Ngôi trường đại học Tô Thanh Anh theo học rất khang trang, nói khoa trương là chủ yếu dành cho người nhà giàu. Tính ra không phải ở kiếp này mà tận kiếp trước, khi cô qua đời là khoảng thời gian khá lâu về sau, cô không còn học đại học nữa.
Lúc ấy Tô Cảnh Thần không cho cô đi học nhưng thuê gia sư dạy ở nhà cho cô, cô ghét cay ghét đắng anh, đương nhiên là không thèm nhìn tới bìa cuốn sách, gia sư bó tay với thái độ đuổi người của cô, thế là cô không còn học hành gì. Nghĩ lại khoảng thời gian đó, Tô Thanh Anh tiếc nuối vô cùng, giờ được đến trường học thật vui biết bao.
Cái không khí nhộn nhịp này đã lâu rồi cô không cảm giác. Nơi đây có bạn bè thật lòng, cũng có những kẻ nịnh nọt dối gian. Chỉ là lúc ấy cô kiêu kỳ ngây thơ, không nhận ra, xem ai ngon ngọt cũng coi là bạn.
Bên ngoài lớp của cô bỗng có hai tên vệ sĩ mặt đồ đen vô cùng cao to, thấy cô cúi đầu chào.1
"Tiểu thư!"
Tô Thanh Anh há hốc mồm, vậy là Tô Cảnh Thần đưa vệ sĩ đến trước lớp để canh cô, có quá là trịnh trọng không?1
Vừa bước vào lớp, mọi người đã trố mắt nhìn cô khác lạ. Phải rồi, trước lúc nghỉ học cách đây một tháng cô có một sự kiện chấn động cả trường.
Lúc ấy đã là mấy ngày cô đi theo Tu Tử Văn. Tô Cảnh Thần đích thân đưa nhiều người đến bắt cô về, thuận tiện đánh Tu Tử Văn trước lớp học nhừ tử. Mọi người ở đó chẳng ai dám hó hé gì trước mặt Tô Cảnh Thần, nếu mà nhiều chuyện xen vào cũng sẽ có kết cục y như Tu Tử Văn, cắn răng nhìn học trưởng của bọn họ bị đánh thảm hại.
Tô Thanh Anh lúc đó la hét dữ dội, hận không thể xâu xé Tô Cảnh Thần thành trăm mảnh, bây giờ nhớ lại cô thấy thật nực cười.
Quá vô nghĩa!1
Vừa ngồi xuống bàn học, cô lấy tập vở ra xem trước một chút cho đỡ rảnh rỗi, mặc kệ ánh mắt của bạn bè đang nhìn chằm chằm soi mói. Chưa được bao lâu bên cạnh có tiếng động, không kịp nhìn thì bả vai đã bị đánh một cái đau, tiếp đó bên tai nghe tiếng hét thất thanh:
"Ôi trời đất, Thanh Anh đi học lại rồi, a ha!"
Xung quanh quả nhiên lại để sự chú ý vào cô, Tô Thanh Anh kéo Vi Tiểu Mẫn ngồi xuống, bất lực bảo:
"Có gì bất ngờ lắm sao?"
Vi Tiểu Mẫn chính là cô bạn thân của Tô Thanh Anh, là một cô gái hồn nhiên vô tư, không hề có toan tính khi chơi chung với cô. Ngoại hình của cô ấy không gọi là xấu, tuy nhiên cô ấy không biết cách ăn mặc cho lắm, không biết chăm sóc da mặt khiến khuôn mặt nổi nhiều mụn, tàn nhan và nám. Gia đình của Vi Tiểu Mẫn khá giả nhưng vì cô ấy là con riêng nên không được đối xử chu đáo. Tuy Tô Thanh Anh lúc trước có tính cách kiêu kỳ nhưng không hề kì thị người quê mùa, vẫn chơi với Vi Tiểu Mẫn.
Tuy nhiên mối quan hệ bạn bè tốt của cô với cô ấy dần bị rạn nứt do Tu Tử Văn. Vi Tiểu Mẫn rất thích anh ta nhưng tự ti về ngoại hình đành nhìn cô và Tu Tử Văn yêu nhau. Sau đó bị cậu ta và Nhu Linh San lợi dụng tình yêu đấy cắn ngược lại Tô Thanh Anh, cuối cùng cùng bị bọn họ sát hại bịt miệng. Tô Thanh Anh não lòng quan sát Vi Tiểu Mẫn, dặn lòng phải đối xử tốt với cô bạn này, không được để cô ấy càng lún sâu vào người đàn ông khốn nạn đó.
Vi Tiểu Mẫn nhìn Tô Thanh Anh từ trên xuống dưới, ánh mắt vẫn ẩn chứa sự vui mừng khôn xiết.1
"Thanh Anh, anh của cậu cho cậu đi học lại đấy sao? Hay là cậu lại trốn đi đó?"
"Cậu nghĩ nếu mình trốn thoát được không cao chạy xa bay mà chạy đến đây đấy sao?"
"Ây! Sao anh ta dễ dàng như vậy? Không ngăn cấm cậu và học trưởng Tử Văn nữa à?"
Câu hỏi hiếu kì của Vi Tiểu Mẫn cô có thể hiểu là cô ấy đang dò xét mình. Tô Thanh Anh vờ bày ra vẻ buồn bã, thở dài.
"Tiểu Mẫn à, mình sẽ chia tay Tu Tử Văn!"
Vi Tiểu Mẫn bất ngờ trố mắt.
"Sao vậy?"
Tô Thanh Anh gục xuống bàn, xoay mặt về phía Vi Tiểu Mẫn nhỏ giọng:
"Anh ta phản bội mình, anh ta đang có quan hệ yêu đương với em họ mình đó!"
"Cái gì? Học trưởng Tử Văn sau có thể?"
Ấn tượng của Vi Tiểu Mẫn về Tu Tử Văn rất tốt, cô ấy không thể tin được chuyện này, hỏi rõ ràng Tô Thanh Anh xác nhận lại một lần nữa, cô ấy vẫn không tin nổi.
"Mình không tin học trưởng là loại con trai như vậy đâu. Thanh Anh, lỡ cậu nghĩ oan cho anh ấy thì sao? Đâu có chứng cứ gì đâu!"
"Tiểu Mẫn, mình là bạn của cậu đó, không tin tưởng mình à?"
"Nhưng mà…"
Tô Thanh Anh thở dài, đúng là như kiếp trước, Vi Tiểu Mẫn quá nhẹ dạ cả tin, liền bịa ra một lý do cho cô ấy chết tâm.
"Mình tận mắt thấy anh ta đi chơi cùng em họ mình, còn hôn môi cô ta giữa thanh thiên bạch nhật. Cậu nói xem một người đã có bạn gái mà làm hành động đó với người con gái khác nữa thì làm sao? Đừng nói rằng cậu cho rằng mình hoa mắt đó nha!"
"Thú vị vậy sao?"
Câu nói bất chợt phát ra từ phía sau Tô Thanh Anh và Vi Tiểu Mẫn làm họ giật thót tim quay người lại nhìn, là một cô gái khá xinh đẹp, đầu cột tóc đuôi ngựa trẻ trung cười hất mặt với bọn họ. Đó là La Di, cũng là chị em chí cốt của Tô Thanh Anh, tính tình cô gái này khá năng động, hiếu thắng, thích hóng chuyện. La Di đặt mông ngồi phía sau, vẻ buôn dưa lê hiện hình.
"Học trưởng Tử Văn ấy vậy mà là loại con trai lăng nhăng gớm nhỉ? Bề ngoài của anh ta luôn cho đám nữ sinh trường ta nhầm lẫn là good boy chính hiệu đó chứ! À mà này Thanh Anh, có muốn đánh ghen không? Mình sẽ rủ vài ba chị em đi đòi lại công bằng thay cậu."1
Tô Thanh Anh lập tức xua tay chối từ.
"Thôi thôi, cậu bớt gây chuyện lại giúp mình là vui rồi!"
Vi Tiểu Mẫn có chút chạnh lòng bởi Tu Tử Văn. Trước giờ cô ấy thích cậu ta, biết được cậu ta là loại con trai không ra gì nên buồn bã, ngẩng mặt hỏi cô:
"Cậu cứ để chuyện này kết thúc vậy à?"
Cô nhếch môi cười nhạt, một nụ cười lạnh lẽo chết chóc.
"Đương nhiên là không, những kẻ làm mình tổn thương đều phải trả giá thật đau đớn!"
…
Đến giờ tan học, Tô Thanh Anh cùng hai người bạn ra khỏi lớp liền đụng mặt người quen. Cô đi sang hướng khác né tránh, người đó liền liền dùng tay chặn ngang người cô lại.
"Thanh Anh, nói chuyện chút đi!"
Cô không nhìn anh ta lấy một cái, quay mặt sang Vi Tiểu Mẫn và La Di đang hóng chuyện, bảo:
"Các cậu về trước đi, mình có chuyện một lát sẽ về sau!"
Bọn họ nhìn nhau, sau cùng gật đầu, La Di cười gượng.
"Vậy bọn mình về trước đây!"
Tô Thanh Anh nhìn hai tên vệ sĩ vẫn đứng đấy, sau đó dời mắt đến người trước mặt, cất lời:
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Thái độ của cô khiến anh ta tròn mắt bất ngờ.
"Sao em…"
Cô thở dài chán chường.
"Có gì thì nói nhanh tôi còn đi về chứ!"
"Thanh Anh, cả tháng rồi chúng ta không gặp nhau, sao bây giờ em đối xử lạnh lùng với anh như vậy?"
Tô Thanh Anh dửng dưng nhìn hắn như muốn hỏi "thế thì đã làm sao?". Tu Tử Văn khó xử, cuối cùng bật ra câu nói:
"Thanh Anh, đừng ở bên tên đàn ông nham hiểm kia nữa, đi với anh đi, anh sẽ bảo vệ em!"1
Cô cười lạnh.
"Xem ra sau trận đánh bán sống bán chết hôm đó anh vẫn không biết rút kinh nghiệm, bị đánh riết thành nghiện, ngứa mình rồi ấy à?"
"Thanh Anh, em…"
"Học trưởng Tu xem ra vẫn còn chưa hiểu chuyện, tôi cứ tưởng sau hôm đó anh trai tôi đã nói rõ anh đã hiểu rồi chứ! Nếu đã chưa hiểu thì tôi xin nhắc lại cho anh hiểu. Chúng ta đã kết thúc mối quan hệ yêu đương rồi, từ nay đường ai nấy đi, xin học trưởng Tu đừng làm phiền tôi nữa!"
Lời nói của cô như sét đánh ngang tai Tu Tử Văn, anh ta cứng họng, ngỡ ngàng đứng như trời trồng. Tô Thanh Anh trước giờ yêu anh ta điên cuồng đắm đuối sao có thể thốt ra những lời này. Tu Tử Văn không tin, kéo lấy bàn tay cô siết chặt kích động.
"Nói anh nghe, có phải tên Tô Cảnh Thần kia ép em không? Nói thật cho anh biết đi!"
Cô giật tay mình lại, ghê tởm nhăn mặt, lấy khăn giấy trong cặp lau bàn tay, chà đến đỏ hỏn cả da, càng làm cho Tu Tử Văn khó chịu, cô quăng khăn giấy vào sọt rác, lườm hắn.
"Đủ rồi đó, chẳng ai ép buộc tôi cả, là tôi tự nguyện chia tay anh! Giờ thì tôi về được rồi chứ?"
Tu Tử Văn rối ren muốn phát khóc, nắm lấy cánh tay cô níu kéo.
"Thanh Anh à, cho dù hắn có đánh anh thế nào anh cũng cam tâm chịu đựng, nhưng em làm ơn đừng nản chí, anh sắp tốt nghiệp rồi, gia thế của anh cũng không thua kém tên đó, anh sẽ bảo vệ em!"1
Cô hiện tại đã hết nhẫn nại, giật mạnh tay mình về quát lớn:
"Đủ rồi đó!"
Tô Thanh Anh cảm thấy tức cười, gia thế của Tô Cảnh Thần mà hắn đem đi so sánh cùng được? Về gia thế, phong thái, khí chất, diện mạo Tu Tử Văn đều bị Tô Cảnh Thần bỏ xa cả nửa vòng trái đất, cảm thấy sự so sánh này quá khập khiễng. Người ta nói đúng thật, nhìn lại người yêu cũ sẽ cảm thấy hối hận về bản thân mình, cô hiện tại là muốn phát nôn trước mặt Tu Tử Văn, chẳng biết lúc trước đầu óc bị lú lẫn gì mà yêu phải tên này. Ừ thì nhìn bề ngoài cũng đẹp đấy, học thức đấy nhưng so với anh cả của cô cách biệt nghìn trùng, là cỏ với mây. Cái cô hối hận là hắn diễn quá lố mà mình không hay biết.
"Tu Tử Văn, chia tay đi! Buông tha cho tôi đi!"
"Thanh Anh…"
Tu Tử Văn vẫn lì đòn như vậy, muốn níu kéo, Tô Thanh Anh mặc kệ anh ta quay người đi, nhưng vừa mới quay đầu thì tay chân như rụng rời, tròn mắt nhìn người đứng trước mặt, không biết từ bao giờ xuất hiện ở đấy.
Đôi mắt hắn tựa hố sâu, hun hút khó tả, lạnh lùng nhìn cô, còn cô bắt đầu run rẩy nơi đáy lòng. Không phải chứ, Tô Cảnh Thần sao lại xuất hiện ở đây mà không ở công ty làm việc? Cái tính độc tài của hắn kiếp trước làm cô run sợ hết mực.
Không! Tô Thanh Anh, mày phải bình tĩnh! Mày không làm gì sai trái chẳng có gì để sợ cả!