Quỳnh Nương ăn trưa ở chỗ Thái Hậu rồi mới đi.
Tuổi Thái Hậu dần cao, mỗi ngày quen ăn hai bữa, buổi sáng ăn hơi muộn, tới bữa thứ hai thì đã chiều rồi.
Theo đó Quỳnh Nương cũng ăn trưa sớm. Thái Hậu nhớ nàng đang có mang nên không dám bảo nàng ăn chay, bèn gọi một bát canh gà dưới chân núi lên rồi làm mì trứng cho nàng ăn, lại nhìn hộp đồ ăn vặt bên cạnh nàng, thấm thía nói: “Biết Vong Sơn thương ngươi, nhưng lúc nữ nhân mang thai không thể quá tham ăn, nếu không thai nhi quá lớn, sinh sản sẽ là quỷ môn quan đấy.”
Được Thái Hậu nhắc nhở, bản thân Quỳnh Nương cũng bị doạ hết hồn. Đời trước lúc nàng mang thai cũng không dám ăn bừa bãi như vậy. Bà bà Thượng gia chú ý, dù đang mang thai cũng không thể tốn nhiều tiền thức ăn.
Khi ấy miệng bà bà Thượng gia thường treo một câu đó là: “Lúc ta hoài Vân Thiên nhà ta, cái gì cũng không được ăn, còn thường xuyên xuống ruộng làm việc, nữ nhân mang thai đâu có nhiều chú ý như vậy?”
Bởi vì câu này của bà bà, lúc đó ngày nào Quỳnh Nương cũng phải dậy sớm vấn an bà bà, có đôi khi thèm ăn đồ ngon cũng không dám bảo nha hoàn mua, tránh cho bị bà bà thấy lại không để yên.
Mà nay gả cho Sở Tà không có bà bà khắc nghiệt quản mọi lúc, tựa như lời Thái Hậu, Sở Tà cực kỳ nuông chiều nàng, trước đó vài ngày còn vận chuyển xoài mít vỏ vàng hạt to từ cực nam về, nếu không ăn kiêng, chỉ sợ đến lúc đó không thể thuận lợi sinh sản như kiếp trước.
Nàng lập tức cảm tạ Thái Hậu nhắc nhở, Thái Hậu cười nhìn nàng, kéo tay nàng nói: “Lúc trước còn lo lắng Vong Sơn không có định tính, sợ sau khi thành hôn ngươi sẽ thiệt thòi, hiện tại thấy Vong Sơn tốt hơn phụ thân hắn… ta cũng an tâm, đúng rồi, ta lệnh cho Điền ma ma nấu nước lê tổ yến nhuận họng cho ngươi đấy…”
Thái Hậu nói đông nói tây hồi lâu với Quỳnh Nương mới để nàng xuống núi. Nhưng trong lòng Quỳnh Nương lại có chút nghi vấn nhàn nhạt, nàng thấy câu “Vong Sơn tốt hơn phụ thân hắn” của Thái Hậu là nói lỡ, nên sau đó mới nói đông nói tây nhiều như vậy.
Phụ thân của Sở Tà là Sở Quy Nông, đó là nam nhân nổi danh yêu thê như trân bảo, sao Thái Hậu lại nói Vong Sơn tốt hơn phụ thân hắn?
Trên đường về Quỳnh Nương vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.
Về đến phủ, nàng định rửa mặt, chờ Lang Vương về rồi hỏi hôn sự của đại ca, nhưng không lâu sau bỗng thấy Hỉ Thước thở phì phò trở về từ tiền thính: “Phu nhân, hôm người không ở trong phủ xảy ra chuyện lớn đó.”
Thúy Ngọc thấy nàng nói hơi khoa trương bèn bảo: “Có việc thì nói, đừng lúc kinh lúc rống dọa Vương phi.”
Dẫu sao Hỉ Thước khác Thúy Ngọc, không phải loại nha đầu được nhà phú quý giáo dưỡng, dù đi theo bên cạnh Quỳnh Nương lâu rồi nhưng vẫn không sửa được cái tật mang đến từ thôn quê, có điều Quỳnh Nương rất thích Hỉ Thước, không để bụng nàng ấy không câu nệ tiểu tiết, bèn hỏi: “Chuyện gì?”
Hỉ Thước được Thúy Ngọc nhắc nhở, vội vàng nhỏ giọng, nói một cách bình thường: “Hôm qua đại công tử Liễu gia ngủ lại ở vương phủ, sáng nay lúc dậy bị đại ca Công Tôn gia phát hiện nằm trên giường với Công Tôn nhị cô nương. Đại công tử Liễu gia tỏ vẻ nguyện ý phụ trách, nhưng Công Tôn nhị cô nương lại nói, chỉ là uống say ngủ chung thôi, hừng đông đi là được. Đại ca Công Tôn gia muốn đuổi đánh Công Tôn nhị cô nương, đại công tử Liễu gia ngăn cản, cuối cùng đại ca Công Tôn gia đánh Liễu công tử.”
