Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ


Có lẽ là do thuốc thật sự hữu hiệu, Quỳnh Nương ngủ một đêm, cảm giác đau đầu đã giảm đi.
 
 
Tiếng các bà tử múc nước súc miệng rửa mặt ở sân bên cạnh mơ hồ truyền đến từ ngoài cửa sổ đánh thức Quỳnh Nương, có điều lúc mở mắt nghiêng đầu sang, nàng phát hiện Lang Vương lại ngủ bên cạnh nàng. Tóc dài rối tung, vạt áo nửa mở, bởi vì tuấn mỹ, hàng mi dài khép hờ lại có chút trẻ con…
 

 
Nhưng nam tử dù có tuấn mỹ thế nào, lúc mở mắt ra cũng là con sói hung ác.
 
 
Lúc này Quỳnh Nương hoàn toàn thanh tỉnh, rầm một tiếng ngồi dậy. Sở Tà bị động tác của nàng chấn động làm cho chau mày, vẫn còn mang theo bực bội lúc rời giường, liếc nàng một cái rồi trở mình tiếp tục ngủ say.
 
 
“Quỳnh Nương, thay ngươi múc nước rồi, có muốn ta bưng vào cho ngươi không?” Đúng lúc này ngoài cửa có người gọi, là Lý bà tử giúp đỡ nàng dưới bếp.
 
 
Quỳnh Nương sợ tới mức lấy chăn che kín đầu Vương gia đang ngủ say, sau đó trấn định rồi nói: “Lý bà tử, ta ngủ ra mồ hôi ướt đẫm áo, đang đổi, không tiện mở cửa, bà cứ đặt ở cửa để ta tự lấy đi.”
 
 
Lý bà tử nghe vậy đặt chậu xuống rồi đi. Quỳnh Nương nghe được tiếng bước chân đi xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vén chăn đang che kín trong tay, phát hiện người dưới chăn không hề buồn ngủ, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm áo nàng.
 

 
Đang là mùa hè, áo trong là vải mỏng xuyên thấu, tuy rộng không dính vào thân nhưng giống như cảnh trên mây, lộ hoa đào…
 
 
Quỳnh Nương nhanh chóng bọc chăn quanh người, cố giữ bình tĩnh, đè thấp tiếng nhỏ giọng nói: “Đã sáng rồi, mời Vương gia trở về.”
 
 
Lang Vương thích nhất là nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của ớt nhỏ này, cố tình tới gần, cũng học nàng đè thấp tiếng nhỏ giọng nói: “Không phải áo ướt sao? Nàng bệnh không có sức, bổn vương thay cho nàng được không?”
 
 
Lúc này trời đã sáng, thỉnh thoảng có người đi lại ngoài cửa sân, Quỳnh Nương biết phải mau để tên yêu tinh gây hoạ này đi. Vương gia ăn mềm không ăn cứng, nói cho cùng là được quý nhân quan tâm một đêm, cũng có chút cảm kích, nàng nhỏ giọng nói: “Xin Vương gia thương tiếc, ngoài cửa sân toàn là người, bị người khác nhìn thấy thì nô gia không còn mặt mũi gặp ai nữa. Lan truyền tới trấn trên, cha nương cũng không ra khỏi nhà được.”
 
 
Lang Vương nhớ ra hôm qua tiểu nương này cũng chưa ăn gì, chắc tối qua về bị bệnh hết muốn ăn, không thể lỡ cơm sáng được. Nghĩ vậy, hắn không đùa nàng nữa, đứng dậy đeo giày sải bước ra ngoài cửa.
 
 
Quỳnh Nương gấp đến độ kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Vương gia, không thể đi cửa lớn…”
 
 
Ánh mắt Sở Tà ngưng lại, hỏi: “Bổn vương nên đi đâu?”
 
 
Quỳnh Nương chỉ vào cửa sổ nhỏ cạnh giường —— cửa sổ nhỏ dựa gần núi xanh sau sân. Bởi biệt quán tựa núi mà xây, đi vòng quanh phía sau núi cũng không dễ bị người khác nhìn thấy.
 
