Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 146:

Kế tiếp nàng chuyển tầm mắt, thấy Liễu Tương Cư đang đứng giữa một đám công tử không biết từ khi nào.
 
Hắn cũng đang nhìn Công Tôn nhị cô nương.
 
Trái tim Vân Hi như rơi vào trong hầm băng, khổ sở không nói nên lời.

 
Không biết có phải Liễu Tương Cư đang tránh nàng không mà không nhìn về phía nàng.
 
Liễu Bình Xuyên thấy rõ ràng, thầm cười lạnh: Xem ra nàng ta và ca ca thật sự có chuyện, lúc về ả ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với An Nghiệp vương, xem Vân Hi còn làm chính Vương phi trong vương phủ thế nào!
 
Còn về ca ca, ả ta cũng phải tìm cơ hội nói chuyện với hắn, bảo hắn nhanh chóng về Liễu gia, phụ thân lại nhìn trúng một hôn nhân cho hắn, dù sao cũng phải trở về xem rồi duyệt.
 
Vì có khách nam nên ngoài nữ chủ nhân Quỳnh Nương ra, Lang Vương cũng đích thân ra chiêu đãi khách quý.
 
Ngày xưa, cả kinh thành cũng chỉ có đám Lư Quyển và Nhị hoàng tử mấy người cũ quen biết Lang Vương thôi.
 
Không biết từ khi nào, hảo hữu bên cạnh Lang Vương đã yên lặng thay đổi.
 
Ngoại trừ Lư Quyển ra còn một đám quan văn và võ tướng mới, lúc Lang Vương đảo ngược án làm rối kỉ cương, các quan văn mới có thể lộ diện, lúc này tự nhận là môn sinh của Lang Vương, mỗi tết đều đến bái yết Lang Vương. Còn võ tướng cũng là thuộc hạ gần đây được hắn đề bạt lên.
 

Cuối cùng bây giờ quan lớn biên cương là Lang Vương cũng đứng vững gót chân trên quan trường phức tạp của kinh thành.

 
Nhị hoàng tử Lưu Diệm cũng đến, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết quan hệ của hai người không bằng trước kia, Lang Vương đối đãi với Nhị hoàng tử khách khí như với khách khứa của hắn, không mời Nhị hoàng tử ngồi cùng bàn với mình.
 
Có vài người cẩn thận phát hiện điểm này, nghĩ thầm: Lang Vương có thù oán với người được chọn làm trữ quân sao? Trước đây bất hoà với Thái Tử có thể tha thứ, nhưng bây giờ cũng xa cách với Nhị hoàng tử có hi vọng lập trữ, đây là vì sao?
 
Có điều Lưu Diệm không để ý chút nào, chỉ ngắm cảnh tản bộ ở đình viện với Thái Tử Phi Tôn thị của mình.
 
Lúc mọi người uống trà xong, Lưu Diệm tìm Lang Vương nói chuyện: “Vong Sơn, chúng ta tìm một nơi trò chuyện với nhau được không?”
 
Sở Tà quay lại nhìn hắn, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
 
Đến chỗ không người, Lưu Diệm mới mở miệng hỏi: “Vong Sơn, giao tình từ lúc niên thiếu đến bây giờ của chúng ta đâu thể so với người khác? Bổn vương làm gì không đúng thì ngươi chỉ ra, lạnh nhạt như vậy đến tột cùng là vì sao?”
 
Lang Vương yên lặng nhìn Nhị hoàng tử, mở miệng nói: “Lời này của nhị điện hạ từ đâu mà nói vậy, ta là thần tử, làm sao dám lạnh nhạt với hoàng tử? Thần có cử chỉ gì không ổn, mong nhị điện hạ chỉ ra chỗ sai.”
 
Nhị hoàng tử thấy Lang Vương không muốn nói thật bèn tăng thêm khẩu khí: “Vong Sơn, vì sao chúng ta lại trở thành như bây giờ?”
 
Một tiếng này lộ ra bi phẫn vô tận, Sở Tà ngẩng đầu quan sát Lưu Diệm kỹ lưỡng, chậm rãi nói: “Ta cho rằng trong lòng ngươi biết rõ ràng, vì sao còn muốn ta làm rõ?”
 
Câu này của hắn hoàn toàn không có kính ngữ, nhưng lại có ý muốn làm rõ mọi chuyện.
 