Tuy Hỉ Thước cố tình nói bằng ngữ điệu bình thường nhưng ý trong lời nói của nàng ấy lại như cơn gió tà ác, thổi Thúy Ngọc đứng đắn bên cạnh liên tục hít khí, cũng khiến Quỳnh Nương cả kinh không khép miệng được.
Nàng gọi Công Tôn nhị cô nương đến mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Hoá ra hôm qua sau khi trở về từ Long gia, Liễu Tương Cư về Liễu gia. Theo tính hắn, từ trước đến nay sẽ không gây sự rồi mặc kệ.
Có điều Công Tôn nhị cô nương rất trượng nghĩa, nói muốn trở về cùng hắn, cùng lắm thì nàng giải thích rõ ràng với phụ mẫu Liễu gia, tránh hiểu lầm đến đạo đức của hắn là được.
Nhưng Công Tôn Nhị nương lại lắm quỷ, bảo Liễu Tương Cư cùng trèo tường vào với nàng, nhảy từ hậu viên vào vòng đến viện của Nghiêu thị.
Trong phòng đúng là náo nhiệt, Liễu Mộng Đường gọi Nghiêu thị và Liễu Bình Xuyên đến, nói hết biến cố Long gia ra.
Nghiêu thị cũng không vô lực, tức giận đến nỗi đập bàn, lớn tiếng kêu nghịch tử. Còn Liễu Bình Xuyên chậm rãi phân tích Công Tôn Nhị nương, chắc là đại ca lén đi cầu Thôi Quỳnh Nương, thông đồng với Công Tôn Nhị nương cùng diễn vở kịch này.
Trước kia Liễu Bình Xuyên luôn ghen ghét phu thê Liễu gia đối quá tốt với Quỳnh Nương, còn bây giờ ả ta lại thấy khác, cảm thấy bọn họ đối với Liễu Tương Cư tốt hơn đối với ả ta. Thêm nữa trước nay Liễu Tương Cư lại thân thiết với Quỳnh Nương, bây giờ xem như tìm được cơ hội chửi bới đại ca.
“Đại ca không nghe lời phụ thân như vậy đúng là không đặt vinh quang của Liễu gia ở trong lòng, có điều cũng khó trách, xưa nay huynh ấy gan lớn, nếu không thì sao lúc trước từng có một đoạn tư tình với vị tiền Thái Tử Phi trong phủ con chứ.”
Ả ta nói vậy làm Nghiêu thị cả kinh, vội hỏi nguyên do: “Lời này của con từ đâu mà ra?”
Liễu Bình Xuyên cười lạnh: “Ban đầu con cũng không biết, nếu không phải nghe hảo hữu trước kia của Vân Hi nói là hai người đã từng cầm tay du hồ, từng có một phen thâm giao thì đúng là không thể tưởng được. Nếu đại ca lại không nghe người ta khuyên thì phụ thân cứ nhắc tới chuyện này với huynh ấy, xem huynh ấy có bận tâm đến thanh danh của Cận Vân Hi không… Mẫu thân, người cũng vậy, đã giả bệnh thì phải giả cho giống, có rất nhiều lần ca ca tới thăm người, người đều rời giường, lần này huynh ấy lại về, người nằm trên giường không dậy nổi, xem huynh ấy có gánh nổi ác danh tức chết mẫu thân hay không…”
Theo tính Công Tôn nhị, nàng sẽ phe phẩy cây quạt khoan thai bước vào lúc Liễu Bình Xuyên đang cao giọng nói bậy, đại chưởng vung lên cho ả ta cái “ngũ phúc lâm môn”, đánh rơi răng cửa mới là ca ca ruột dạy muội muội làm người.
Nhưng đúng lúc nàng xung phong muốn vào, Liễu Tương Cư lại kéo nàng, lặng yên không một tiếng động nhảy theo đường viện tường cũ ra ngoài.
Liễu Tương Cư cũng nản lòng thoái chí, nhưng xé rách mặt với phụ mẫu thật sự không phải cách làm của hắn, hắn bèn kéo Công Tôn nhị mặc nam trang cùng đến tửu lâu uống rượu.
Xem như tìm đúng người rồi, Công Tôn nhị là người có thể uống nhiều, nàng cầm một vò rượu lâu năm uống với Liễu Tương Cư như uống nước lọc.
Nhưng người biết uống chung quy cũng có lúc uống say, cuối cùng không biết thế nào mà hai người xưng huynh gọi đệ, trở về phòng của Công Tôn nhị cô nương trong vương phủ, mặt dán mặt, quấn chăn lớn cùng ngủ.
Sáng sớm hôm sau Công Tôn Vô Dịch tới tìm muội muội, hô vài lần không thấy ai trả lời bèn nhìn từ cửa sổ vào, bỗng thấy Liễu Tương Cư gác đùi lên người muội muội, kế tiếp là một tiếng hét to, gà bay chó sủa hỗn chiến một hồi.
