Sở Diệu Linh khóc đến mệt lã người, ngủ lúc nào không hay..trong đêm khuya vắng lặng chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của cô..
Hàn Hạo Dương xong việc quay về biệt thự thì trời cũng đã khuya, bước vào phòng thấy cô đã ngủ say, anh cũng nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, như sợ sẽ làm cô thức giấc..
Sau khi tắm xong, Hàn Hạo Dương đi về một phía bên giường nằm xuống, chẳng để tâm gì đến cô cứ thế mà đi ngủ..
Khi về anh có nghe bác quản gia nói mấy ngày hôm nay cô không chịu ăn uống, mặc dù trong lòng đang rất lo lắng cho sức khỏe của cô..
Nhưng cứ nghĩ tới chuyện cô với Lãnh Phong thì anh như trở thành một người khác..
Hai người tuy nằm chung trên một chiếc giường như mọi khi, nhưng hôm nay lại không giống như vậy..
Không phải là yêu thương ôm ấp nhau nữa, mà là sự im lặng của cả hai, khiến hai người càng ngày càng trở nên xa lạ..
Cả hai quay lưng về phía nhau, một khoảng cách tưởng chừng rất gần nhưng lại rất xa, khó mà với tới được..
__________________
Sáng hôm sau..
Vẫn như mọi khi, Hàn Hạo Dương thức dậy từ sớm, vào phòng tắm vệ sinh xong thì bước ra ngoài..
Một lúc sau Sở Diệu Linh cũng tỉnh dậy, thấy Hàn Hạo Dương đang đứng thắt cà vạt, không biết anh đã về nhà lúc nào, mà giờ lại ở đây, không phải bây giờ nên ở bên Tiểu Nhu hay sao..
Giả vờ như không nhìn thấy anh, cô cứ thế đi thẳng vào phòng tắm, cô bây giờ đã chấp nhận từ bỏ tình yêu này, từ bỏ hạnh phúc này..
Cô sẽ rời đi để trả lại tự do cho anh, để anh có thể ở bên cạnh người mà anh yêu..
Dù biết gần như vậy sẽ thiệt thòi với tiểu bảo bối trong bụng mình, đứa trẻ cần có đủ cả ba lẫn mẹ cùng nhau yêu thương nó..
Nhưng cô không thể cho nó, cô muốn mình ít kỉ một lần, không muốn con mình phải sống với người cha như vậy..
Hàn Hạo Dương nhìn thấy hành động của cô thì chau mày, khó chịu mà rời khỏi phòng đến tập đoàn..
******
Đến trưa..
Sở Diệu Linh đang sắp xếp quần áo trên phòng thì nghe tiếng la lớn của nữ hầu giúp việc..
Bước xuống nhà xem có chuyện gì xảy ra, đập vào mắt là cảnh Tiểu Nhu, cô ta cứ như chủ nhân của nơi này mà không ngừng ức hiếp nữ hầu kia, khi không làm theo ý ả..
_Cô đến đây làm gì, ai cho cô cái quyền được làm càn ở đây hả.!
Sở Diệu Linh tức giận mà quát lớn..
_Tôi bây giờ sắp trở thành thiếu phu nhân, tương lai nơi này sẽ là nhà của tôi, tại sao tôi không được đến đây..!!
Tiểu Nhu cười đắc ý, tỏ thái độ thản nhiên nói, như đang khẳng định với cô..
Hỏi rõ mọi chuyện mới biết chỉ vì nữ hầu không làm vừa ý mình, nên ả mới ra tay tát nữ hầu kia, muốn khẳng định vị trí của ả trong căn biệt thự này với mọi người..
_Ra vẻ cũng xong rồi, cô có thể đi về được rồi đó..!
Dứt lời Sở Diệu Linh bước lên cầu thang chuẩn bị quay về phòng thu dọn hành lý, không muốn đôi co thêm với ả..
