Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Sao Quỳnh Nương lại không cảm nhận được ánh mắt làm càn của hắn chứ? Nhưng nàng chỉ nửa cúi đầu, làm như không phát hiện.
 
 
Thật ra từ hấp nóng này cũng là nàng mới nghĩ ra. Sao vạn tuế lại nghe thấy?
 

 
Đổ than vào nồi hấp đồng, đổ nước cách một tầng để ngăn khói.
 
 
Lúc đặt lên bàn, mặt đồng bị bỏng. Quỳnh Nương thuần thục đổ một chén bột nhỏ được hoà lên mặt đồng, trải ra, cho đậu phụ nấm ăn đã trộn lên, bọc phần vỏ bột lại, dao trúc trong tay nhẹ nhàng động vài cái là thành từng phần bụng cá phồng lên.
 
 
Đương nhiên nếu trước đó nàng chỉ dặn dò thái giám kia làm, chắc chỉ có thể bọc bụng sủi cảo. Còn bây giờ nàng làm, có thể làm đa dạng hơn, bụng cá phồng lên, bên ngoài tưới trứng và rắc hành thái, trong vàng kim điểm xuyết chút xanh nhạt, trông rất đẹp mắt.
 
 
Tưới nước sốt lên, bưng đến trước mặt Thái Hậu và vạn tuế.
 
 
Từ sau lần Thái Hậu phát bệnh, bà chợt không muốn ăn gì, thêm nữa ăn chay, cả người càng không có sức. Lúc này chính mắt nhìn thấy Quỳnh Nương nướng mỹ thực, bên tai là tiếng nướng xèo xèo, quanh mũi là mùi thơm của hành của trứng, bà bỗng nhiên thèm ăn chảy nước miếng.
 

 
Chẳng qua bà nhìn trứng gà, lại chần chờ hỏi: “Này… Có phạm vào sát giới không?”
 
 
Quỳnh Nương cúi đầu: “Nô gia dùng gà mái nuôi trong nhà, bởi vì không có gà trống, vẫn chưa dẫm trứng, trứng này không nở, xin Thái Hậu yên tâm ăn, có điều vừa mới ra nồi, vẫn còn hơi nóng, xin Thái Hậu cẩn thận.”
 
 
Thái Hậu nghe xong gật đầu, dùng đũa gắp một miếng da vàng kim hơi cháy lên cắn một miếng, chỉ cảm thấy bên ngoài cháy bên trong mềm, hơi nóng, gắp phần nhân không biết là cho đồ tươi ngon gì đó lên, bà lại vui sướng khó tả.
 
 
Mà lâu rồi hoàng đế cũng chưa được ăn mỹ thực nóng hổi mới ra nồi như vậy. Thân là đế vương, nhọc lòng lao động, nhưng ai biết, ông lại chẳng được ăn một miếng đồ nóng.
 
 
Dẫu sao người hầu hạ trong cung đều là người giỏi kế tục kinh nghiệm nhiều thế hệ. Đương nhiên hiểu lí do không thể để các chủ tử ăn đồ nóng —— các kim chi ngọc diệp, nếu môi lưỡi bị bỏng, vậy chẳng phải là tội nặng rơi đầu sao?
 
 
Hơn nữa Ngự Thiện Phòng phải nghiệm độc, lại phải qua lầu các hành lang dài mới bưng vào tới các cung, muốn nóng bỏng cũng không có khả năng!
 
 
Vạn tuế gia ăn mà vui sướng, cũng xót xa trong lòng: Bình thường trẫm ăn cái gì linh tinh vậy? Sao không hâm nóng đồ ăn cho trẫm?
 
 
Mà bên kia, Quỳnh Nương dùng nồi hấp đồng đặc chế, lại thành thạo đun nóng canh và đồ ăn đã nghiệm độc xong, trình lên bàn trước mặt ba người.
 
 
Vốn dĩ Thái Hậu muốn nói chuyện với hoàng đế và Lang Vương một lúc rồi mới ăn.
 
 
Nhưng bây giờ trên bàn cực kỳ an tĩnh, có điều không phải là chú ý không nói chuyện lúc ăn cơm và lúc ngủ, mà là những món ăn này quá ngon.
 

