Chương 148
Trước đó vài ngày, vì bắt cóc náo loạn hội đèn lồng của kinh thành nên Gia Khang Đế đã trách phạt phủ doãn thật nặng, không ngờ, trị an không những không cải thiện, ngược lại càng trầm trọng hơn.
Đích nữ Liễu gia, trắc phi của An Nghiệp vương lại bị bắt cóc giữa ban ngày. Vậy dù được cứu về cũng đã mất hết danh tiết.
Liễu đại nhân cũng nhục nhã đến nỗi hận không thể lập tức đâm cột trên triều, An Nghiệp vương càng khóc lóc trần tình với phụ hoàng.
Cả kinh thành đều đã điều động người nghiêm trị ác tặc, nhưng đạo phỉ bắt cóc trắc phi lại không đòi tiền chuộc, ngược lại giống như một đi không trở lại, không thấy động tĩnh.
Ai cũng không biết, trắc phi mà bọn họ đoán là bị bắt cóc đến núi sâu phụ cận, lúc này đang ở tầng hầm ngầm dưới phủ trạch của Nhị hoàng tử.
Ả ta bị tặc nhân che miệng mũi ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì đã ở dưới tầng hầm ngầm này.
Liễu Bình Xuyên khủng hoảng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng lúc ả ta nhìn thấy Thượng Vân Thiên bèn nhào tới như bị điên, túm cổ áo hắn hỏi: “Thượng Vân Thiên, có... có phải ngươi cũng trọng sinh không, vì sao phải hại ta! Vì sao phải hại ta?”
Thượng Vân Thiên cực lực nhẫn nại, rũ mắt lạnh lùng nhìn ả ta: “Ta hại ngươi thế nào? Xuẩn phụ vô tri, ta chỉ đang cực lực vãn hồi xu hướng suy tàn của chúng ta mà thôi.”
Liễu Bình Xuyên nhìn hắn chằm chằm, nam nhân sắc mặt tối tăm này trùng lên nam nhân luôn mang sắc mặt âm trầm của kiếp trước.
Giờ nàng ta mới thấy rõ, quả nhiên Thượng Vân Thiên cũng trọng sinh, hắn là Thượng Vân Thiên mang theo vô tận chán ghét và căm hận với ả ta mà trọng sinh.
Buồn cười lúc đầu ả ta còn cho rằng có thể thay đổi tất cả, vãn hồi trái tim hắn lần nữa.
Bây giờ nghĩ lại, hắn cực lực khuyến khích mình gả cho Thái Tử, chẳng lẽ là đã sớm biết cuối cùng Thái Tử bị phế, không thể làm trữ quân? Tâm tư ác độc thế này mà ả ta lại không nhìn ra sớm!
Thượng Vân Thiên hiểu Liễu Bình Xuyên, nếu lúc này không khiến ả ta ngừng khóc nháo lại thì sẽ không nói được gì.
Vì thế hắn nắm lấy cổ tay ả ta nhè nhẹ nói: “Ta đang cứu ngươi, nếu ngươi không nghe ta, vậy cuối cùng ngươi sẽ có kết cục như những phu xe tôi tớ đó!”
Tiếp theo, hắn thấp giọng vội vàng giải thích chuyện hai người bọn họ trọng sinh là do bị hiến tế. Sau đó nói: “Nếu bị phát hiện ngươi không phải người phúc chỉ, vậy ngươi sẽ bị diệt khẩu, cái nào nặng cái nào nhẹ, chính ngươi ước lượng đi!”
Liễu Bình Xuyên khiếp sợ, trong lòng càng mang hận ý vô tận.
Đến tột cùng là Thôi Quỳnh Nương này dẫm phải vận cứt chó gì, nàng ta lại có khả năng là người trọng sinh phúc chỉ lớn kia.
Chẳng trách sau khi nàng ta trọng sinh, tuy lưu lạc đến Thôi gia nhưng vận may lại không hề giảm, hơn nữa còn sửa lại số mệnh cho Lang Vương xui xẻo, con đường làm quan thông thuận, được nhiều long sủng.
Nhớ lại lúc mình bị bắt cóc, còn có tình trạng thê thảm của những phu xe đó, Liễu Bình Xuyên giật mình, run rẩy hỏi: “Ta nên làm thế nào mới có thể giữ được tính mạng?”
