Hôm nay cũng như mọi ngày, Đậu Đậu và Bối Bối sẽ được ba mẹ của mình đưa đến trường mầm non..
Hai đứa trẻ lúc nào ngoan ngoãn, vui vẻ đến trường, Sở Diệu Linh cũng sẽ cùng anh đến tập đoàn làm việc, vẫn như lúc đầu, cô vẫn sẽ làm thư ký riêng cho anh, vẫn cùng anh làm việc chung một phòng...
Cả hai tập trung làm việc sau sưa trong phòng, thì điện thoại của Sở Diệu Linh ở trên bàn không ngừng reo lên..
Reo..reo..
Màn hình điện thoại hiển thị số của cô giáo bảo mẫu, nơi mà hai tiểu bảo bảo đang học, Sở Diệu Linh liền nhanh chóng nhắc máy ngay, xem có chuyện gì không...
Vì bình thường vào giờ này hai tiểu bảo bảo sẽ đi ngủ, bây giờ cũng đã là giờ trưa, nếu không có chuyện gì quan trọng cô giáo sẽ không gọi điện cho cô..
_Alo, tôi nghe đây cô giáo..!
_Xin lỗi vì đã gọi điện cho phu nhân vào giờ này, nhưng tôi có một chuyện quan trọng cần báo ngay cho cô biết..!!
Đầu dây bên kia là giọng nói gấp gáp của một người phụ nữ tuổi trung niên..
_Có chuyện gì cô giáo cứ nói..!
_Hai đứa bé con của cô, Đậu Đậu và Bối Bối đã mất tích rồi, xin lỗi phu nhân chúng tôi đã tìm hết tất cả mọi nơi trong trường nhưng lại không thấy hai bé ở đâu cả..!!
Sở Diệu Linh nghe thấy con mình mất tích thì vô cùng hoảng hốt..
_Cô nói gì, mất tích sao, sao lại mất tích hả, các người giữ con tôi kiểu gì vậy hả..!
_Chúng tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm hai bé khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy, hết cách chỉ có thể báo với cô..!!
Cô giáo không ngừng nói lời xin lỗi cô, nước mắt ướt đẫm hết cả khuôn mặt, không ngừng hút thích giải thích...
Trong khi đó Sở Diệu Linh lai vô cùng tức giận thẳng thừng tắt máy, không muốn nghe bên kia giải thích nhiều lời..
Hàn Hạo Dương nghe thấy con mình mất tích thì vô cùng tức giận, bước nhanh đến bên cạnh cô, chưa kịp lên tiếng hỏi thì điện thoại của cô lại lần nữa reo lên..
Reo..reo
Màn hình điện thoại lại một lần nữa hiển thị một dãy số lạ gọi đến, Sở Diệu Linh cứ tưởng người bên trường mẫu giáo gọi đến để giải thích, khiến cô tức giận mà quát lớn vào điện thoại..
_Các người còn muốn nói gì nữa..!
_Xin chào, Hàn thiếu phu nhân sao lại tức giận như vậy, không biết cô còn nhận ra giọng nói của tôi không..!!
_Cô là ai..!
_Hàn thiếu phu nhân đây mau quên thật đấy..!!
Sở Diệu Linh nghe thấy giọng nói rất quen tai, trầm ngâm một lúc cuối cùng cũng nhận ra..
_Cô không phải là Lâm Tiểu Nhu đấy chứ..!
_Haha, cuối cùng thì cô cũng nhận ra tôi rồi..!!
_Không biết ai dám to gan làm thiếu phu nhân đây giận dữ đến vậy.. Nhưng mà bây giờ tôi lại có một món quà rất lớn muốn tặng cho thiếu phu nhân đây, không biết cô có muốn nhận lấy hay không đây, mà hình như món quà tôi sắp tặng, rất quan trọng với thiếu phu nhân thì phải...!!
Ngay sau đó Lâm Tiểu Nhu liền bật cười ha hả...
Sở Diệu Linh cảm thấy điều chẳng lành, nhanh chóng mở loa ngoài để Hàn Hạo Dương cùng nghe..
_Baba..baba...!!!
Sau đó là tiếng khóc lớn của Bối Bối...
_Sao, hai người có nghe rõ tiếng của con mình không vậy..!!
_Tiểu Nhu sao Đậu Đậu và Bối Bối lai ở cạnh cô hả, có phải cô bắt cóc con tôi không...!
Sở Diệu Linh nghe tiếng của hai tiểu bảo bảo, không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, hét lớn lên..
_Haha, tôi sẽ để cho hai người biết, cảm giác mất đi người thân sẽ đau đớn thế nào...!!
_Lâm Tiểu Nhu cô muốn gì mới chịu thả con tôi đây hả..!
_Tôi muốn cả hai người ngay lập tức đến vị trí mà tôi đã gửi, không được dẫn thêm người đến, nếu không tôi sẽ không chắc, hai đứa bé có bình an hay không nữa..!!
_Được chúng tôi sẽ đến ngay, cô không được làm bậy..!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!