Lưu Diệm chớp mắt, tràn đầy khó hiểu nhìn Sở Tà: “Chúng ta đâu có việc gì, đến tột cùng là đắc tội ngươi lúc nào mà ta không biết?”
 

Lang Vương ngồi ngay ngắn trên ghế, tay vuốt ve ấm hồ sa tinh xảo: “Mấy ngày trước mời rượu không thấy ngươi tới tìm ta, bây giờ lại tha thiết tới tìm, chẳng phải là nịnh hót sao?”
 
Hoá ra là vì cái này, Nhị hoàng tử thả lỏng, cười nói: “Không phải ngươi không biết, lúc ấy án của ngươi chưa rõ, ta lại là quan chính xử lý án này, nếu quá mức thân cận với ngươi chẳng phải sẽ bị phê bình sao, chỉ mời ngươi thiếu mấy bữa rượu thôi đã làm loạn với ta, sao Vong Sơn càng sống càng đi lùi vậy?”
 
Sở Tà nhướng mày: “Ta là vậy đó, không phải ngươi mới biết? Muốn để ta hiểu chuyện này cũng được, ngươi làm chủ bồi rượu cho ta, dù sao cũng phải để ta lấy mặt mũi về chứ!”
 
Nhị hoàng tử lại cười: “Được! Không thể thiếu ngươi mấy bữa rượu này, đến lúc đó rượu ủ ba mươi năm cũng có, ngươi đừng có nằm bò không về được phủ nhé!”
 
Cứ nói như vậy, xa cách giữa hai người đã hoàn toàn biến mất, khôi phục dáng vẻ vừa nói vừa cười ngày xưa rồi ra khỏi cửa lớn của thư phòng.
 
Có điều sau khi khách khứa đi hết, đến tối, Quỳnh Nương hỏi: “Hình như chàng và nhị điện hạ đã loại bỏ hết hiềm nghi trước kia, hòa thuận rồi sao?”
 
Giữa lông may Sở Tà lại phiếm lạnh, hắn nhàn nhạt dặn dò nàng: “Xã giao với phủ nhị điện hạ, ngoài mặt không có trở ngại là được, đừng quá mức thân thiện.”
 
Lúc này Quỳnh Nương mới biết, trong lòng Lang Vương không hề giải quyết hết mâu thuẫn như biểu hiện của hắn.
 
Nàng vẫn luôn tò mò vì sao Lang Vương lại trở mặt với Nhị hoàng tử, bèn nhân cơ hội này mở miệng hỏi.
 
Trái lại lần này Lang Vương trả lời: “Còn nhớ lần trước ta trúng độc không?”
 
Quỳnh Nương gật đầu, người hạ độc lần đó là ai vẫn chưa điều tra ra, đây cũng là tâm bệnh của nàng. Lang Vương nói: “Thật ra bệnh trạng trúng độc lúc đó giống với trạng thái của nương ta lúc sắp chết.”
 

Lời này vừa nói ra, hai mắt Quỳnh Nương trợn tròn. Ngữ khí của Lang Vương rất bình tĩnh, nhưng ý trong lời nói của hắn lại là, năm đó rất có khả năng bà bà của nàng bị hạ độc mà chết!
 
“Sao… sao có thể? Chẳng lẽ năm đó người hạ độc mẫu thân chàng và người hạ độc chàng là một?”
 
Sắc mặt Lang Vương trầm xuống, âm lãnh nói: “Loại độc riêng biệt như vậy, tin là thế gian khó tìm được người thứ hai!”
 
Quỳnh Nương ôm eo hắn, yên lặng an ủi hắn rồi nói: “Vậy… chuyện này có liên quan đến nhị điện hạ sao?”
 
Lang Vương nói: “Có lẽ mẫu phi của nhị điện hạ liên quan đến chuyện năm đó... Hơn nữa, lúc Thái Tử và bổn vương đấu đá, ngư ông đắc lợi là ai không phải rất rõ ràng sao? Đời này bổn vương giao hữu, không kết giao với hạng người lòng dạ âm trầm, dấu diếm dơ bẩn.”
 
Nói đến đây, Quỳnh Nương đã hoàn toàn hiểu.
 
Thật ra lúc nàng vừa trọng sinh vẫn luôn đối xử với Lang Vương như một thanh niên chưa lớn.
 
Nhưng không biết từ khi nào, Vương gia lỗ mãng ương ngạnh kiếp trước trong trí nhớ của nàng lại lặng yên lột xác, hiện giờ càng thêm trầm ổn.
 