Sắc mặt Thượng Vân Thiên hơi trầm xuống: “Hiện giờ chúng ta cùng mệnh, hiển nhiên ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi, nhưng trước tiên cũng cần ngươi đủ thông minh… biết cách phối hợp!”
Lúc nói chuyện, hắn lấy ra hai cái hộp nhỏ, một hộp là thuốc dán giống màu da, một hộp khác lại là thuốc màu đỏ tươi như chu sa…
Thượng Vân Thiên rất biết kinh doanh nhân mạch, người canh cửa trông coi địa lao đã bị hắn mua chuộc, cho nên hắn đến đi cũng rất im lặng. Lúc hắn ra khỏi địa lao, vừa mới quẹo đến núi giả bỗng thấy Đại Di hòa thượng vừa đến vương phủ, cùng đi đến đại lao với Nhị hoàng tử.
Hắn mím chặt môi, tuy rằng vừa rồi hắn bắt bẻ điểm yếu tiếc mạng của Liễu Bình Xuyên nhưng hắn cũng thấp thỏm, chỉ mong nữ nhân kia đừng làm gì ngu xuẩn, nói ra Quỳnh Nương mới là người phúc chỉ trọng sinh chân chính.
Lại nói về Nhị hoàng tử và Đại Di hòa thượng sau khi vào hầm, hắn ẩn nấp ở chỗ tối, chỉ để Đại Di hòa thượng đi kiểm nghiệm thân phận của ả ta.
Đại Di hòa thượng vươn cánh tay, bàn tay to nắm chặt túm lấy cánh tay Liễu Bình Xuyên, lộ ra ấn ký kia —— đây rõ ràng là một chữ Vạn đỏ tươi, nhìn qua rất chói mắt.
Đại Di hòa thượng dùng tay cọ cọ, xác định không phải là bút mực vẽ lên, lúc này mới vui mừng nói: “Quả nhiên nàng ta là người may mắn!”
Nhị hoàng tử ẩn nấp trong chỗ tối khẽ nhếch lông mày, yên lặng nghe Đại Di hòa thượng nói: “Nàng ta là người may mắn, phúc duyên thâm hậu, nếu ngài muốn hưởng thụ thì đợi bần tăng làm, hấp thu tất cả phúc duyên của nàng ta…”
“Hòa thượng thối, ngươi xác định có bản lĩnh này sao?” Liễu Bình Xuyên vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng.
Đại Di hòa thượng rụt rè nói: “Đời này bần tăng chuyên nghiên cứu đạo luân hồi, trên thế gian này chỉ sợ mình ta có bản lĩnh này.”
Liễu Bình Xuyên nghĩ ngợi, cười lạnh: “Ta đúng là người có phúc duyên lớn, đời trước Lang Vương lưu luyến si mê ta nhưng ta không muốn làm thiếp thị của hắn, trăm phương nghìn kế trộm về Liễu gia. Lúc đó hắn không cam lòng nên mới bố trí lập đàn để ta trọng sinh. Có điều ta không yêu hắn nên đời này mới gả cho Thái Tử. Số mệnh của Thái Tử là chết thảm trong cung loạn lạc, nhưng bởi vì thú ta nên lúc này mới sửa được mệnh, sớm phế trữ, lại giữ được thánh tâm, tuổi già vô lo. Nếu ngươi hại ta, chỉ sợ phúc duyên không đến tay, ngược lại làm thương phúc căn của mình!”
Những lời này đều là Thượng Vân Thiên bảo ả ta nói, trong lúc vội vàng ả ta cũng không biết mình nói có chu toàn không, ả ta cực lực trấn định, nhìn phản ứng của người đang ẩn nấp trong bóng tối.
Thật ra Đại Di hòa thượng cũng không hề nắm chắc, tuy ông ta tự tin kiếp trước mình có thể giúp người ta luân hồi, nhưng bây giờ chưa đủ trình độ nên không có gì đáng nói. Bị Liễu Bình Xuyên nói vậy, ông ta nghẹn lời do dự.