 
Nhưng rốt cuộc ăn thế nào là ngon, Thái Hậu cảm thấy củ cải kia trong giòn mang ngọt, đậu que phơi khô rồi hầm nấu đầy mùi thơm của dầu khai vị, nhân bụng cá không biết bỏ thêm cái gì, càng ăn càng thích ăn… Đây đều là đồ ăn của nhà bình dân mà thôi, nhưng lại là hương vị mà bà vào cung mười mấy năm chưa từng ăn qua.
 
 
Mà Lang Vương quen ăn sơn hào hải vị cũng ăn được không ít, nhưng lại mắng thầm: Tiểu nương xảo trá, hiểu người hoàng gia bất đắc dĩ, lấy mấy đồ ăn bày đầy đường ra ứng phó với vạn kim, hầm nóng cái gì? Rõ ràng là bánh rán trứng hành trên đường!
 
 
Lâu rồi Thái Hậu chưa ăn được nhiều như vậy,  bafnhận nước ấm súc miệng, miệng sạch rồi, bà cười mỉm: “Đây quả thực là mỹ vị, nhưng vì sao bên trong lại có mùi thuốc nhàn nhạt?”
 
 
Quỳnh Nương cúi đầu nói: “Bởi vì làm tiệc cho Thái hậu, nghĩ trên núi rét lạnh, Thái Hậu sống lâu trên núi, e rằng thân có hàn khí, ăn mòn tâm mạch, lâu thì bất lợi cho việc lưu thông mạch máu. Bởi vậy bỏ thêm dược liệu đuổi hàn khí, thông khí huyết, bình tâm mạch, cùng nguyên liệu nấu ăn rau dưa hỗ trợ lẫn nhau… Hình như vài ngày trước thân thể Thái Hậu không khoẻ, những món ăn này cũng thích hợp để điều trị thân thể.”
 
 
Hoàng đế thấy mẫu hậu ăn xong bữa cơm này, quả nhiên sắc mặt đỏ ửng, khí sắc cực tốt, long tâm vui mừng, lại nhìn tiểu trù nương.
 
 
Lần trước ông có gặp qua Quỳnh Nương ở phủ trạch của Lang Vương, nhưng bởi vì Quỳnh Nương quỳ xuống dưới hành lang góp lời cách một đám người, nên căn bản hoàng đế không thấy rõ mặt nàng, càng sẽ không phí tâm đi nhớ trù nương này là ai họ tên gì.
 
 
Lần này đến gần, ông nhìn lại, hai mắt sáng ngời, nữ tử văn nhã như vậy, sao có thể chỉ là một trù nương chứ, chẳng trách huệ chất lan tâm, nấu ra mỹ thực thế này!
 
 
Thái Hậu thấy hoàng đế nhìn đến chuyên chú, cười nói: “Nghe nói vị này là nữ chưởng quầy của Tố Tâm Trai dưới Hoàng Sơn, hoàng đế có từng ăn qua đồ chay của nàng chưa?”
 
 
Nghe Thái Hậu nói vậy, hoàng đế bừng tỉnh, danh hào này… Không phải là dưỡng nữ Liễu gia nuôi mười lăm rồi trả về sao?
 
 
Nhân phẩm xuất chúng thế này, có nữ nhi như vậy khiến người ta nhìn mà vui mừng, làm khó Liễu khanh bỏ được, nhẫn tâm đưa nữ nhi như vậy đi!
 
 
Thái Hậu cũng nghĩ giống hoàng đế. Một cô nương tốt, nếu bởi vì xuất thân thương nhân mà trễ chuyện chung thân, gả cho nam tử bình thường, vậy sẽ khiến người ta thổn thức không đành lòng.
 
 
Khí chất trầm tĩnh hiền thục của nàng cũng rất giống cháu ngoại Tình Nhu năm đó bà nuôi bên người!
 
 
Nghĩ đến đây, bà nhàn nhạt liếc hoàng đế một cái, suy nghĩ một chút, cười nói với Quỳnh Nương: “Tiếc nuối bình sinh của ai gia là sinh toàn nhi tử, không có nữ nhi tri kỷ, nhưng không ngờ ẩn cư ở miếu am sẽ gặp được một hài tử vừa ý, Quỳnh Nương Thôi gia, ngươi có nguyện để ai gia nhận làm nữ nhi, làm tròn tâm ý chưa hết của ai gia không?”
 
 
Thật ra Quỳnh Nương nghĩ Thái Hậu hoàng đế ăn ngon sẽ thưởng ít vàng bạc, có thể nói là không ngờ Thái Hậu sẽ nói vậy, nàng vô cùng sửng sốt.
 