Tiểu Nhu tức giận dậm chân mạnh một cái, định ra về thì lại nghe thấy tiếng xe của Hàn Hạo Dương vừa về đến, suy nghĩ ra cái gì đó, khuôn mặt cười đầy gian manh...
Tiếp theo Tiểu Nhu liền chạy nhanh lên lầu, bắt lấy tay cô kéo mạnh lại một cái, chuẩn bị thực hiện kế hoạch chia rẽ của cô ta..
Sở Diệu Linh bất ngờ giật mình theo quán tính mà quay lại, hắt mạnh tay cô ta ra mà lên tiếng..
_Buông ra, cô đang định làm cái trò gì vậy..!
Tiểu Nhu chỉ nhìn cô cười gian tà một cái, liền cầm lấy cái tay của Sở Diệu Linh tát vào mặt ả một cái thật đau, sau đó giả vờ té ngã xuống cầu thang..
Hàn Hạo Dương sau khi đến tập đoàn một lúc, mới nhớ ra mình đã để quên tài liệu quan trọng ở nhà, nên mới nhanh chóng quay trở về để lấy..
Á..Rầm..
Hàn Hạo Dương vừa đi đến cửa đã nghe tiếng động lớn bên trong phát ra, chạy nhanh đến phòng khách xem có chuyện gì..
Cảnh tưởng trước mắt khiến Hàn Hạo Dương bàng hoàng, Tiểu Nhu cả người đang nằm dưới nền nhà, phần đầu bị đập mạnh vào chân cầu thang khiến máu đang chảy không ngừng..
Sở Diệu Linh lại đứng phía ở trên, khuôn mặt đẹp chau lại nhìn xuống phía dưới, chưa kịp định thần với hành động vừa rồi của ả ta..
_Tiểu Nhu đã có chuyện gì, sao lại té như vậy..!
Hàn Hạo Dương hoảng hốt chạy đến đỡ lấy phần đầu của Tiểu Nhu lên..
_Anh đừng trách chị ấy, là do em không tốt..!
Em chỉ muốn đến để giải thích chuyện hiểu lầm ngày hôm qua, rằng giữa chúng ta không có gì..!
Nhưng chị ấy lại không tin, em cũng không ngờ lại khiến chị ấy tức giận như vậy, chị ấy không cố ý đâu, chỉ lỡ tay đẩy ngã em..!!
Tất cả là lỗi của em..hức..!
Tiểu Nhu nằm trong vòng tay của Hàn Hạo Dương, vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn cô ánh mắt đầy đắc ý nói..
_Linh Linh..anh không ngờ em lại độc ác đến như vậy..!!
Hàn Hạo Dương tức giận, quát lớn tên cô mà nói..
Sở Diệu Linh lúc này mới định thần lại được, nhìn khuôn mặt ả đầy vẻ đắc ý của ả, khẽ cong môi cười chế giễu mà lên tiếng..
_Nếu bây giờ em nói không có, mọi chuyện đều do cô ta dựng nên, liệu anh có tin em không..!!!
_Tin em, anh làm sao tin em đây, khi chính em là người đẩy ngã em ấy..!!
_Nếu anh đã nói chắc chắn là em làm như vậy, thì cứ cho là như vậy đi..!!!
Sở Diệu Linh biết rằng bây giờ dù có giải thích thế nào anh cũng sẽ không tin cô, chỉ cười nhạt một cái rồi quay về phòng..
_Linh Linh, em quay lại đây ngay..!!
Anh nghe cô nói vậy thì vô cùng tức giận, hét lớn gọi cô, nhưng cô như không nghe thấy..
Mặc dù rất tức giận nhưng chuyện bây giờ là đưa Tiểu Nhu đến bệnh viện, không thể cứ ở đây mà đôi có với cô mãi được..
Ôm Tiểu Nhu đứng dậy, ra xe đi đến bệnh viện..
Tiểu Nhu sau khi đưa vào bệnh viện, được bác sĩ băng bó, kiểm tra xong thì được đưa về phòng VIP chăm sóc...