Hiển nhiên Nhị hoàng tử ẩn nấp trong bóng tối phát giác Đại Di hòa thượng không đủ tự tin. Đúng lúc này, hắn rốt cuộc giật giật, lộ nửa mặt ra cười nói: “Nói vậy nghĩa là ai thú ngươi mới được ban phúc lợi, được chu toàn đúng không?”
Liễu Bình Xuyên nhìn thấy Nhị hoàng tử liền biết Thượng Vân Thiên không lừa mình chuyện này, ả ta nghĩ ngợi, quỳ rạp xuống đất nói: “Nhị hoàng tử, ngài là người phúc duyên tề thiên chân chính, nếu không phải kiếp trước phản tặc tác loạn, nhất định ngài sẽ bước lên bảo toạ cửu ngũ chí tôn, ta nguyện phụ tá Nhị hoàng tử trở thành chân long thiên tử, cùng chung vinh hoa phú quý với hoàng tử.”
Lưu Hi nhìn Liễu Bình Xuyên, cười nói: “An Nghiệp trắc phi nói vậy làm bổn vương khó xử, chẳng lẽ ngươi bảo bổn vương rút đao đoạt ái, tranh đoạt trắc phi với đại ca sao?”
Liễu Bình Xuyên nửa ngẩng đầu nói: “Thiếp vẫn luôn ngưỡng mộ Nhị hoàng tử tài học uyên bác, mưu trí vô song. Có điều Nhị hoàng tử thánh quyến dày nặng, sớm được thánh thượng chỉ định hôn nhân, thiếp chỉ hận vô duyên không thể quen biết nhị hoàng tử từ sớm. Thiếp gả cho An Nghiệp vương là một tay phụ thân sắp xếp, không phải ý muốn của thiếp, mà trước nay An Nghiệp vương cũng hờ hững với thiếp, ly tâm với thiếp, không phải lương quyến. Hiện giờ thiếp bị tặc nhân bắt đi, thanh danh đã hỏng, dù trở về cũng không được An Nghiệp vương và phụ thân dung thứ, vì vậy khẩn cầu nếu Nhị hoàng tử chịu thu lưu thiếp, hiển nhiên thiếp sẽ tận tâm cống hiến sức lực cho Nhị hoàng tử.”
Dứt lời cúc lễ thật sâu, sau đó nửa ngẩng đầu, mị hoặc nhìn đệ đệ của phu quân mình.
Nhị hoàng tử dịu dàng nói: “An Nghiệp trắc phi đúng là tốt tính, trước đó bổn vương phái thủ hạ đi, lúc mời Vương phi lại quấy nhiễu trắc phi, chẳng lẽ ngươi không tức giận sao?”
Liễu Bình Xuyên vội vàng nói: “Người muốn làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, thiếp có được cơ hội tốt gặp gỡ Nhị hoàng tử, vui mừng còn không kịp, nào có tức giận. Nếu Nhị hoàng tử không ghét thiếp liễu yếu đào tơ, vậy đêm nay thiếp sẽ hầu hạ Nhị hoàng tử thật tốt.”
Nhị hoàng tử cười nhạt không nói, chỉ bảo: “Nếu Liễu tiểu thư chịu ưu ái bổn vương, vậy hiển nhiên bổn vương thụ sủng nhược kinh rồi.”
Tiếp theo như là tán gẫu, Nhị hoàng tử hỏi một vài chuyện sắp xảy ra. Liễu Bình Xuyên biết Nhị hoàng tử muốn xác minh ả ta có phải người trọng sinh không, hiển nhiên biết gì nói hết.
Ả ta không nói dối, vừa khéo mấy ngày nữa đến Tết Trùng Dương, mấy ngày trước tết đúng là trong kinh thành đã xảy ra vài chuyện lớn, một chuyện trong đó là lúc nữ nhi của Tiền thượng thư Công Bộ ăn táo trên xe ngựa bị hạt táo nghẹn họng, đi đời nhà ma.
Không lâu sau khi Liễu Bình Xuyên nói chuyện này ra, có tôi tớ Nhị hoàng tử phái ra bẩm báo, đúng là nữ nhi của Tiền thượng thư ăn táo nghẹn chết.
Kiểu chết riêng biệt kỳ quặc này đúng là khó có thể làm lại. Nhị hoàng tử mỉm cười, không quan tâm có phải Liễu Bình trọng sinh hay không, nhưng đúng là ả ta có thể đoán được tương lai.