 
Đúng lúc này, có người đáp lời thay Quỳnh Nương: “Chuyện này không thể!”
 
 
Thái Hậu nhìn qua theo tiếng nói, hoá ra là Sở Tà, hắn nhíu mày rậm, vẻ mặt không tình nguyện.
 
 
Thái Hậu buồn cười nói: “Ai gia nhận nghĩa nữ, ngươi kêu cái gì, có phải nhận ngươi đâu!”
 

 
Lang Vương xị mặt, rũ mắt nói: “Một nữ tử môn hộ, toàn thân sặc mùi tiền, có đức hạnh gì mà trở thành nghĩa nữ của Thái Hậu chứ? Nếu muốn nhận, phải đoan chính như quý nữ hầu môn mới được làm bạn bên cạnh Thái Hậu.”
 
 
Quỳnh Nương mỉm cười, nhìn Lang Vương quở trách hơi tiền đầy người nàng, như không phải người không biết thơm thối, ôm nàng gặm hút không dứt hôm kia.
 
 
Tức giận tuôn trào, mặc kệ Lang Vương đang quở trách nàng còn có cái gì không chu toàn, nàng ung dung quỳ lễ khấu tạ Thái Hậu: “Nhận yêu thương của Thái Hậu, dân nữ kinh sợ, nếu Thái Hậu không chê, nguyện làm nữ nhi Thái Hậu, thường xuyên lên núi, bồi Thái Hậu, nấu đồ Thái Hậu thích ăn.”
 
 
Thái Hậu rất vui vẻ, được ma ma nâng lên, đi đến bên cạnh Quỳnh Nương, đỡ nàng lên, nhìn từ trên xuống dưới: “Đúng là Bồ Tát chiếu cố, ai gia lúc tuổi già lại có được một nữ nhi ngoan ngoãn, Hoàng Thượng, đây cũng là nghĩa muội của con, ban chỉ phong thưởng đi, không thể để người khác xem thường xuất thân của con bé.”
 
 
Lúc nói lời này, Thái Hậu còn cố ý liếc Lang Vương một cái: “Vong Sơn, sau này Quỳnh Nương là tiểu di nương của ngươi, ngươi là vãn bối, không thể mở miệng vô lễ như vừa rồi đâu!”
 
 
Hoàng đế cũng cười gật đầu, thầm nghĩ: Còn không phải đạo lí này sao, tuy theo tình lý phải xưng là tiểu cô cô, nhưng dẫu sao thân phận long tử của Vong Sơn chưa tiết lộ, cho nên không thể nhận.
 
 
Nếu không, lúc này cả nhà đoàn tụ, danh chính ngôn thuận, hẳn là tốt đẹp biết bao? Đáng tiếc Tình Nhu qua đời sớm, lại không thể ở đây, đoàn tụ một nhà với phụ tử bọn họ, vui vẻ hoà thuận.
 
 
Lúc này Lang Vương tức giận đến nỗi tay chân lạnh lẽo, chỉ là bánh rán hành mà thôi, sao ai cũng ăn rồi nói nhảm vậy? Thái Hậu ăn chay mất hồn rồi à? Sao lại “cất nhắc” tiểu nương tử sắp đến miệng hắn thành di nương?
 
 
Chẳng lẽ sau này trước khi hắn hôn nàng còn phải hỏi di nương có rảnh rỗi không, để cháu ngoại trai hôn một cái sao?
 
 
Xưa nay Quỳnh Nương rất hiểu ánh mắt, thấy Thái Hậu ăn ngon lành, chắc là muốn nói chuyện với hoàng đế và cháu ngoại trai, nàng bái tạ ơn lần nữa rồi lui ra.
 
 
Bên ngoài có cung nhân được tin, biết vị trù nương này nhận được thánh tâm, thân phận biến đổi trở thành nghĩa nữ của Thái Hậu, bèn chu toàn lễ nghĩa hầu hạ.
 
 
Cười nịnh nọt chúc mừng một phen rồi thu xếp nhuyễn kiệu, nâng tân tấn công chúa dọc theo núi đi xuống.
 
 
Về tới tiệm chay, thái giám chúc mừng phu phụ Thôi thị, báo chuyện tốt hôm nay cho phu thê hai người.
 