Lúc nàng mới gả cho Lang Vương, trong lòng vẫn còn thấp thỏm, nhưng nay lại dần dần yên lòng, nàng nghĩ nam tử cường tráng kiên nghị mà nàng đang ôm sẽ che đậy mưa gió cho nàng và hài nhi.
 
Kiếp trước vận mệnh của Lang Vương ảm đạm như vậy, chẳng lẽ đúng là bị người có tâm mưu hại gây ra? Quỳnh Nương bỗng hận mình, vì sao lại ít chú ý đến Sở Tà như vậy, thế cho nên bây giờ không có trợ giúp gì đáng nói.
 
Trong khoảnh khắc đó, nàng yên lặng ôm hắn, Lang Vương cũng quay đầu ôm lấy nàng, ôm bả vai nàng nói: “Yên tâm, bổn vương sẽ không xằng bậy. Nếu không có nàng và hài nhi, có lẽ ta sẽ cá chết lưới rách với tặc nhân kia, nhưng bây giờ bổn vương muốn che chở nàng và hài nhi, tất nhiên sẽ không để kẻ gian trốn ở chỗ tối hại nàng và hài nhi.”
 
Quỳnh Nương ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn Lang Vương, dưới ánh nến, hai người dựa vào nhau.
 
Tiệc trà ngày thứ hai của Lang Vương, lúc nắng trời ấm áp chiếu xuống cửa thành, hai lữ nhân phong trần mệt mỏi đi đến trước cửa thành. Một người trong đó dừng lại, ngửa đầu nhìn vào trong thành, hình như có không ít cảm xúc. Ánh mặt trời chiếu thẳng lên mặt hắn, nghiễm nhiên là Thượng Vân Thiên đã biến mất từ lâu, chẳng qua hắn đã để râu, không dễ dàng để người quen nhận ra.
 
Hai người vào kinh thành, rất nhanh đã biến mất trong đám người.

 
Trưa hôm đó, Nhị hoàng tử được một đám thị vệ và quản gia hộ tống đến Phúc Vận Lâu diễn kịch lớn nhất kinh thành để nghe diễn. Chưởng quầy Phúc Vận Lâu thấy quản gia vương phủ, vội vàng thi lễ, nói: “Lâu rồi điện hạ chưa đến, khéo quá, gần đây ra vở diễn mới, mời điện hạ thưởng thức.”
 
Nhị hoàng tử vào phòng, lệnh cho đám người thị vệ quản gia ra ngoài, ngồi ở ghế dựa nửa híp mắt nghe mấy con hát dưới đài ê ê a a hát tuồng.
 
Qua không lâu, cửa nhẹ nhàng mở ra, một thị vệ dẫn hai người da ngăm đen mặc áo vải bình thường đi đến, sau đó xoay người ra ngoài.
 
Người mặc đồ vải bên trái tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, hạ quan may mắn không làm nhục mệnh, mời được cao nhân biết bí mật sinh tử luân hồi từ Thổ Phiên về.” Người này đúng là Thượng Vân Thiên, vì dấu tai mắt nên hắn bôi đen da.
 
Nhị hoàng tử mở bừng mắt, nhìn người còn lại. Người này còm nhom, trên mặt chỉ thấy xương gò má cao cao, toàn thân cũng chẳng có mấy khối thịt, vừa nhìn còn tưởng là ma ốm, nhưng đôi mắt lại sáng ngời như hài đồng. Nhị hoàng tử nhìn đôi mắt thanh triệt đối diện, đột nhiên cảm thấy không dễ chịu, trong ánh mắt này hoàn toàn không chứa bất cứ cảm xúc gì, tựa như hồ nước tĩnh mịch, lạnh băng, vô tình.
 
Nhị hoàng tử ổn định suy nghĩ, hỏi: “Ngươi là người phương nào, sao lại biết bí mật luân hồi?”
 
Người này mở miệng, thanh âm giống như tấm sắt cạo lên tảng đá, ông ta nói: “Bần tăng Đại Di, xuất thân Hoàng Tự, là sư huynh đệ của Thương Hải. Sau khi sư phó viên tịch, hai người chúng ta phát huy sức mạnh phật hiệu khác nhau. Thương Hải cho rằng phải hiểu rõ Phật lý, giáo hóa chúng sinh. Bần tăng cho rằng trước khi cứu người, chỉ có ta trở thành Phật chân chính mới có thể phổ độ chúng sinh. Vì vậy bần tăng rời khỏi Hoàng Tự, chỉ cầu độ mình thành Phật.”
 