Hắn luôn nghi ngờ Thượng Vân Thiên không nói hết với mình, bây giờ lại có Liễu Bình Xuyên, hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ả ta. Nhưng có hai người cùng nói thì dễ nhìn ra sơ hở hơn, càng để tránh cho Thượng Vân Thiên cho rằng mình có thể để một mình hắn chi phối.
Nghĩ vậy, hắn đứng dậy nâng Liễu Bình Xuyên lên, vuốt hai tay ả ta, hờ hững nói: “Một khi đã thế, vậy bổn vương sẽ thương tiếc Liên Nương, thành nhân duyên với ngươi…”
Mấy ngày nay kinh thành ồn ào gà chó không yên vì chuyện trắc phi của An Nghiệp vương bị bắt cóc.
Ngoài đội nhân mã của kinh thành đi tìm ở các đỉnh núi ra, mấy vị hoàng tử cũng thay phiên xuất động để biểu thị tình huynh đệ thắm thiết. Cuối cùng ngay cả Lang Vương cũng bị ép đi tìm một ngày để biểu hiện đồng tâm với hoàng thất.
An Nghiệp trắc phi bị bắt, Nhị hoàng tử cũng phái tất cả thị vệ trong phủ mình ra đi tìm khắp kinh thành. Một thị vệ trong đó tên là Thành Đại, xuất thân không cao nhưng quen biết không ít du côn vô lại, vừa khéo một tên vô lại ức hiếp quả phụ ngoại ô vào đêm nhìn thấy mấy người khả nghi.
Thành Đại không chịu buông tha bất cứ manh mối gì, lập tức bẩm báo cho Nhị hoàng tử, dẫn vài thị vệ đến phía đông ngoại ô kinh thành dưới sự chỉ dẫn của du côn kia, tìm tòi từng nhà, thật sự phát hiện mấy mao tặc(1), trong lúc hỗn chiến tất cả mao tặc đều mất mạng, sau đó phát hiện An Nghiệp trắc phi bị bắt dưới tầng hầm.
(1) Cách gọi miệt thị của đạo phỉ, tặc nhân.
Lúc này, các phiên bản tình sử trắc phi bị mao tặc nhục nhã được lưu truyền ào ào.
Tuy rằng An Nghiệp trắc phi Liễu Bình Xuyên an toàn trở lại An Nghiệp vương phủ, nhưng quả nhiên là An Nghiệp vương lại chẳng hề vui mừng.
An Nghiệp vương vốn không được làm Thái Tử đã đủ uất ức lắm rồi, hắn không đội nổi cái nón xanh này, lúc Liễu Bình Xuyên nói muốn hòa li về nhà, hắn lạnh mặt lạnh bảo ả ta nghĩ kỹ tìm nguyên nhân viết lên hưu thư rồi tiễn ả ta về Liễu phủ.
Liễu đại nhân tự nhận là dòng dõi thi thư, nữ nhi chẳng những bị bắt còn không lập tức tự sát để thủ trinh tiết, bây giờ lại bị An Nghiệp vương tử hưu về, hiển nhiên buồn bực, càng không thích ả ta.
Nhưng không biết Liễu Bình Xuyên uống thuốc an thần gì mà lại vô cùng bình thản ung dung, không về Liễu gia, tự lấy tiền ra mua nhà ở gần Liễu phủ muốn tự lập môn hộ.
Liễu Bình Xuyên nhìn thấu rồi, đời này sống lại, sai lầm nhất của ả ta là dựa vào nam nhân. Nếu học Quỳnh Nương, lợi dụng thân phận trọng sinh của mình tích nhiều tiền tài thì đâu đến nỗi bị động như vậy?
Thượng Vân Thiên? Chính là nam nhân đầy bụng nước độc! Hắn lấp liếm mình như vậy cũng chỉ là để che chở cho tiện nhân Quỳnh Nương mà thôi.
Nhất định hắn đã sớm biết Thái Tử không thể lên ngôi cửu ngũ nhưng vẫn khuyến khích mình gả cho phế nhân Thái Tử. Hiện giờ ả ta đã giải hết bế tắc, suy nghĩ cẩn thận.
Giống như kiếp trước, nam nhân không tốt thì có thể đổi, cớ gì phải treo cổ trên một cành cây khô?
Thượng Vân Thiên nói với Nhị hoàng tử, tương lai Sở Tà sẽ càng nguy hiểm cho vị trí hoàng quyền của Nhị hoàng tử.
Nhưng Liễu Bình Xuyên chẳng tin chuyện ma quỷ này đâu! Bây giờ tuổi Thượng Vân còn Thiên trẻ, trong xương cốt lại là quan lớn vài chục năm trên quan trường, xưa nay hắn làm quan chỉ cầu ổn, không dính vào những tranh đấu đảng phái đó, càng sẽ không dựa vào cây cỏ một mình lay độc trong gió.
Theo ả ta thấy, kiếp trước Nhị hoàng tử mới là người thắng cuối cùng bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Thượng Vân Thiên cũng chắc chắn Nhị hoàng tử sẽ thắng nên mới có thể tận tâm tận lực phụ tá Nhị hoàng tử như vậy, liều mạng gia tăng lợi thế cho mình.
Một khi đã vậy, ả ta cũng noi theo Thượng lang, an tâm ôm đùi Nhị hoàng tử, cười đến cuối cùng!
Có điều trước mắt chuyện ả ta bị bắt đã vô cùng ồn ào huyên náo, phải bình ổn lại mới được, dù sao hiện giờ ả ta là người đại phúc vận, nghĩ có lẽ Nhị hoàng tử cũng sẽ không lạnh nhạt ả ta lâu lắm.
Dạo gần đây thân mình Quỳnh Nương dần lớn. Nàng nhớ lời Thái Hậu dặn dò, không dám ăn nhiều nữa, sáng sớm mỗi ngày, nhân lúc trời chưa nắng, nàng sẽ đi dạo trong viện mới sửa.
Sắp tới mùa xuân, rất nhiều quân lính xin nghỉ về nhà cấy mạ gieo giống, vì vậy chuyện phân gác của ba quận kinh thành đều phải qua Lang Vương xem xét sắp xếp, có hôm rất bận cực khuya mới về phủ.
Nhưng nam nhân hay tức giận khi thức dậy này, ngày nào cũng dậy sớm dạo vườn với nàng.
Có lúc Quỳnh Nương thấy hắn rất buồn ngủ, không đành lòng gọi hắn dậy. Nhưng nàng bên này mới vừa động đậy, hắn bên kia đã mở mắt ra, sau đó kiên trì dạo vườn với nàng.
Quỳnh Nương và Sở Tà nắm tay đi dạo trong vườn, có điều nhìn hắn ngáp, nàng không nhịn được vươn ngón tay ra duỗi vào trong miệng hắn.
Sở Tà khép miệng lại đúng lúc ngậm lấy ngón tay ngọc nhỏ dài kia vào miệng.
Hắn cố ý mút lấy không nhả, cắn nhẹ nói: “Nghịch ngợm như vậy, chẳng có dáng vẻ làm nương chút nào, theo bổn vương thấy, nàng không mời bà vú cho hài nhi mà phải mời một người cho nàng.”
Quỳnh Nương âm thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ: Lại nữa, thỉnh thoảng Lang Vương lại nói về chuyện mời bà vú.
Lý do Lang Vương muốn mời bà vú là lúc nhỏ hắn nhìn thấy thẩm nương cho đường muội bú, cái đó lộ ra như cục bột bị kéo dài, xệ thẳng đến bụng. Hắn liền cho rằng bà vú trở thành như vậy tất cả đều là bởi vì cho hài tử bú, lo lắng Quỳnh Nương cũng sẽ như bà vú nên hắn mới kiên quyết không chịu để Quỳnh Nương đích thân nuôi nấng hài tử, nhất định phải mời bà vú đến mới có thể an tâm.
Nhưng Quỳnh Nương cũng rất kiên trì với chuyện này, dù Lang Vương tự tay chấp bút vẽ xuống thì bộ ngực như hai túi vải trong trí nhớ của hắn cũng không khiến nàng mảy may chùn bước.
Cách làm cổ hủ có chết cũng không thay đổi này khiến người ta bất đắc dĩ, Lang Vương lại trừng mắt, tiểu phụ nhân kia không nhìn hắn, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Quỳnh Nương thấy hắn lại muốn bới móc, nàng không vui vẻ nói: “Nếu đến lúc đó ghét bỏ ngực ta xệ thì gọi mấy người căng tròn khác đến mà hầu hạ.”
Lang Vương thích nhất là nhìn tiểu phụ này ghen, hắn cố ý tới gần nàng nói: “Mấy ngày nay nó dần to, nhân lúc vẫn còn căng, chi bằng cho phu quân của nàng ăn no trước, đến lúc đó ăn hương vị của nàng quen rồi thì có cho đổi cái khác cũng không thèm, bổn vương nhận sữa…”
Quỳnh Nương cười đẩy cái tên nhận sữa chui vào trong lòng nàng ra, bỗng nhiên thấy mót, bèn bảo Lang Vương chờ trong vườn một lát, nàng để Thúy Ngọc và mấy nha hoàn đỡ đến cống phòng bên cạnh.
Có điều sau khi nàng giải hết cơn buồn, đốt hương rửa tay, đi đến nội viện, cách thật xa bỗng thấy một mỹ nhân đang hầu hạ bên cạnh Lang Vương.
Quỳnh Nương nheo mắt nhìn, vị này eo nhỏ ngực căng tròn, nơi đầy đủ được vải mỏng bọc lấy kia sắp cọ lên mặt hắn rồi!
Hoá ra là Điệp Y vẩy nước quét tây các cũng nhân lúc sáng sớm đến hoa viên đi dạo.
Lần trước Luyến Hoa khuyên Điệp Y chờ một thời gian, đợi bụng Vương phi hoàn toàn lộ rõ, dáng người biến dạng rồi hãy hiến ôn nhu triền miên cho Lang Vương.
Đúng là bụng Vương phi ngày càng lớn, nhưng mị thái lại không mảy may giảm.
Không giống các phụ nhân khác lúc mang thai tay chân mập mạp, Lang Vương phi chỉ lớn bụng, tứ chi vẫn nhỏ nhắn. Làn da cũng không thấy chút đốm nào, nếu mặc y phục che bụng sẽ hoảng hốt cảm thấy dường như da thịt trắng sứ của Vương phi còn sáng hơn lúc chưa mang thai.
Nữ tử như vậy, đâu có nam nhân nào nhìn đến phát chán? Nếu không thì sao mỗi khuya Lang Vương mới về phủ, mới sáng sớm lại dạo hoa viên với Vương phi chứ!
Hôm qua nàng ta đứng trên gác cao nhìn thấy rõ ràng, Vương phi không cẩn thận rơi giày, ngồi xuống ghế trong vườn để Lang Vương ngồi xổm đeo giày lại cho.
Nam tử anh tuấn bất phàm như vậy lại cam tâm quỳ gối trước mặt nữ tử, xoa nhẹ mắt cá chân cho nàng rồi lại đeo giày cho nàng, đúng là người nhìn đỏ mắt nóng vội, chỉ hận mình không phải người trước mặt Vương gia tuấn mỹ.
Hôm nay nàng ta lại cố ý dậy sớm, trộm đứng trên gác cao nhìn xuống, liền thấy Vương phi đang mót, chỉ có một mình Vương gia.
Lại nói đúng là khéo, ngày xuân gió lớn, một cơn gió to thổi tới làm mắt Lang Vương dính cát, ngón tay gã sai vặt thô to, mí mắt Lang Vương không mở ra được.
Điệp Y tìm cơ hội xuống dưới, làm bộ vừa vặn đi ngang qua, tiến lên rửa đi hạt cát trong mắt Lang Vương.
Rửa mắt phải đến gần, Điệp Y lấy làm tự hào nhất là bộ ngực lớn của nàng ta, vừa nãy lúc đi xuống khỏi gác cao, nàng ta cố ý kéo bọc ngực đã thấp càng thấp, lúc này mới đến gần rửa sạch mắt cho Lang Vương.
Mắt Lang Vương không mở ra được, chỉ cho là nha hoàn đến, nào ngờ lại là vưu vật căng tròn thế này?
Khoảng thời gian ngắn này đã bị Quỳnh Nương đang quay về đuổi kịp.
Nhìn từ xa xa, bởi vì vị trí nên Quỳnh Nương chỉ nhìn thấy mặt Lang Vương như đang chôn trong tuyết nhũ. Đâu phải là biết nhận sữa, quả thực là người không tiết tháo ngã theo chiều gió!
Hỉ Thước phía sau Quỳnh Nương chẳng bao giờ học được quy củ của vương phủ, bỗng nhiên cao quát một tiếng: “Nha hoàn trong phòng nào không quy củ như vậy, ngay cả Vương gia mà ngươi cũng dám dựa gần.”
Bên kia Lang Vương vừa dùng nước rửa sạch hạt cát trong mắt xong, vừa mở mắt ra là thấy đỉnh núi tuyết.
Trước kia hắn quen nhìn mỹ nhân chủ động nhào vào trong ngực, tư thế này cũng bình thường.
Nhưng ai ngờ giọng nói của Hỉ Thước lại to lớn vang dội như thế, cũng không biết là cố ý hay vô tình mà chân Điệp Y kia lảo đảo một cái, cả người ngã đè lên Lang Vương.
Lúc này đỉnh tuyết đánh úp lại, không thể tránh được.
Lang Vương ngửi thấy mùi son phấn dày đặc đánh úp lại làm hắn nghẹn không thể hô hấp, hoàn toàn không bằng mùi thanh ngọt trên người Quỳnh Nương.
Hắn lập tức nhấc chân đá nữ nhân yểu điệu trên người hắn ra.
Điệp Y kia cũng xui xẻo, cách hồ lớn không xa, chân đứng không vững nên cả người rơi vào trong hồ, vừa quẫy vừa kêu cứu mạng.
Quỳnh Nương nhìn nữ nhân lúc chìm lúc nổi trong hồ, nói với thị vệ gần đó: “Đó là người vạn tuế ngự thưởng, không thể khinh thường, mau chóng vớt lên đi!”
Lang Vương lại không cảm thấy chuyện vừa rồi có gì không ổn. Hắn chẳng thèm liếc nữ nhân vẫn đang quẫy ở trong hồ một cái, lập tức đi đến chỗ Quỳnh Nương, nói: “Gió ở đây thật sự quá lớn, sợ lát nữa nàng cũng bị cát bay vào mắt, về phòng nội viện đi, lát hữa nàng ăn cơm xong còn phải ngủ trưa nữa.”
Quỳnh Nương cũng thật sự không thích quá so đo mấy chuyện nội trạch với Lang Vương, mỹ thiếp trong phủ trạch nhiều như vậy, loại chuyện cát bay vào mắt hay mắc răng này cũng sẽ ùn ùn không dứt, nếu lần nào cũng ghen tuông làm loạn, Lang Vương chưa phiền nhưng nàng đã phiền chán lắm rồi.
Vỉ vậy nàng gật đầu, mặc cho Lang Vương kéo tay đi ra khỏi vườn.
Còn Điệp Y vừa mới được thị vệ dùng gậy trúc vớt từ trong nước ra.
Tuy là mùa xuân nhưng mới từ trong nước ra vẫn rét run, Hỉ Thước lớn giọng kia đi ngang qua nàng ta còn khinh miệt mà hừ một tiếng.
Khiến cho Điệp Y vừa run rẩy vừa suy nghĩ tàn nhẫn, mong mình mau chóng đắc thế, xem có giết chết nha đầu càn rỡ này không!
Lại nói Quỳnh Nương vào phòng, uống một bát sữa dê bỏ thêm mật ong là no, cởi giày, tháo vớ mỏng rồi dựa ngồi trên sụp đọc sách.
Không lâu sau có người báo, nói là Ung Dương công chúa đến thăm Vương phi.
Từ lúc công chúa tiến vào, nhìn ánh mắt không dấu được hưng phấn của nàng ấy, Quỳnh Nương nghĩ vị này lạo mang theo bí ẩn động trời mà đến.
Quả nhiên, Ung Dương công chúa vẫy người hầu lui rồi dựa gần Quỳnh Nương nhỏ giọng nói: “Cục cưng của ta, nhị ca của bổn cung sắp nạp thiếp rồi, ngươi đoán xem là ai?”
Quỳnh Nương nghĩ ngợi: “Chắc không phải là Liễu Bình Xuyên chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!