Nguyên Nha nghe vậy thì trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu: “Nhân tộc đã cường đại như thế, tại sao lại còn xuất hiện thiên tài nghịch thiên như thế cơ chứ. Một thiên tài như vậy tại sao không xuất hiện ở Huyễn tộc chúng ta?”
Ánh mắt ông ta tràn đầy vẻ hâm mộ và khát vọng.
Đối với ông ta mà nói, tâm nguyện duy nhất chính là để cho huyễn tộc cường thịnh, vì Huyễn tộc, ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Đạo chủ Tân Việt cũng im lặng, so với Nhân tộc cường đại đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng thì Huyễn tộc của bọn họ thực sự nhỏ bé giống như hạt muối trong đại dương.
“Hả?” Bỗng nhiên, hai vị đạo chủ Nguyệt Nha và Tân Việt cùng nhìn về phía hồ truyền thừa.
“Tốc độ hấp thu năng lượng trong hồ truyền thừa của Lâm Mặc đang tăng rất nhanh?” Hai người đều giật mình, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
...
“Rào rào rào rào!”
Dưới đáy hồ truyền thừa, Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân.
Vô số năng lượng không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, vừa tiến vào đã biến mất ngay.
Lúc này, trong mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ kích động.
“Ha ha, không ngờ có thể hấp thụ được những năng lượng này. Thiên phú Huyễn yên của mình tăng lên rồi, lĩnh ngộ về đạo tắc không gian, thời gian đều tăng lên. Hơn nữa, những kích động này còn đang không ngừng tăng lên.”
Diệp Tinh nở nụ cười.
Bên trong dòng sông vận mệnh, phân thân đạo tắc vận mệnh của hắn cũng đang lĩnh ngộ đạo tắc không gian và đạo tắc thời gian, mà lúc này tốc độ rõ ràng là tăng nhanh hơn một chút!
Điều này là do sự tăng lên của thiên phú Huyễn yên mang lại!
Phải biết, thiên phú đạo tắc không gian và đạo tắc thời gian của Diệp Tinh đều đứng đầu vũ trụ, nếu như còn tiếp tục tăng lên thì không biết sẽ còn mạnh như thế nào nữa.
Trên thực tế, Diệp Tinh không biết bí thuật Huyễn yên có liên quan đến không gian và thời gian. Cường giả Huyễn tộc trở thành Đại đạo chi chủ phần lớn đều là bởi vì nắm giữ đột phá đại đạo thời không.
Đón nhận truyền thừa Huyễn yên nguyên vẹn, thiên phú đạo tắc không gian, đạo tắc thời gian của hắn sẽ càng ngày càng tăng lên.
Thế nên Nguyên Nha mới khát vọng bên trong tộc xuất hiện một vị thánh hoàng vũ trụ, khôi phục truyền thừa. Một khi khôi phục, tốc độ ra đời của các cường giả trong tộc cũng sẽ được tăng lên rất nhanh.
“Ngoài ra, mình cảm giác những năng lượng mà mình hấp thụ được vẫn chưa đạt tới tối đa!” Diệp Tinh khẽ mỉm cười.
Rất nhiều năng lượng tiến vào cơ thể nhưng vẫn không có áp lực nào với hắn cả.
“Hấp thu!”
Trong lòng khẽ động một cái, năng lượng mãnh liệt bên trong hồ truyền thừa nhanh chóng dâng trào, nhập vào cơ thể Diệp Tinh.
Những năng lượng đó trực tiếp tăng lên 10%!
“Không đủ!”
Diệp Tinh vẫn tiếp tục hấp thu.
Mười năm trôi qua, hắn đã hiểu biết sâu sắc về những năng lượng này. Chỉ cần chúng không vượt quá giới hạn của thân thể thì hoàn toàn không gây tổn hại gì cho thân thể con người.
Tiếp đó là 20%, 30%...
Sau khi tăng lên 40%, trên người Diệp Tinh xuất hiện những vết nứt nhỏ.
“Vượt quá giới hạn chịu đựng của thân thể rồi?”
Diệp Tinh lại nhanh chóng giảm thiểu năng lượng hấp thu, sau đó hạ xuống khoảng 35% rồi mới dừng lại.
“Vừa phải, năng lượng hấp thu tăng hơn 30% là giới hạn mà cơ thể mình có thể chịu đựng!” Diệp Tinh cảm thấy vô cùng vui mừng.
Mười năm nghiên cứu, hắn hiển nhiên không muốn tốn quá nhiều thời gian để hấp thu năng lượng.
“Tiếp tục hấp thu!” Ngay sau đó, Diệp Tinh không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu không ngừng hấp thu.
...
Thời gian tiếp tục trôi qua, một năm... năm năm... mười năm... năm mươi năm...
Một trăm năm nhanh chóng trôi qua.
Bên ngoài gió thổi mây vần, thỉnh thoảng có sinh mạng cường giả mới xuất hiện, thậm chí Thiên tộc còn mới ra đời một vị Đại đạo chi chủ, thu hút ánh mắt của rất nhiều cường giả.
Không quan tâm thế giới bên ngoài như thế nào, bản thể Diệp Tinh và toàn bộ phân thân Huyễn tộc đều đang tiếp thu truyền thừa.
“Đã một trăm năm trôi qua, điện truyền thừa vẫn chưa mở.”
“Mỗi một trăm năm điện truyền thừa sẽ mở một lần.”
“Ta nghe nói tộc lão Lâm Mặc đang tiếp nhận truyền thừa trong hồ truyền thừa.”
“Nhưng mà, trong hồ truyền thừa không phải là mười năm sao?”
Các thành viên của Huyễn tộc mỗi lần đi ngang qua cung điện nguy nga lộng lẫy thì ánh mắt đều lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Cung điện này dường như đóng băng vậy, không có bất cứ động tĩnh gì.
“Tỷ tỷ, khi nào Lâm Mặc đại nhân mới ra?” Ở một khu vực, một thanh niên nhìn một cô gái mặc áo giáp màu tím, hỏi.
Thanh niên nhìn hơi giống cậu bé Thạch Lăng kia, một trăm năm trôi qua, cậu bé đã trưởng thành.
“Không biết.” Cô gái mặc áo giáp màu tím lắc đầu, nhìn em trai của mình một cái rồi nói: “Lâm Mặc đại nhân đã ban cho chúng ta nhiều tài nguyên như vậy, đệ phải biết tận dụng những tài nguyên đó để chăm chỉ tu luyện, nếu thực lực yếu thì sẽ rất mất mặt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!