Người này dừng một chút rồi nói: “Đáng tiếc nhân sinh có hạn, phật hiệu vô biên. Đến cuối đời mới chỉ đoạt được bề ngoài của Phật thì làm sao có thể thành Phật. Cho nên mười năm trước bần tăng bắt đầu phá giải bí mật sinh tử luân hồi để kiếp sau có thể tiếp tục nghiên cứu phật hiệu.”
 
Nhị hoàng tử không hiểu, thật ra là một người không tin quỷ thần, hắn vẫn luôn bán tín bán nghi lời của Thượng Vân Thiên. Có điều nếu Thượng Vân Thiên đã mời người tài ba tới, hắn muốn nhìn xem, hòa thượng này sẽ giải thích thế nào.
 
Vì thế hắn nói: “Thượng đại nhân tự xưng là người chuyển kiếp, đại sư nghĩ vì sao hắn lại chuyển kiếp?”
 
Đại Di hòa thượng nói: “Chuyển kiếp làm người cần cơ duyên lớn, hy sinh lớn, cũng cần người chuyển kiếp có oán niệm cực lớn. Đó là chấp nhất, không bỏ xuống được. Có điều chữ Vạn chuyển kiếp của Thượng đại nhân bị ngược, có màu đen, hắn cũng chỉ là súc vật hiến tế thay người chuyển kiếp mà thôi. Muốn phá giải cơ duyên này, hy sinh hiến tế là không đủ, chỉ có tìm ra chính chủ mới hóa giải được vận mệnh gợn sóng dao động tạo thành phúc duyên oan nghiệt của nhị điện hạ vì người chuyển kiếp kia.”
 
Nhị hoàng tử gật đầu, không chút để ý quay đầu hỏi Thượng Vân Thiên: “Ngươi biết còn có người nào cũng chuyển kiếp không?” 
-------------Chương 147:

Thượng Vân Thiên khựng lại, hắn chần chờ một lúc rồi nói: “Nhị hoàng tử biết, trắc phi của An Nghiệp vương cũng sống lại.”


 


Lưu Diệm gật đầu, nói: “Ngoài Liễu thị trắc phi của An Nghiệp vương ra thì còn có người chuyển kiếp nào khác không?”


 


Thượng Vân Thiên cười khổ: “Nhị hoàng tử, người chuyển kiếp rất ít, đều phải giữ bí mật không được nói với ai, thần cũng may mắn mới biết được thiếp thị của An Nghiệp vương là người chuyển kiếp, còn có người nào cũng chuyển kiếp hay không thì đúng là thần không biết.”


 


Lưu Diệm nói: “Tuy người trên tay ta nhiều nhưng không biết tra xét người chuyển kiếp thế nào. Ngươi nói cho bọn họ ít cách, bản thân cũng phải tìm hiểu xem có điều tra được người chuyển kiếp khác không.”


 


Sau đó nói với Đại Di hoà thượng: “Ta sẽ sắp xếp nơi ở và người hầu hạ, đại sư yên tâm ở lại, đợi khi tìm được người chuyển kiếp khác mong đại sư giúp đỡ.”


 


Đại Di hòa thượng chắp tay trước ngực, không nói gì. Nhị hoàng tử gọi thị vệ đến dẫn hai người lặng lẽ ra khỏi diễn lâu đến một nơi, bên trong là lầu các hai tầng, có thị nữ quản gia đang chờ, đúng là được phú quý nuôi, không qua quýt chút nào.


 


Trước nay Lưu Diệm không tin quỷ thần, nhưng lần trước vào cung mật đàm với mẫu phi xong, hắn vô cùng kiêng kị câu —— kiếp trước Sở Tà đã từng soán quyền đoạt vị của Thượng Vân Thiên.


 


Đơn giản là Tĩnh Mẫn Phi nói với hắn thân thế của Sở Tà, lại còn phiền muộn bổ sung thêm một câu: “Nếu hắn sinh ở trong cung, bây giờ hoàng trữ tranh đấu, các ngươi có tranh cũng không tranh được đâu!”


 


Câu này vào tim Nhị hoàng tử.