Công Tôn nhị mặt xám mày tro tới gặp Quỳnh Nương, không còn nhìn thấy phóng khoáng nhẹ nhàng tiêu sái ngày xưa của lãng tử nữa, nàng chỉ tay thề với trời, hôm qua tuyệt đối chỉ là hiểu lầm, nàng không thiết kế hãm hại, không ép Liễu Tương Cư thú nàng.
Quỳnh Nương lấy khăn tay dài xoa ngực, uống một ngụm nước lê tổ yến thuận họng rồi nói: “Ta hiểu, Công Tôn nhị cô nương không phải người hận không thể gả đi, có điều việc đã đến nước này thì phải có cách giải quyết.”
Công Tôn nhị nói: “Có cái gì giải quyết chứ, đã bảo mọi người xem như không có việc gì rồi, nhưng huynh trưởng của ngươi đúng là đầu gỗ, đơn giản là lúc ta ngủ, vạt áo trước lỏng ra bị hắn nhìn thấy một chút, hắn liền quỳ gối trước mặt ca ca ta, nhất quyết phải thú ta…Vương phi, ngươi đi khuyên nhủ đại ca của ngươi được không? Nghĩ thoáng ra, nhìn thì nhìn, đừng mặt dày mày dạn túm lấy ta không buông như vậy. Nếu dựa vào cái này, trước kia lúc ta chạy thuyền đã nhìn thấy đầy hán tử cởi trần cởi truồng rồi, ngươi nói ta không tạo tam cung lục viện, cũng không nhận những nam nhân không sạch sẽ đó!”
Nếu khổ chủ của chuyện này không phải Liễu Tương Cư, Quỳnh Nương nghĩ nhất định mình có thể cười to, nhưng bây giờ nàng lại không cười ra tiếng.
Công Tôn nhị không phải người hận không thể gả, nhưng đại ca ruột của Công Tôn Vô Dịch của nàng ấy lại là người sốt ruột gả muội. Bây giờ đã nhận định danh tiết của muội muội mình hủy trên người Liễu Tương Cư thì sao hắn có thể để yên?
Hắn là người thị huyết tự tay đâm cả nhà kẻ thù đó, sao có thể để muội muội chịu thiệt chứ!
Nhưng theo nàng thấy, nếu ca ca thú Công Tôn nhị cũng tốt, hắn tùy quân suốt năm, thú một tiểu thư nũng nịu sao có thể cùng hắn chịu khổ chứ, còn Công Tôn nhị một thân anh khí, rất xứng với ca ca.
Lúc nàng uyển chuyển nói ra ý này, Công Tôn nhị cười ha hả: “Trong lòng ca ca ngươi có người, nam nhân như vậy, có tốt nữa ta cũng không gả.”
Quỳnh Nương nghe vậy sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại, đúng là đạo lý này, nàng thầm thở dài.
Loại ưu thương này tới buổi tối vẫn chưa nguôi ngoai.
Lang Vương trấn an Công Tôn Vô Dịch xong liền trở về gặp Quỳnh Nương, thấy Quỳnh Nương buồn bực không vui, hắn dán mặt đến, nằm trên đùi nàng muốn nghe động tĩnh của oa oa trong bụng.
Quỳnh Nương bị hắn chọc cười: “Chưa đến ba tháng, động tĩnh đâu ra?”
Lang Vương thuận thế hôn mặt nàng: “Lang trung nói mấy tháng nữa là có thể ở bên nhau, đến lúc đó phải phụng dưỡng bổn vương cho tốt, nghẹn đến mức sắp bốc hỏa rồi.”
Quỳnh Nương được hắn ôm vào lòng: “Không phải vạn tuế vừa ban thưởng mỹ nhân à, sao cứ ăn vạ ta thế?”
Sở Tà cắn má nàng: “Chẳng phải thứ tốt, bây giờ nàng hào phóng nhỉ, nếu ta thật sự làm vậy với nàng, chẳng phải nàng lại đánh đổ bình dấm chua sao?”
Quỳnh Nương đột nhiên nhớ tới lời vô ý của Thái Hậu lúc sáng, bèn hỏi: “Không biết lúc công công trên đời có nạp thiếp không?”
Lang Vương lười biếng nói: “Yêu một mình mẫu thân ta cũng không thấy đủ, sao có thể nạp thiếp? Nhớ rõ lúc ta năm tuổi, đại doanh Giang Đông thao luyện, ông ấy không đi đâu được, nhưng mẫu thân đột nhiên bệnh nặng, ngày nào ông ấy cũng đi mấy chục dặm đường, đi tới đi lui giữa đại doanh và phủ trạch, nương ta là sinh mạng của ông ấy, mạng thì chỉ cần một cái là được, không còn nữa, ông ấy cũng đi theo…”