 
Nhưng Sở Tà là người tuỳ tiện đã quen, làm gì có chuyện trộm ngủ với quả phụ rồi nhảy cửa sau? Hắn hừ lạnh một tiếng bước đi mở cửa.
 
 
Nhưng cuối cùng vẫn bị Quỳnh Nương dùng hết sức túm chặt, mềm giọng gạt hắn cách cửa phòng xa chút. Sở Tà mượn cơ hội tìm hương hôn trộm một phen, sau đó mới nhét trường bào vào đai lưng, đẩy cửa sổ, từ cửa sổ sạch sẽ nhanh nhẹn trèo ra ngoài.
 

 
Tiễn ôn thần đi, Quỳnh Nương đóng kín cửa sổ, lục túi vải chứa tiền dưới giường, thấy ngân phiếu và bạc còn nguyên bèn thở phào nhẹ nhõm.
 
 
Quả thực Lang Vương không khác gì lời đồn, chính là ác quỷ háo sắc, nếu cứ nán lại ở biệt quán thì trong sạch của nữ nhi gia thật không còn lại gì. Có năm ngàn lượng bạc này, hết thảy dễ làm!
 
 
Nhưng tâm trạng của Lang Vương lại khác, trong mắt tràn ngập màu xanh của cây, bên tai là tiếng chim bói cá véo von, trong miệng là hương thơm dịu trộm ngọc, dù một đường bụi cỏ bụi gai vướng chân cũng vui sướng mà đi.
 
 
Lúc nhảy xuống từ tường sân, hắn hù Thường Tiến vừa bước vào, Thường Tiến thấy trên giày và quần của Vương gia bị sương sớm thấm ướt, thật cẩn thận nói: “Vương gia, sau núi có gì không ổn sao, để thuộc hạ phái người đi điều tra…”
 
 
Lang Vương không thèm để ý mà vẫy tay, chỉ thong thả thay y phục, thuận miệng hỏi: “Ngươi đi xem phu phụ Thôi gia bây giờ thế nào, đang rảnh rỗi, bổn vương muốn đến Thôi gia.”
 
 
Thường Tiến thường đến trấn Phù Dung mua đồ, rõ rành rành cái trấn không lớn lắm này, lập tức nói: “Phu phụ Thôi thị đã thu sạp, nghe nói là đến dưới Hoàng Sơn mở cửa hàng.”
 
 
Lang Vương nghe vậy không thèm để ý, sau bữa sáng gọi Quỳnh Nương đến, hỏi nàng cách cái bàn thấp: “Ăn sáng chưa?”
 
 
Quỳnh Nương vừa thu chén đũa vừa nói: “Không phải sáng nay Vương gia lệnh cho phòng bếp nấu cháo tổ yến nấm tuyết thưởng cho người giúp việc trong ngoài phòng bếp ăn sao? Nô gia cũng ăn một chén.”
 
 
Lang Vương hài lòng gật đầu, nếu không phải chú ý đến thể diện của nàng, sợ người gièm pha, hắn sẽ bê cả nồi đến cho nàng ăn. Bây giờ sắc mặt nàng đã tốt lên rất nhiều, nói chuyện cũng không khàn khàn nữa.
 
 
Bây giờ hắn đã sinh lòng thương tiếc với tiểu nương này, thấy nàng chỗ nào cũng tốt, tuy có chút giả đứng đắn nhưng nàng chú ý thể diện nữ nhi, hắn phải quan tâm, phần lớn những giúp việc tạm thời trong biệt quán đều là láng giềng trấn nàng, chưa đưa nàng vào phủ thì tất nhiên không thể thân cận được.
 
 
Nhưng nhìn gương mặt nhỏ mịn màng của nàng, nhất thời không được gần gũi với dáng người yêu kiều mềm mại, trong lòng hắn lại ngứa ngáy. Vả lại tiểu nương bị bệnh do tạm thời cách xa phụ mẫu, buồn bực trong lòng, hắn tạo cơ hội để nàng gặp một lần, cũng đỡ nhớ người thân.
 
 
Cuối cùng liền quyết định, nói với nàng: “Bát đũa này nàng để đấy, sẽ có người khác mang đi rửa… Nghe nói phong cảnh trên Hoàng Sơn không tồi, lát nữa bổn vương muốn tới đó thưởng ngoạn một phen. Nếu cảnh sắc hợp lòng người thì nán lại một lúc, nói không chừng sẽ dùng cơm ở đó, nàng chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn rồi mang đi.”
 