 


Hắn cẩn thận suy nghĩ lại rất nhiều chuyện, thí dụ như vì sao trước kia Sở Tà tham tấu Thái Tử mà vạn tuế khiển trách Thái Tử đánh hắn thành đầu heo.


 


Lại thí dụ như đủ loại thiên vị của vạn tuế với Sở Tà trên triều đình…


 


Có lẽ trong mắt phụ hoàng chỉ có dã chủng Sở Tà nuôi ở bên ngoài mới là chí thân cốt nhục của ông? Nếu có một ngày Sở Tà thật sự làm phiên vương đủ rồi, nhìn trúng long ỷ bảo toạ cửu ngũ chí tôn như lời Thượng Vân Thiên thì sao?


 


Khoé miệng Lưu Diệm cong lên một nụ cười không có độ ấm —— hắn đã trù tính lâu như vậy, không thể thua, cũng thua không nổi.


 


Tuy hắn thưởng thức Sở Tà, nhưng trước kia xem Vong Sơn như năng thần mãnh tướng giúp đỡ mình đăng cơ trong tương lai; bây giờ nhìn lại đã là mầm tai hoạ ngầm, kẻ đoạt vị ngủ đông từ lâu.


 


Sở dĩ hắn tìm đại sư đến cũng chỉ là muốn nhìn xem Thượng Vân Thiên trọng sinh có xoay chuyển được cơ duyên Sở Tà soán quyền đoạt vị hay không. Nhưng không ngờ, đại sư này lại nói Thượng Vân Thiên cũng chỉ là vậy hiến tế hy sinh thôi, chân chính được phúc duyên lại là một kẻ trọng sinh khác.


 


Đại Di hòa thượng không phải người sẽ vội vã hành động khi mục tiêu chưa xuất hiện, chưa nhìn thấy Nhị hoàng tử thì không chịu mở miệng phun chân ngôn. Vừa rồi hắn có quan sát lúc nói chuyện, phát hiện Thượng Vân Thiên cũng cực kỳ khiếp sợ, hình như không biết mình là vật hi sinh để hiến tế.


 


Có điều Nhị hoàng tử biết Thượng Vân Thiên xảo trá, lấy trọng sinh tiên tri làm lợi thế, muốn tranh công thỉnh thưởng với mình, tuyệt đối sẽ không nói hết chuyện trong một lần hỏi.


 


Nhưng mà không vội, bây giờ hắn đã biết được bí mật thân thế của Sở Tà, hiển nhiên có thể thong dong sắp xếp, nắm lấy tiên cơ.


 


Bước đầu tiên là ra tay từ Liễu Bình Xuyên cũng trọng sinh, dù Thượng Vân Thiên đầu cơ tích trữ ở đó, hắn cũng sẽ từng chút gom ra cơ duyên nghiệp chướng của hai người kia kiếp trước.


 


Lại nói lâu rồi Thượng Vân Thiên chưa trở lại kinh thành, bỗng nhiên phát hiện dường như Nhị hoàng tử chợt để bụng chuyện quỷ thần này hơn nhiều. Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Nhị hoàng tử dần dần tiếp nhận lời đổi vận này, cũng hỏi hắn có biết xuất xứ của ấn ký trọng sinh không.


 


Đời trước sau khi Quỳnh Nương chết, lúc đó hắn cũng đau lòng một thời gian, cho rằng khoảng thời gian sau sẽ phai nhạt.


 


Nào biết thời gian càng lâu Liễu Bình Xuyên càng lộ ra bộ mặt đáng ghét, lúc này hắn mới nhớ đến sự tốt đẹp của Quỳnh Nương, càng thêm nhớ Quỳnh Nương. Hắn bỗng có hứng thú với loại huyền học kiếp trước kiếp này, mời rất nhiều tăng đạo phương sĩ đến nhà, hạ triều rồi say mê thỉnh giáo. Lúc đó được một phương sĩ giới thiệu nên mời Đại Di vào phủ. Có điều không biết vì sao Sở Tà lại phái người chặn đường bắt Đại Di hòa thượng đi, sau này mới gặp phải chuyện như vậy.


 


Sau khi trọng sinh, hắn còn tưởng nhớ nhung của hắn với Quỳnh Nương cảm động trời xanh nên mới có được cơ hội nối lại tình xưa với Quỳnh Nương. Nghe lời vừa nãy của Đại Di hòa thượng, hắn mới nhận ra là mình bị Sở Tà lấy làm vật hiến tế.


