thất ăn.

Tiểu Thất cực thông minh, thoáng cái đã hiểu ý Liên Mạn Nhi, bắt đầu ăn.

Vũ chưởng quầy thấy tiểu Thất ăn hết, lúc này mới mở miệng bắt đầu ăn.

Ăn xong một miếng ngô, Vũ chưởng quầy vẫn còn thấy thòm thèm.

“Không hổ là bảo bối của hoàng cung. Mùi vị này thật sự không tệ. Hôm nay ta cũng coi như là có lộc ăn. Cả một phủ huyện này cũng không có mấy người đã được nếm qua món nà a.”

Liên Mạn Nhi gật đầu. Ngô hoàn toàn chín già đã có ai ăn chưa thì nàng không dám chắc nhưng ngô non này thì khẳng định chưa có ai thử qua. Nếu không, một món ngon như vậy, tiểu Trầm béo còn không khoe khoang với nàng.

Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Vũ chưởng quầy, ngài xem, đem bán món kim ngọc mễ hiếm có này trong tửu lâu của ngài thì thế nào?”

“Cô nương định bán kim ngọc mễ này trong tửu lâu của ta?”

Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu: “Đúng.”

Món ngày đúng là rất quý hiếm. Rất nhiều kẻ có tiền đều ưa thích ăn những thứ quý hiếm. Không nói đâu xa, chỉ trong huyện Gấm Dương này, chắc chắn chỉ Liên gia mới có bắp ngô non. Trên phủ thành, Trầm gia hẳn là cũng có nhưng chắc chắn nhà họ sẽ không đem ngô non bán ra ngoài. Vậy nên có thể nói món này đúng là nhà Liên Mạn Nhi độc quyền. Ngôn non này vừa ngon lại vừa quý hiếm, Liên Mạn Nhi tin tưởng sẽ có rất nhiều kẻ giàu có sẵn sang bỏ tiền ra nếm thử món này.

Vũ chưởng quầy nghĩ nghĩ, lại hỏi:”Cô nương định giá bao nhiêu?”

Liên Mạn Nhi lên tiếng: “Một đoạn như ngài vừa ăn là năm mươi văn tiền thế nào?”

Liên Mạn Nhi cắt một bắp ngô thành bốn đoạn. Mỗi đoạn ngô bán 50 văn tiền, một bắp ngô sẽ là 200 văn tiền.

Ngày hôm qua Liên Mạn Nhi cũng đã nói qua định giá như vậy cho cả nhà. Liên Thủ Tín và Trương thị đều lo lắng bán đắt như vậy e là sẽ không có người mua. Về sau được Liên Mạn Nhi giảng giải cho một đống đạo lý chuyện ngô này ngon thế nào, quý hiếm thế nào, họ mới chấp nhận được cái giá này.

Kỳ thật định giá như vậy, Liên Mạn Nhi cũng tính phải vượt qua tâm lý thông thường. Liên Thủ Tín và Trương thị chỉ cảm thấy năm mươi văn tiền thật là đắt, những người bình thường chắc chắn sẽ tiếc tiền không nỡ mua. Kiếp trước, ở chỗ Liên Mạn Nhi, ngô được gieo trồng phổ biến giá cũng ngang với cao lương. Mà ở chỗ này, cao lương vẫn chưa tới 10 văn tiền một cân. Nhưng Ngô ở đây chưa được trồng phổ biến. Hơn nữa món quý hiếm như vậy bán ra cũng không nhằm bán cho những người bình thường.

Vũ chưởng quầy hỏi Liên Mạn Nhi: “Cô nương định đem tất cả kim ngọc mễ này đều bán cho tửu lâu của chúng ta?”

Liên Mạn Nhi liếc nhìn Vũ chưởng quầy, không biết có phải nàng nhìn nhầm hay không, nàng cảm thấy vừa rồi trong mắt Vũ chưởng quầy có một tia tinh quang lóe lên.

Liên Mạn Nhi trong lòng khẽ dao động, liền thay đổi ý định trước đó.

“Muốn bán tại tửu lâu thì đương nhiên chúng ta nhớ tới Vũ chưởng quầy đầu tiên. Ngoài ra còn bán tại cửa hàng nhà chúng ta và mang một ít lên thị trấn bán nữa.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Kim ngọc mễ này bán theo kiểu khác với những thứ còn lại. Bán tại tửu lâu của Vũ chưởng quầy là bán ký gửi. Chúng ta đem kim ngọc mễ qua quán. Vũ chưởng quỹ không cần đưa tiền ngay. Đợi bán được thì sẽ kết toán tính tiền. Nếu hôm nào không bán được, chúng ta sẽ nhận lại, không thu của ngài một đồng nào.”

“Kim ngọc mễ có rất ít, mỗi ngày, chúng ta chỉ có thể gửi tại tửu lâu của ngài 12 đoạn như vậy thôi.”

Vũ chưởng quầy dường như có chút thất vọng mà trầm ngâm nói: “Ah. Có chuyện này.”

Liên Thủ Tín lại hỏi: “Vũ chưởng quầy có ý gì?”

Vũ chưởng quầy chậm rì rì nói: “Kim ngọc mễ bán giá này chỉ sợ không được.”

Liên Thủ Tín có chút chần chờ hỏi: “Cái giá này cao quá sao?”

Liên Mạn Nhi vừa nhìn thần sắc Vũ chưởng quỹ vừa nói: “Không đâu, giá như vậy đã là thấp lắm rồi”

Vũ chưởng quỹ nói: “50 văn một đoạn thì không được, phải là 100 văn một đoạn, việc này ta lập tức có thể tiến hành.”

Trương thị, Liên Thủ Tín giật mình, Liên Mạn Nhi cũng có chút ngoài ý muốn. Tuy nhiên nghĩ lại, không khỏi không bội phục Vũ chưởng quầy, quả nhiên đủ cay độc.

Xem ra nàng vẫn còn hơi có chút non nớt, không đủ hung ác. Cũng may nàng suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, bù lại điểm này nên mặc dù như Vũ chưởng quầy khôn ngoan như lão hồ ly, cũng không thể chiếm tiện nghi của nàng.

Liên Thủ Tín hỏi: “100 văn một đoạn, có thể bán được sao?”

Vũ chưởng quỹ gật đầu: “So với 50 văn một đoạn còn bán được tốt hơn.” 50 văn tiền là để mua một món ăn qúy hiếm còn 100 tiền mua một món ăn thể hiện thân phận.

Liên Mạn Nhi cười nói: “Lời này ta tin.” Nàng đã tưởng tượng ra từng hạt ngô biến thành từng hạt vàng lóng lánh cuồn cuộn chảy vào túi nàng.
Nhấn Mở Bình Luận