 
Thôi Trung cả kinh không nói nên lời, còn Lưu thị vừa vui vừa buồn, cảm thấy bây giờ thân phận địa vị của nữ nhi kẹt nửa vời ở nơi đó, nên tìm phu quân thế nào mới xứng đôi đây!
 
 
Chẳng qua trái lại Quỳnh Nương không lo nghĩ nhiều như phu thê hai người.
 
 
Nghĩa nữ cũng chỉ là các quý nhân hứng thú nhất thời rồi thân cận thôi, nàng cũng không thể bởi vậy mà thật sự coi mình là công chúa.
 
 
Dù được hoàng đế phong thưởng, nàng cũng nên sống những ngày tháng của mình theo lẽ thường, nên mở cửa hàng thì mở cửa hàng, nên xắt rau thì xắt rau. Mỗi ngày mặt trời lên mặt trời lặn cứ theo lẽ thường mà thôi.
 
 
Cũng không biết có phải cháu ngoại trai nóng hổi mới ra lò của nàng hờn dỗi hay không, từ hôm đó về sau không tới tìm nàng nữa.
 
 
Làm hại từ ái tràn ngập của người làm di nương là nàng không có chỗ dùng.
 
 
Quỳnh Nương nhớ đến gương mặt âm trầm của hắn khi nói người nàng sặc mùi tiền. Lúc thân thiết chiếm tiện nghi thì nuông chiều; trước mặt người khác thì trách nàng không để cho nàng một chút mặt mũi nào!
 
 
Tay không cảm thấy đang dùng sức, băm thớt ra tiếng.
 
 
Đúng lúc này, Tố Tâm Trai lại có một khách không mời mà đến, không biết vì sao Liễu gia Nghiêu thị lại đột nhiên đến chơi.
 
 
Có điều khác với lần trước băng sương đầy mặt, lần này trên mặt Nghiêu thị treo ý cười dịu dàng.

Chẳng qua lúc xuống kiệu, trong lòng Nghiêu thị hơi vắng lặng.


Lần trước đến tiệm chay này đúng lúc ít khách, tuy cửa hàng kia nhìn qua thì lịch sự tao nhã, nhưng vẫn cách xa sự đẹp đẽ quý giá.


Lần này đến, không nói đến một loạt chuồng ngựa chỉnh tề cách đó không xa, toàn bộ cửa sảnh đã thay đổi, hai bể cá hoa sen ban đầu đã biến mất, thay vào đó là hồ nước, bốn phía hồ nước tô điểm bằng đá hoa thạch cương lồi lõm màu vàng kim trầm, bên trên là cầu đá cẩm thạch nối thẳng đến cửa tiệm, nhìn qua như con đường nhỏ dẫn đến nơi sâu thẳm yên tĩnh.


Lúc trước Nghiêu thị nghe nói Tố Tâm Trai này kiếm được tiền cũng không để trong lòng, nhưng bây giờ mới chỉ cách hơn một tháng thôi mà cửa hàng này đã đổi cũ thay mới như vậy, có thể thấy lời đồn không giả, Thôi gia thật sự không phải thương hộ lụi bại trước kia.


Quyết định nhận Quỳnh Nương về, Nghiêu thị nhìn tình cảnh này liền cảm thấy thư thái. Cửa hàng của mình tuy nhiều, nhưng không có người xử lý.


Tuy lúc Bình Nương vừa mới tiếp nhận thì có khởi sắc, nhưng không biết vì sao mấy ngày nay dần dần hao hụt. Nếu Quỳnh Nương giỏi giang trở về, tất nhiên nàng sẽ giúp bà ta xử lý cửa hàng.


Liễu Bình Xuyên theo Nghiêu thị đến, nhìn tiệm ăn này rực rỡ hẳn lên, ả ta cực kỳ khó chịu.


Tuy rằng cực kỳ hận Quỳnh Nương, nhưng ả ta thừa nhận, bất kể kiếp trước hay kiếp này, Quỳnh Nương đều là người tài ba.


Có điều kiếp trước sự xuất chúng của nàng hoàn toàn biểu hiện ở chỗ khéo léo khi giao thiệp với mọi người. Còn đời này, nàng lại cam chịu thân phận nữ nhi thương nhân, lo chuyện nhà Thôi gia lụi bại trở nên tốt hơn.


Thái độ không hề để bụng khi trở lại Thôi gia của Quỳnh Nương làm Liễu Bình Xuyên sống lại mọi chuyện không suôn sẻ nghẹn trong lòng.