 


Có hiểu hắn không nghĩ rõ, chẳng lẽ kiếp trước Sở Tà đã nhớ thương Quỳnh Nương của hắn? Vì sao người cuối cùng trọng sinh lại là Quỳnh Nương, mà không phải Sở Tà?


 


Vừa nãy lúc nói chuyện với Nhị hoàng tử hắn vẫn chưa nói hết, chưa nói ra chuyện Quỳnh Nương trọng sinh.


 


Còn bây giờ, nhân lúc thu xếp cho đại sư, hắn hỏi: “Đại sư, không biết người bị hiến tế như ta làm thế nào mới có thể đổi vận?”


 


Tuy rằng Đại Di hòa thượng nghiên cứu trọng sinh luân hồi nhưng vẫn không thể chân chính bước vào cánh cửa này. Đến lúc Thượng Vân Thiên tới tìm, ông ta nhìn thấy nghiệt ấn trọng sinh mới vui mừng khôn xiết, nhận định kiếp trước nhất định mình đã thành công, mà nay cũng cách thành công không còn xa nữa, hiện giờ lại được hoàng tử ưu ái, về sau tìm người thích hợp hiến tế để mình trọng sinh lại cũng tiện, tâm trạng sung sướng nên nói nhiều hơn: “Cởi chuông cần người cột chuông. Ngươi và tất cả những người chuyển kiếp khác, kẻ là súc vật, người là hạt bụi. Chỉ có người chuyển kiếp có phúc nhất mới có thể sửa vận cho người hiến tế.”


 


Lúc Đại Di nói với Nhị hoàng tử là chính chủ chuyển kiếp khác súc vật hiến tế, Thượng Vân Thiên đã kết luận Quỳnh Nương là chính chủ chuyển thế, nơi của phúc duyên. Còn nếu đời này hắn muốn thay đổi vận mệnh súc vật, chung quy còn cần tin tức trên người Quỳnh Nương, hắn nhất định phải lấy được trái tim Quỳnh Nương.


 


Quỳnh Nương vẫn chưa biết mình đã biến thành mấu chốt sửa mệnh của Nhị hoàng tử và Thượng Vân Thiên, nàng vẫn đang bắt Công Tôn nhị cô nương không ngừng cố gắng, cần mẫn mặc y phục trang điểm, chuẩn bị dự tiệc.


 


Công Tôn nhị cô nương không đoán được trang điểm và lễ tiết để trở thành thục nữ của Quỳnh Nương lại đòi mạng như thế, váy phải mặc màu nào, chọn hoa văn gì, phối hợp với loại phục sức nào, nếu váy đổi màu thì nên dùng phục sức nào, đi đường thế nào mới lả lướt thướt tha, lúc uống trà động tác ngón tay thế nào… yếu điểm nói ra nhiều như hạt mưa rơi xuống, đánh vào sống lưng mà nhị cô nương cho rằng rất to lớn, đánh đến nỗi nhị cô nương kêu khổ không ngừng.


 


Công Tôn nhị cô nương muốn tìm đường ra cho mình, bèn tận lực dịu dàng nói với Quỳnh Nương: “Gió xuân thổi liễu, sắc cỏ dần xanh, đúng là thời tiết tốt để đạp thanh ngắm cảnh. Đặc biệt là bụng của Vương phi dần lớn, ăn không ngon, ngủ không say, càng phải ra ngoài đi dạo, rất có ích với thân mình và hài nhi trong bụng, chớ nên hao phí thời gian trên cái thân không khai hoá được của ta, ngươi bị liên luỵ, ta cũng chịu khổ.”


 


Quỳnh Nương nhìn da thịt càng thêm sáng như tuyết của Công Tôn nhị cô nương, nàng cười nói: “Cho ngươi mặc y phục trang điểm còn sảng khoái hơn đi đạp thanh, tiểu thế tử trong bụng ta có an khang không thì phải xem nhị cô nương có nghe lời không đã…”


 


Nàng và Công Tôn nhị cô nương đang nói chuyện vừa khóc vừa cười trong viện, Quỳnh Nương bỗng nhìn thấy thân hình Liễu Tương Cư lộ ra ở cửa viện.


 


Một chân Liễu Tương Cư vừa mới bước vào, ngẩng đầu nhìn thấy nhị cô nương cũng ở đây, nhất thời vô cùng xấu hổ, không biết nên nâng chân trước hay là chân sau.