 
Quỳnh Nương nghe vậy ngẩng đầu, không nhịn được mà mắng thầm: Phong cảnh Hoàng Sơn không tồi, chẳng qua Lang Vương ngài thật sự không cần gấp gáp đi đâu, sau này có rất nhiều thời gian, chắc là phải ở nơi đó cả tuổi già…
 
 
Nhưng nếu có thể cùng đi Hoàng Sơn cũng tốt, mấy ngày nay nàng rất nhớ cửa tiệm nhà mình, không biết cha mời người đến tu sửa thế nào rồi. Người bảo lãnh mà đại ca Liễu Tương Cư mời tới nhất định là có thân phận tôn quý, không biết lúc nào mới có thể bớt thời giờ đến đây. Hôm nay đi trước, nhất định phải tìm cơ hội đứng từ xa nhìn.
 
 
Lang Vương phân phó một tiếng, ngựa xe đã chuẩn bị thỏa đáng, đi thẳng một mạch đến chân núi Hoàng Sơn.
 
 
Quỳnh Nương ngồi xe con chở hàng, nhìn theo màn xe, chỉ mấy ngày mà đường núi quanh Hoàng Sơn đã rực rỡ hẳn lên. Đường núi đã được lát, cửa hàng một gian liền một gian, ngay ngắn như trấn nhỏ.
 
 
Lang Vương không ngồi xe ngựa mà cưỡi tuấn mã đi trước. Lúc Quỳnh Nương ló đầu ra, hắn nhìn theo ánh mắt Quỳnh Nương, thấy nàng đang nhìn một căn nhà ở lưng chừng sườn núi.
 

 
Hắn hiểu rõ, hô một tiếng: “Nghỉ ngơi một chút rồi lên núi tiếp.”
 
 
Vì thế ngựa xe tạm dừng. Quỳnh Nương xuống xe thấy Lang Vương không gọi nàng qua hầu hạ mà ngồi bàn đá với Thường Tiến, không biết gọi mấy nam nhân mặc áo lụa từ đâu ra, hình như đang hỏi gì đó, tạm thời không thể chú ý đến nàng.
 
 
Nàng nghĩ, gần cửa hàng nhà mình quá, đi nhìn một cái cũng sẽ yên tâm hơn. Vì thế liền lấy cớ rồi thuận lợi theo dốc thoải rời đi.
 
 
Mới vừa lên dốc thoải đã thấy Lưu thị đứng ở sân chứa gỗ thương lượng với người khác, hình như rất ồn ào, cha Thôi Trung cũng nôn nóng đứng bên cạnh, còn Thôi Truyền Bảo tức giận cầm rìu đứng đó.
 
 
Quỳnh Nương đi qua, nhẹ giọng gọi một tiếng “Nương…”. Lưu thị đang cãi nhau hăng say, đột nhiên nghe thấy có người gọi lập tức quay đầu nhìn, lúc thấy Quỳnh Nương bà rất vui vẻ: “Nữ nhi, sao con đến được? Đừng đứng đây, nắng lắm, vào nhà đợi với cha nhé…”
 
 
Người đứng một bên không kiên nhẫn nói: “Dù sao cũng đã đưa gỗ đến cho nhà ngươi rồi, bây giờ ngươi không thể nói không cần được, tiền ta đã nhận, nếu ngươi còn làm phiền lão tử nữa, lão tử sẽ gọi người đập cửa hàng nhà ngươi!”
 
 
Lưu thị trừng mắt: “Gỗ của ngươi hỏng cả rồi, bảo người ta dùng thế nào? Có cho tiền ta cũng không cần, đưa tiền cái gì? Chỗ gỗ này trả ngươi, trả bao tiền cho ta!”
 
 
Người nọ mặt đầy thịt, dáng người thô lớn, vừa nhìn đã biết là không dễ đối phó, phía sau hắn còn có vài người hầu thô kệch cao lớn. Thấy Lưu thị không chịu nhả ra, mấy người kia kéo ống tay áo tới tấp, giơ nắm đấm khoa tay múa chân, hoàn toàn là dáng vẻ không nói lý.
 
 
Quỳnh Nương cúi đầu nhìn chỗ gỗ này, đây là gỗ dương xỉ đường vân rõ ràng, người triều này thích dùng gỗ dương xỉ bởi vì đủ dày, gỗ phơi khô không dễ bị mọt cắn mục.
 
 
Nhưng lúc Quỳnh Nương sờ tay vào là hiểu, đống gỗ này nhất định là chưa phơi đã thấm nước, chất gỗ bị hỏng, bây giờ bên ngoài khô nhưng bên trong đã bắt đầu mục rồi.
 
 
Quỳnh Nương lại nhìn khúc gỗ bị bổ một nửa bên cạnh liền hiểu, chắc là cha mua gỗ rồi đã thanh toán tiền, ca ca không kịp chờ đã mở ra bổ một khúc, không ngờ lại phát hiện bên trong bẩn. Còn nương Lưu thị túm lấy người nọ, muốn đòi lại tiền gỗ.
 
 
Quỳnh Nương lại nhìn xe chở gỗ kia, thấy trên thẻ bài hiệu buôn khắc chữ “Bạch”.
 
 
Nàng tức khắc hiểu rõ, hiệu buôn Bạch gia là nhà nương thân của thiếp thị Bạch thị kiếp trước Thái Tử gia sủng ái nhất mở.
 
 
Bạch thị vốn là nữ nhi nhà buôn giàu có, nàng ta bị cha tặng cho Thái Tử Lưu Hi, sau đó cực kỳ được sủng ái, sau lại được phong làm trắc phi, chỉ ở dưới Thái Tử Phi.
 
 
Thứ nhất là Bạch thị kiều mị có tài, tay trắng nõn giỏi pha trà điều hương.
 
 
Thứ hai, Bạch gia giàu có quả thật là đống tiền, kho vàng của Lưu Hi.
 
 
Kiếp trước hiệu buôn Bạch gia lan tràn khắp các thành trấn triều Đại Nguyên. Vậy nên Thái Tử đã mở rộng thanh thế, nuôi dưỡng vô số tử sĩ, cho nên cuối cùng tin tức vạn tuế gia muốn phế Thái Tử là không thể, dù không được lòng vua nhưng Thái Tử cũng an ổn ngồi vị trí thái tử…
 
 
Còn bây giờ tính ra hẳn là năm nay Thái Tử chưa nạp Bạch thị, nhưng Bạch gia làm buôn bán không từ thủ đoạn đã bộc lộ tài năng. Sáu chiếc xe chở hàng này có hai chiếc là trống không. Chắc đều bán cho những cửa hàng dưới chân núi để trang hoàng.
 
 
Chỉ là các cửa hàng khác hoặc là ham rẻ, mua về trang trí cửa hàng rồi sang tay bán đi, đã không dùng, tất nhiên là không bận tâm đến chuyện gỗ tốt hay xấu. Hoặc là người chủ không có mặt, người làm cấu kết với người làm của Bạch gia, kiếm lấy tiền boa trung gian.
 
 
Nhưng phu phụ Thôi gia lại khác, tiền mồ hôi nước mắt vất vả kiếm được làm gì có thể ném xuống sông, đống gỗ này dùng để tu sửa xà nhà kiểu gì? Không thể bỏ qua.
 
 
“Nhị gia, tàu đến Giang Đông Lịch Sơn phải nhổ neo, nếu không đi chuyển hàng thì không kịp nữa, bên kia còn đang chờ ngài kiểm kê.”
 
 
“Mụ già chết tiệt, còn dám túm ta? Lát nữa ta phải chở hàng đến ngoại ô kinh thành, làm gì có thời gian dây dưa với ngươi?” Nam tử dẫn đầu nghe xong lời này liền chen chân vào muốn đá.
 
 
Đúng lúc này Quỳnh Nương cao giọng quát một tiếng: “Gỗ này chúng ta muốn, nhưng có một điều, sau này hiệu buôn Bạch gia các ngươi cũng đừng hối hận tới cầu xin ta!” 


Nhấn Mở Bình Luận