Tất cả những thứ ả ta trăm phương ngàn kế nghĩ phải đạt được thì đều là thứ Quỳnh Nương không để bụng.


Còn bây giờ thì sao? Phụ thân mẫu thân của ả ta lại bắt ả ta đến xin lỗi Quỳnh Nương, cũng muốn khuyên Quỳnh Nương về Liễu gia, thành toàn mặt mũi của Liễu học sĩ.


Dù trong lòng có lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, Liễu Bình Xuyên cũng không thể không đáp ứng. Nếu không thì, phu phụ Liễu thị sẽ không để ả ta ra khỏi cửa.


Mà bọn họ đã bàn bạc hôn sự cho nữ nhi. Liễu Bình Xuyên chỉ có cúi đầu mới có thể đổi được tự do, thuyết phục Thượng Vân Thiên cưới ả ta, sau đó mới có cơ hội trở mình.


Dù Thôi Tương Quỳnh giàu có thì thế nào? Sao một nữ thương nhân có thể sánh với một phu nhân quyền khuynh triều dã tương lai chứ?


Hơn nữa dù có trở về Liễu gia, phu nhân khắp kinh thành đều biết nàng ta, có ai sẽ nghênh cưới một nữ thương hộ vào cửa chứ?


Nếu Quỳnh Nương không có ý với Thượng lang, muốn đoạn tuyệt con đường phu nhân quan lại, vậy ả ta sẽ cố gắng để bản thân mình trở nên cao cao tại thượng, nhìn xuống nữ nhân tầm mắt thiển cận này.


Suy nghĩ một đêm, cuối cùng Liễu Bình Xuyên đồng ý chủ động đến cửa nhận lỗi với phu phụ Thôi gia, đồng thời giúp Nghiêu thị thuyết phục Quỳnh Nương trở về Liễu gia.


Quỳnh Nương nghe tiểu nhị đến báo, nàng ra ngoài cửa hàng, thấy Liễu Bình Xuyên đang xuống kiệu, ánh mắt nàng lạnh lùng, thầm nghĩ: Đã nói toạc ra rồi mà vẫn còn mặt mũi đến, xem ra nàng thật sự xem nhẹ da mặt của vị muội muội này rồi.


Chẳng qua người ta đã có mặt mũi đến rồi, nàng cần gì phải đóng giả ác nhân? Kiếp trước thấy Thôi Bình Nhi giả dạng đoá kiều hoa hiểu lòng người nhiều rồi, Quỳnh Nương cũng học một chút tâm đắc, học đi đôi với hành, nàng lập tức treo nụ cười khéo léo, nghênh đón hai mẫu nữ Nghiêu thị.


Tuy Nghiêu thị sợ gặp phải người quen trong kinh thành, cố ý chọn lúc sáng sớm chưa có khách để đến, nhưng ngoài cửa tiệm đã có rất nhiều xe ngựa, đều là dân trồng rau phụ cận.


Hoá ra từ chuyện Thôi Truyền Bảo dùng ngân lượng trong tiệm đi làm chuyện khác, Quỳnh Nương liền đến các tiệm thường xuyên qua lại một vòng, Quỳnh Nương tự chọn hàng rồi bàn bạc, ngày nào cũng chủ động đến đưa hàng. Tránh dong dài như trước, cũng tiết kiệm người trong tiệm.


Vì vậy tuy rằng nghe nói Nghiêu thị đến bái phỏng, Quỳnh Nương cũng chỉ có thể mời Nghiêu thị vào ngồi xuống uống chén trà chờ một lúc, nàng kết toán với dân trồng rau, sai tiểu nhị mang một sọt đồ ăn, gạo mì và các vật khác đến sân sau của cửa hàng.


Nhân lúc Quỳnh Nương chưa đến, Liễu Bình Xuyên nhỏ giọng nói: “Đúng là nhà lớn nghiệp lớn, cũng thật kiêu căng phách lối. Đừng nói người đến là mẫu thân, dù có là khách nhân bình thường thì lễ nghĩa đãi khách như này cũng quá là không chu toàn đúng không?”




Nghiêu thị liếc ả ta một cái, giọng nói không lớn: “Nhớ kỹ lời phụ thân con dặn dò, chuyện hôm nay làm không chu toàn, Liễu gia mất mặt, nhân duyên tương lai của con cũng sẽ bị liên lụy!”


Liễu Bình Xuyên mỉm cười nói: “Mẫu thân yên tâm, chỉ cần tỷ tỷ chịu tha thứ cho con, muốn con quỳ xuống dập đầu cho nàng ta con cũng cam tâm tình nguyện!”


Đúng lúc này, Quỳnh Nương đối chiếu sổ sách xong đi vào nhã gian, nàng không nhìn Liễu Bình Xuyên, chỉ phúc lễ với Nghiêu thị: “Sao hôm nay phu nhân lại rảnh rỗi đến? Nếu muốn ăn đồ chay chỉ sợ là hơi sớm, bếp trong tiệm vẫn chưa nhóm lửa, nếu muốn ăn gấp e là phải đợi.”


Thật ra Nghiêu phu nhân cũng không quen khom lưng cúi đầu, chẳng qua người trước mặt là nữ nhi bà ta dưỡng dục nhiều năm, tuy mẫu nữ tách ra cũng đã gần một năm, nhưng tận đáy lòng, bà ta vẫn cảm thấy Quỳnh Nương là nữ nhi nghe lời bà ta.


Thấy phu thê Thôi gia không ở trong tiệm, bà ta cũng không cần giấu giếm, lập tức nói ý đồ: “Theo lý mà nói thì nên tới sớm, có điều phụ thân con mới nhiệm chức Hộ Bộ, phải xã giao hơi nhiều, ta đi xử lý cùng, chậm trễ mất mấy ngày. Chuyện Bình Nương làm sai trước đó Cư Ca Nhi đã nói hết với ta rồi, không chỉ như thế, đại ca con thương con, còn đánh mắng Bình Nhi một trận, ngay cả phụ thân con cũng rất tức giận, trách phạt con bé thật nặng.”


Bình Nương cũng phối hợp, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt lã chã rơi xuống, môi run rẩy quỳ gối trước mặt Quỳnh Nương: “Tỷ tỷ, là ta nhất thời hồ đồ, thấy phụ mẫu và ca ca Thôi gia đều thân thiết với tỷ, không nhớ nhung ta chút nào, nên ta nổi lòng ghen ghét… Trước kia là ta sai, từ nay về sau không dám cùng tỷ tỷ tranh đoạt nữa, chúng ta làm người tử tế, đừng đấu tới đấu lui nữa, trân trọng phần tình nghĩa không dễ dàng này… được không?”


Một phen này quả thật là hay, lúc trước ả ta còn thiết kế làm hại Thôi gia bị bắt phải cưới kỹ nữ, cuối cùng làm hại cửa nát nhà tan, đúng là tuổi nhỏ vô tri ngây thơ!


Ít nhất Nghiêu thị cảm thấy rất hài lòng, quả nhiên đứa nhỏ Bình Nương này vẫn còn có thể cứu chữa, chỉ do Thôi gia giáo dục kiến thức hạn hẹp, làm nữ nhi bị lòng ghen ghét che mờ đôi mắt thôi.


Quỳnh Nương ngồi trên ghế, nhìn màn diễn than thở khóc lóc này, cảm thấy trình độ của nàng vẫn kém hơn, có sống hai đời cũng không làm ra vẻ dối trá thế này được.


Nàng cũng nghe được ý ngoài lời của Bình Nương, đó là nếu hai người đều sống lại, chi bằng ai nấy yên phận, không đấu nhau, quý trọng cơ hội sống lại không dễ mà có này.


Chẳng qua người thích đụng chạm đến đối phương không phải nàng, nếu Bình Nương thích diễn, vậy tự diễn đi!


Nghĩ vậy, Quỳnh Nương cũng không đi đỡ Bình Nương đang quỳ trên mặt đất, chỉ bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, sau đó cao giọng kêu: “Hỉ Thước, gọi Lý bà tử mang nước ấm vào, trà lạnh rồi, bảo khách nhân uống thế nào được?”


Trước đó trong nhã gian này không có người ngoài, nha hoàn bà tử ở bên ngoài hầu hạ. Lúc này nghe nói muốn hạ nhân tiến vào, Nghiêu thị cần thể diện lập tức đưa mắt ra hiệu với Liễu Bình Xuyên, ý bảo ả ta mau đứng lên, tránh cho người ngoài thấy đường đường là đích nữ Liễu gia mà lại quỳ xuống trước một nữ tử thương gia nho nhỏ, bôi nhọ danh dự Liễu gia.


Liễu tiểu thư cũng không cần người đỡ, không chờ lão bà tử đi vào thêm nước đã đứng thẳng dậy.


Lúc lão bà tử thêm nước đi rồi, ả ta định khóc thút thít sám hối tiếp, nhưng hình như hơi thở không tiếp được, không diễn nổi nữa.


Nghiêu thị cảm thấy thời cơ đến rồi, bà ta mở miệng nói: “Xưa nay con mềm lòng nhất, sẽ không chấp nhặt với muội muội con đúng không, chuyện này, con bé đã nhận sai rồi, con cũng phải giải thích với người Thôi gia, đừng so đo nữa… Mà ta nhớ ra, con đã rời nhà được mấy tháng rồi, nhưng khuê phòng vẫn như cũ, ta và phụ thân con đều đặc biệt giữ lại cho con đấy. Chúng ta nghĩ, lúc con quen thuộc phu phụ Thôi thị rồi, một nữ nhi đi hai nhà, ta và phụ thân con khỏi phải nhớ con, ngày ngày không buồn ăn uống.”


Lúc này Nghiêu thị lại quên mất trước đó lúc Liễu Tương Cư cố chấp giữ lại khuê phòng cho Quỳnh Nương, bà ta còn mắng nhi tử không hiểu chuyện, chỉ coi như đây là chứng cứ bà ta nhớ nhung nữ nhi.


Lời Nghiêu thị làm Quỳnh Nương sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện Nghiêu thị sẽ để nàng về.


Nhưng suy nghĩ kĩ là hiểu. Thể diện của dưỡng phụ mẫu của nàng rất tốt, bây giờ chuyện Liễu gia đã rất ồn ào huyên náo rồi, đương nhiên dưỡng phụ phải để dưỡng mẫu ra mặt thu thập cục diện khó coi.


Quỳnh Nương bình tâm tĩnh khí suy nghĩ, tự hỏi nàng có nguyện về Liễu gia hay không —— câu trả lời chỉ có một, đó là thà chết cũng không muốn!


Đời này cuối cùng nàng cũng trở về vị trí ban đầu, làm ăn hô mưa gọi gió, cần gì phải qua lại với Liễu gia, đeo gông xiềng lên, thay người khác tranh mặt mũi trước mặt mọi người?


Nàng đang định uyển chuyển từ chối, đột nhiên cửa nhã gian lại truyền đến tiếng: “Nữ nhi của Thôi gia chúng ta, sao phải về Liễu gia các ngươi? Chẳng lẽ hại nhi tử ta cưới kĩ nữ còn chưa đủ sao, lại còn muốn lừa nữ nhi của ta rồi hại con bé ư?”


Quỳnh Nương xoay người nhìn, không biết Lưu thị đã vào cửa hàng từ khi nào, trừng mắt nói với Nghiêu thị.


Trước kia Lưu thị thấy Nghiêu thị sẽ tự cúi thấp đầu. Loại như Nghiêu thị phu nhân phô trương nói chuyện với bà toàn phớt lờ, Lưu thị có bực mình thì cũng phải cố gắng chịu đựng.


Nhưng bây giờ thì khác, Nghiêu thị khinh người quá đáng. Lúc trước bà nói một nữ nhi đi hai nhà, Nghiêu thị còn ghét bỏ, sợ Thôi gia bà ăn nhờ phú hộ, ăn vạ Liễu gia.




Nhân bóng đêm, bà ta phái một chiếc xe ngựa đưa Quỳnh Nương ra khỏi Liễu phủ, cũng mặc kệ cô nương chưa thể bỏ được, bà tử kia còn nài ép lôi kéo Quỳnh Nương xuống xe ngựa.


Người không biết còn tưởng Liễu gia đang bán tỳ nữ đấy!


Sao? Bây giờ cảm thấy bản thân làm như vậy thiếu phúc hậu, kém nhân nghĩa, lại muốn nhận nữ nhi đang tốt về à?


Lúc trước bà không biết nội tình, sau đó nghe Quỳnh Nương nói mới biết vì sao hai nhà lại ôm nhầm con, Nghiêu thị muốn lấy nhi tử Thôi gia ra để chắn hoạ, tránh né kẻ thù đuổi giết?