 


Quỳnh Nương thấy Liễu Tương Cư tiến thoái lưỡng nan, nàng trộm ngắm nhị cô nương, cười nói với Công Tôn nhị cô nương: “Lời ngươi không tệ, đúng là ta hơi mệt mỏi, có thể suy xét đến chuyện ra ngoài du lịch, còn bây giờ phải nghỉ ngơi, ngươi và đại ca ta tản bộ trong vườn đi, cũng không để cô phụ một thân trang điểm này.”


 


Công Tôn nhị mím môi, Liễu Tương Cư lại chủ động nói: “Bộ quyền pháp ngươi chơi mấy ngày trước không tồi, nhưng ta cũng nghĩ ra cách phá giải rồi, hay là ngươi đổi bộ y phục khác, chúng ta đến võ trường so chiêu?”


 


Lời này đúng là hợp ý Công Tôn nhị, nàng vui vẻ đồng ý, cùng Liễu Tương Cư ra ngoài.


 


Quỳnh Nương lắc đầu, thầm nghĩ: Đáng tiếc mình tỉ mỉ trang điểm má phù dung cho nàng ấy mà chẳng ai biết hàng, chắc lát nữa sẽ bị mồ hôi trôi sạch mất.


 


Đúng lúc này bỗng nhìn thấy Hỉ Thước vội chạy đến bên cạnh mình, trừng mắt nói: “Vương phi, nghe thị vệ đồn trên đường dâng hương An Nghiệp trắc phi bị tặc nhân không biết nơi nào bắt cóc, hiện tại sinh tử không rõ.”


 


Quỳnh Nương chấn động, vội vàng hỏi Hỉ Thước tình hình cụ thể. Tính Hỉ Thước nóng vội, nghe thị vệ nói An Nghiệp trắc phi bị bắt cóc xong bèn chạy tới nói cho Quỳnh Nương, còn mình thì không biết chi tiết. Quỳnh Nương vội vàng gọi thị vệ đến hỏi tình hình cụ thể.


 


Lại nói về Nhị hoàng tử, sau khi tiễn Đại Di hòa thượng và Thượng Vân Thiên rời khỏi diễn lâu, hắn liền trở về vương phủ. Lưu Diệm ngồi trong thư phòng suy tư thế nào mới có thể bắt An Nghiệp trắc phi vào phủ. Nhưng thân phận An Nghiệp trắc phi hiển quý, hơn nữa phụ thân Liễu Mộng Đường cũng là trọng thần trong triều, tuy bị An Nghiệp vương liên lụy khiến thánh quyến không bằng trước nhưng vẫn không thể xem nhẹ. Lưu Diệm nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra biện pháp thích đáng, vừa có thể đạt được mục đích mà lại không liên lụy đến mình.


 


Lúc đầu Lưu Diệm nghĩ đến chuyện trói An Nghiệp trắc phi đi. Bây giờ An Nghiệp bị phế ngôi vị Thái Tử nên hầu như thế lực dưới tay tiêu tán sạch sẽ, An Nghiệp trắc phi cũng không được sủng ái, lúc đi ra ngoài chỉ đưa hai nha hoàn và mấy thị vệ đi theo. Thủ hạ của mình đông đảo, nếu bắt người đi không để lại dấu vết thì cũng chẳng phải chuyện gì khó. Nhưng trắc phi của một đường đường Vương gia mất tích ở kinh thành hiển nhiên sẽ khiến phụ hoàng tức giận, liên lụy cực lớn, kết thúc không tốt.


 


Lưu Diệm nhìn chữ “nhẫn” mình viết trên vách tường, ánh mắt càng thêm ám trầm dưới ánh nến bập bùng, hắn nghĩ đến lời Thượng Vân Thiên, chung quy đời trước hắn vẫn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, đáng tiếc không có phúc hưởng thụ, bị giết trên hoàng tọa. Nếu lời Thượng Vân Thiên là thật, hiển nhiên kết cục của mình sẽ không ổn. Dù lời Thượng Vân Thiên là giả, xem tình hình bây giờ, mình có kế thừa ngôi vị hoàng đế hay không hãy còn phải khiến người khác nghe mình.


 


Nghĩ vậy, Lưu diễm gõ mặt bàn, cái nào hại ít thì chọn cái đó, nếu không thể sửa mệnh thì kết quả của mình sẽ khó đoán trước.


Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận