Em Không Đi!
Mười hai giờ đêm, biệt thự Tô gia từ lâu chìm vào tĩnh lặng, chỉ có phòng làm việc của Tô Cảnh Thần vang lên âm thanh lạch cạch của máy vi tính.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Tô Cảnh Thần không ngừng lại động tác gõ phím, chỉ lạnh giọng bảo một tiếng:
"Vào đi!"
Cánh cửa bị đẩy ra, dần xuất hiện hình bóng mảnh mai của Lưu Tuyết Nhiên. Trên tay cô ta bưng một tách cà phê nóng hổi bốc khói, đi đến đặt lên bàn làm việc của Tô Cảnh Thần, cất giọng dịu dàng:
"Anh làm việc khuya như vậy chắc là mệt lắm, uống chút cà phê cho tỉnh táo!"
Hắn khẽ đảo mắt nhìn cô một cái rồi gật đầu, sau đó không đánh máy nữa, lật xem mấy tờ văn kiện trên bàn.
"Ừm, khuya lắm rồi, em đi ngủ đi!"
Lưu Tuyết Nhiên thở dài, giọng nói pha sự lo lắng:
"Dù có bận thế nào anh cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ? Mấy ngày nay em để ý đêm nào anh cũng thức khuya làm việc thế này, có phải… là có phiền muộn gì không?"
Tô Cảnh Thần không trả lời, mắt vẫn dán chặt vào tờ văn kiện trên tay, hờ hững như chưa từng nghe những gì cô ta nói. Lưu Tuyết Nhiên không ngượng, ngược lại được đà nói tới:
"Là Thanh Anh sao?"
Thấy đôi mắt anh có chút lay động, cô ta thở dài buồn phiền, cố tình hạ giọng bất lực:
"Em biết vì người ba đã mất kia nên anh mới muốn chăm sóc tốt cho Thanh Anh để hoàn thành trách nhiệm. Tuy nhiên anh thấy đó, cô ấy lúc nào cũng bướng bỉnh trẻ con. Cô ấy không vừa mắt thứ gì liền hủy hoại thứ đó, điển hình là em đây."
Giọng Lưu Tuyết Nhiên lúc này như nghẹn lại, vẻ mặt lộ rõ bi thương.
"Tới hiện tại, em vẫn không quên cái đêm hôm đó… cô ấy hạ thuốc em, cho người cưỡng bức em. Anh biết không? Lúc ấy em tuyệt vọng lắm, em sợ lắm…"
Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má, tay Lưu Tuyết Nhiên siết chặt thành đấm, tuy nhiên vẻ mặt không lộ ra chút thù hằn nào. Cô ta là cố tình nhắc nhở cho Tô Cảnh Thần biết, lòng dạ của Tô Thanh Anh hiểm độc thế nào.
"Những gì cô ấy đối xử với em, em có thể bỏ qua, nhưng mà chuyện lừa gạt anh để qua lại với Tu Tử Văn, em thấy rất quá đáng thay anh. Anh Thần, anh nên dạy dỗ lại cô ấy cho tốt để cô ấy thay đổi lại tính tình đi, chí ích sau này cô ấy sẽ sống tốt hơn."
Tô Cảnh Thần cuối cùng cũng không dán mắt vào tờ tài liệu trên tay nữa, nhưng cũng không nhìn cô mà nhìn về phía cánh cửa, lạnh giọng:
"Trời khuya rồi, em nên đi ngủ đi!"
Sau đó, hắn tắt máy tính, thu dọn tài liệu lại ngăn nắp rồi bước thẳng ra ngoài cửa, không quan tâm đến những gì Lưu Tuyết Nhiên cất công nói nãy giờ.
Lưu Tuyết Nhiên tức tối nhưng chẳng thể làm gì, những lời cô nói thế này cũng chẳng kích động được đến hắn sao?
Tô Cảnh Thần bước ra ngoài, cố ý nhìn sang bên trái liền thấy cô gái đứng sát vách bất động, hai mắt thao thao nhìn hắn. Tô Thanh Anh vô cùng bất ngờ khi bị hắn phát hiện dễ dàng như vậy. Chẳng lẽ từ khi trong phòng hắn đã biết cô nghe trộm?
Chỉ nhìn thoáng qua cô một cái, Tô Cảnh Thần liền bỏ về phòng ngủ của mình. Tô Thanh Anh ngó vào phòng làm việc thấy Lưu Tuyết Nhiên vẫn đang tức tối đứng ở trong, thích thú nhếch môi, sau đó nhanh chân lẽo đẽo sau hắn.
Tô Cảnh Thần biết cô theo sau, vừa vào phòng của mình đã nhanh tay khép cửa lại, ai ngờ Tô Thanh Anh lại nhanh nhẹn chạy vọt vào trong, nhanh hơn cả tốc độ đóng cửa của Tô Cảnh Thần khiến hắn kinh ngạc, quay sang cau có với cô.
"Em vào đây làm gì, đi ra ngoài!"
Cô ra vẻ thản nhiên, nhếch mày nói:
"Đương nhiên là muốn nói chuyện với anh rồi, chẳng lẽ là qua đây ngủ với anh à?"
"Chú ý lời nói một chút!"
Nghe vế sau câu nói của cô, Tô Cảnh Thần liền đen mặt, sau đó buồn bực bảo:
"Có gì thì mai nói, bây giờ anh đi ngủ, em về phòng đi!"
Cô là tò mò đến không ngủ được mới chạy đến thư phòng tìm hắn, ai ngờ Lưu Tuyết Nhiên cũng chưa ngủ, đến trước cô một bước pha cà phê cho Tô Cảnh Thần lấy lòng. Tuy hắn chưa uống một ngụm nào nhưng cô cảm thấy rất bực bội. Cô ta chắc chắn là chơi trò lạt mềm buộc chặt. Còn nhân lúc nói xấu cô trước mặt Tô Cảnh Thần, lời lẽ có vẻ là muốn tốt cho cô nhưng thực chất là ngấm ngầm kích động Tô Cảnh Thần nghiêm khắc với cô.
Tô Thanh Anh cũng muốn xem thử rốt cuộc khi đạt được mục đích, cô ta sẽ làm gì tiếp theo. Với sự hiểu biết về Lưu Tuyết Nhiên, Tô Thanh Anh không nghĩ cô ta chỉ chọc cho Tô Cảnh Thần tức giận với cô thôi.
Cô cắn môi, nhìn vẻ mặt không vui của hắn, thỏ thẻ:
"Đừng nói anh vì những lời vừa rồi của Lưu Tuyết Nhiên mà thật sự trừng phạt em đó nha. Anh không biết động não nghĩ sao? Rõ ràng những tấm ảnh đó gửi đi cho anh chứ đâu phải cô ta, sao cô ta biết em thân mật với Tu Tử Văn lừa anh?"
Tô Cảnh Thần vẫn đanh mặt không nói lời nào càng khiến Tô Thanh Anh lo lắng hắn thật sự vì lời nói của Lưu Tuyết Nhiên mà lay động. Lần này cô bùng lên tức giận, giật mạnh cánh tay hắn.
"Đừng nói anh tin cô ta hơn em gái mình đó nhé? Anh nghĩ em bụng dạ xấu xa vậy sao? Không phải vì cô ta định chuốc thuốc em thì em đã không giở trò gậy ông đập lưng ông ngược lại rồi. Nếu lúc ấy em không phát hiện kịp thì sáng hôm đó người nằm trong khách sạn quần áo tả tơi dưới đất, xung quanh toàn là đàn ông đeo trên người như đỉa đói hút máu là em rồi!"
Tô Cảnh Thần lúc này cau chặt mày lại, nắm mạnh lấy bả vai cô, dáng vẻ rất đáng sợ.
"Em nói cái gì?"
"Hừ, anh tin chắc?"
Cô bực bội kéo hai tay hắn ra khỏi vai mình. Lại cảm thấy lúc này không phải là lúc ương ngạnh.
Không ngờ, cô vậy mà nhào vào lòng hắn cọ qua cọ lại mấy lần, hạ giọng nũng nịu.
"Anh cả, anh thật sự không tin…"
"Có gì nói mau đi!"
Tô Cảnh Thần đẩy mạnh cô ra. Rõ ràng biết được cô cố tình làm nũng để lấy lòng hắn. Tô Thanh Anh cười tươi rói, bắt đầu vào mục đích chính.
"Em muốn ngày mai anh đuổi em khỏi nhà."
Câu nói vừa rơi khỏi miệng cô, ấn đường Tô Cảnh Thần chợt nhăn lại. Đang yên lành bảo hắn đuổi cô rời khỏi Tô gia, chuyện quái quỷ gì đây?
Hắn chẳng biết cô lại muốn giở trò gì, với tính cách của Tô Cảnh Thần, đương nhiên sẽ không thỏa hiệp.
"Về phòng cho anh, đừng làm phiền anh nữa."
"Em không đi!"
Ánh mắt cô lộ rõ vẻ kiên định, như rằng hắn không đồng ý cả đêm nay cô đều ở trong phòng hắn. Tô Cảnh Thần không nói gì nữa, mặc kệ cô, đi vào nhà tắm.