Đây phải là tâm tư ác độc cỡ nào mới có thể nghĩ ra chứ? Đều là trẻ sơ sinh mềm mại non nớt, sao chỉ có mạng của công tử nhà hắn mới là mạng?


Vậy mà Liễu gia ghét bỏ Thôi gia bà nuôi Bình Nương không tốt, theo bà thấy, những tật xấu chanh chua, ngại nghèo yêu giàu trên người Bình Nương, hoàn toàn là theo Nghiêu thị!


Dù hài tử của Thôi gia bà có kém đi chăng nữa thì cũng không mưu toan hại người như Bình Nương!


Liễu gia này là nhà đại học sĩ cái gì? Dòng dõi thư hương cái rắm!


Quan hàm đội rắm to lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân, không hề cố kỵ đến người khác, thể diện của nhà bọn họ mới là thể diện, thể diện của người nghèo là cái rắm hết!


Vì chuyện của Thôi Truyền Bảo mà Lưu thị bị đè nén mấy ngày, xem như đã tìm được chỗ phát tiết, bà hoàn toàn không kiêng kị gì cả, hiện nguyên hình mụ già đanh đá trấn Phù Dung, trừng mắt nhìn Nghiêu thị, Nghiêu thị dám nói một câu không biết xấu hổ nữa, bà sẽ xé bộ mặt phu nhân của bà ta!


Nghiêu thị không đoán được Lưu thị sẽ đột nhiên xuất hiện, nhất thời nhụt chí. Nhưng dẫu sao cũng là thê tử của đại học sĩ đương triều, thận trọng, đắn đo mặt yếu hại của Lưu thị rồi nói: “Ta nhỏ hơn tỷ một chút, nên gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ. Trước đó phát sinh những chuyện này, quả thực đã khiến lòng tỷ không thoải mái. Nhưng ta làm như vậy cũng không phải là muốn giành lại Quỳnh Nương không cho làm nữ nhi của tỷ nữa, mà là suy nghĩ cho Quỳnh Nương. Bây giờ con bé cũng đã đến tuổi tìm phu quân rồi, trên danh nghĩa là phải trở về Liễu gia mới có thể tìm người có căn cơ vững vàng. Tỷ cũng không muốn gả con bé vào nhà thương hộ, mai một cả đời phải không?”


Quỳnh Nương vỗ nhẹ cánh tay Lưu thị, ý bảo nương bình tĩnh chớ nóng nảy, sau đó thong dong nói: “Cảm ơn phu nhân nhớ mong, chẳng qua bây giờ ta cảm thấy người thương hộ cũng có chỗ tốt của người thương hộ, hôn sự đã có cha nương thu xếp, mong phu nhân chớ có nhọc lòng.”


Trước khi đến, Nghiêu thị còn tưởng rằng chỉ cần bản thân cúi đầu, tất nhiên Quỳnh Nương sẽ vui vẻ trở về.


Không ngờ, Quỳnh Nương lại từ chối không hề do dự.


Bà ta lập tức căng mặt, lạnh lùng nói: “Quỳnh Nương, ngươi rời nhà lâu rồi, tầm mắt cũng trở nên hạn hẹp? Tiền bạc có nhiều cũng không thể làm rạng rỡ vẻ vang cho nữ nhi gia! Mười mấy năm hun đúc thư hương của Liễu gia trở thành hơi tiền hết rồi? Lần này ngươi không đáp ứng, sau này cũng đừng hối hận! Liễu gia ta không giống những nhà bình thường khác, không phải nói vào thì có thể vào!”


Nói rồi, Nghiêu thị đứng dậy, duỗi tay phủi bụi, lạnh lùng hừ một tiếng, chuẩn bị xoay người rời đi.


Đúng lúc này, đột nhiên Thôi Trung lảo đảo chạy vào, trừng mắt với Lưu thị: “Bà già không có ánh mắt này, sao lại không thấy lúc gay go nặng nhẹ vậy!”


Nghiêu thị hài lòng, cảm thấy cuối cùng Thôi gia cũng có người hiểu, Thôi Trung muốn mình ở lại đây mà.


Vì thế bà ta xoay người lại, đang định rụt rè một chút, nhưng lại bị Thôi Trung đẩy sang một bên.


Thôi Trung vội vàng nói: “Nhờ bà gọi nữ nhi về, sao nửa ngày cũng không thấy về vậy, người này không kiên nhẫn chờ, đến tiệm luôn rồi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận