Tuy Bạch thị không biết tình hình cụ thể, nhưng nghe Thượng Vân Thiên nói vậy, tức khắc ngầm hiểu.
Bởi vì đời trước Thượng Vân Thiên từng xem qua hồ sơ án này, dù chưa có kinh nghiệm với bản án cũ nhưng hắn lại hiểu biết chi tiết rành mạch.
Bây giờ Tào Đức Thắng nắm toàn bộ thuỷ vụ hai bờ sông. Đến lúc đó hắn đã có cách, để Tào tướng quân đưa án này đến tay hắn. Lúc đó Lang Vương phủ cuốn vào án đầu cơ trục lợi thép tôi, vạn tuế gia cũng không dung được một vương khác họ muốn mưu phản.
Lang Vương rơi đài, hắn cũng sẽ nghĩ cách khiến cho Quỳnh Nương và Lang Vương nhất đao lưỡng đoạn, hắn nắm giữ mệnh số của Thôi gia trong tay, quật cường như Quỳnh Nương cũng phải cúi đầu, đến lúc đó hắn sẽ nghĩ cách bảo vệ Quỳnh Nương dưới cánh chim của mình.
Nghĩ đến đây, Thượng Vân Thiên bỗng nhớ tới cảnh cung yến mấy hôm trước. Lang Vương dắt Vương phi mới cưới lần đầu tiên tham gia cung yến, dĩ nhiên là trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Trong ấn tượng của hắn, thê tử Liễu gia Tương Quỳnh vẫn luôn là nữ tử đoan trang không chút cẩu thả, đẹp thì đẹp đó, nhưng có đôi khi lại mất đi cái sự mảnh mai đáng yêu nên có của nữ tử.
Nhưng trên cung yến ngày ấy, hắn lại thấy chính thê kiếp trước của mình dường như đã thay đổi thành một người khác.
Lúc ấy yến thính có rất nhiều phu nhân, nhưng Quỳnh Nương giỏi giao thiệp căn bản lại không gia nhập vào trong đám người đó. Chỉ đi theo Lang Vương tản mạn, ngồi ở một góc yến thính.
Lúc ấy bên ngoài yến thính hàn mai nở rộ, nhưng hầu hết người trong phòng đều không có lòng thưởng thức. Kênh đào sắp tu sửa xong, phủ tư nha môn ven bờ đều có điều động. Phần lớn quan viên lại có liên quan với quyền quý có mối quan hệ rối ren trong triều, ai mà không mang nụ cười trên mặt, trong lòng tính kế, lời nói qua lại khách sáo hàn huyên chứ.
Nhưng Giang Đông Vương và Quỳnh Nương, rõ ràng là hai người có liên quan đến kênh đào nhất lại nhàn nhã tự tại ngắm hoa mai ngoài đình vừa nói vừa cười.
Quỳnh Nương đoan trang có chút cứng nhắc trong ấn tượng của hắn lại nhẹ nhàng tự tại, vừa uống rượu vừa thưởng mai, không biết Lang Vương nói gì đó mà rặng mây đỏ giăng khắp má, duỗi tay đẩy nhẹ ngực Sở Tà.
Lang Vương thuận thế ôm nàng vào lòng, ngậm lấy đôi môi anh đào hơi nhếch lên của nàng, hôn sâu lưỡi triền, càn rỡ cầm lòng không đậu.
Tuy hai người này có cột che lại, người trên đại sảnh tiệc hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ làm gì ở góc không người. Nhưng Thượng Vân Thiên định nhìn Quỳnh Nương nhiều thêm vài lần, cố ý vòng ra yến thính, đi tới dưới điện đối diện nghiêng với chỗ hai người. Tránh sau cây cột, thấy hai người triền miên vô cùng rõ ràng.
Lang Vương hạ lưu như vậy, đôi tay kia còn tuần tra qua lại trên eo Quỳnh Nương của hắn, xem Quỳnh Nương của hắn là hoa khôi kỹ quán, có thể tùy ý dâm loạn sao?
Lại nói về nữ tử hụt hơi, bị hôn đến nỗi cơ thể mềm nhũn kia, đây… đâu phải là hiền thê Tương Quỳnh của hắn? Rõ ràng là nữ nhân bị Vương gia phóng túng dạy hư, không tìm nổi văn nhã đoan trang nữa.
Thượng Vân Thiên tránh sau cột, thấy Quỳnh Nương và nam nhân khác thân mật như vậy, lòng như bị đao cùn cứa vào, chỉ hận không thể tiến lên kéo thê tử của hắn từ trong ngực nam nhân kia ra ngoài.
Tuy trong lòng máu chảy thành sông nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, Quỳnh Nương mang theo phong tình trước nay hắn chưa từng thấy qua như vậy, kiều mị xinh đẹp như vậy, đó là dáng vẻ hắn đã từng âm thầm hy vọng nàng biến thành.
Vì sao Quỳnh Nương một mực không chịu tha thứ cho hắn, ngược lại chui đầu vào trong ngực nam nhân bất kham kia?
Thượng Vân Thiên khốn khổ, càng thêm cố chấp, quyết định cướp đoạt Quỳnh Nương về hỏi đến cùng.
Quỳnh Nương không biết trượng phu kiếp trước đã lập ra chí hướng kỳ vĩ. Nhưng nàng cảm thấy quả thực mình của kiếp này sa đọa không có ý tiến thủ.
Dù sao người nàng gả cho là trượng phu vốn không tốt, bây giờ đã là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hoàng thất, tội gì nàng phải ra vẻ làm hiền phụ tài ba, đi mượn sức liên hệ nhân mạch, lại rước lấy vạn tuế ghét bỏ chứ?
Cho nên loại chuyện như đến cung yến này thì bớt nhiệt tình và chủ động như đời trước đi. Mỗi lần vào cung chỉ cần ăn ăn uống uống chơi chơi là được, nếu tiện thì đẩy mạnh tiêu thụ mặt hàng gần đây của mình, đeo trên người mình, lắc lư một vòng trước mặt các vị phu nhân để mọi người dò hỏi thử đeo.
Lặp lại như vậy, tân vương phi của Lang Vương kiều mị động lòng người, còn biết ăn mặc trang điểm, ấn tượng không quá nhiệt tình kinh doanh nhân mạch liền khắc sâu vào trong lòng mọi người.
Tân tấn phu nhân đã không có phụ huynh làm quan trong triều, lại không thích lục đục chuyện kinh doanh với nhau, trở thành sự tồn tại vô hại trong mắt phu nhân các nhà.
Thêm nữa Tố Tâm Trai và cửa hàng son phấn nàng kinh doanh đều có giao tình rất tốt với phần lớn các phu nhân, không cần dồn hết tâm trí vào việc kinh doanh cũng tự nhiên dung nhập vào nhà cao cửa rộng của chúng phu nhân kinh thành.
Ngay cả Nhị hoàng tử Lưu Diệm có giao tình rất nặng với Lang Vương cũng cảm khái, nhân duyên của Lang Vương phi còn tốt hơn phu quân của nàng nhiều.
Mùa đông năm nay, phần lớn sự việc đều tiến hành đâu vào đấy như đời trước.
Vào một buổi đêm lạnh vô cùng, Thái Tử Phi hơi tàn tục mệnh khiến người ta có chút chán ghét cuối cùng cũng qua đời.
Rốt cuộc Thái Tử cũng có thể quang minh chính đại cưới tân phi kéo dài long tử. Mà người cuối cùng trở thành tân Thái Tử Phi, nhiều lần thăng trầm vẫn là tiểu thư Vân Hi của Cận gia.
Mấy ngày trước khi thành lễ, Vân Hi đến Thôi Ký, gặp được Quỳnh Nương đang kiểm toán ở cửa hàng.
Quỳnh Nương nhìn ra lần này Vân Hi đến không giống mua hàng, trái lại như là có đầy bụng lời nói phải nói rõ với nàng.
Vì thế nàng dẫn nàng ấy vào phòng trà mới lập thêm trong cửa hàng, ngoài phòng nước nhỏ tí tách, hai người ngồi đối diện trên đoàn lót.
Mấy lần Quỳnh Nương thấy Vân Hi muốn mở miệng nhưng lại nói không nên lời, liền chủ động nói: “Đại ca ta đã vào bắc doanh, có lẽ lúc này sắp đến biên cương rồi.”
Vân Hi trầm mặc không nói gì, chỉ phiền muộn mà lắc cái chén trong tay, nhẹ giọng nói: “Có lúc thật hâm mộ ngươi, cũng hận mình không thể là người bị ôm sai, nếu vậy ta cũng có thể giống ngươi, gỡ hết tay nải, làm chuyện mình muốn làm, gả cho người mình muốn gả…”
Quỳnh Nương biết tình hình kiếp trước của Vân Hi, nàng ấy bằng mặt không bằng lòng với Thái Tử, an thủ bổn phận của chính phi, cười nhìn phủ Thái Tử muôn hoa đua thắm khoe sắc đỏ…
Nàng cũng không biết nên nói gì, nhưng nàng lại là người hiểu cảm xúc của Vân Hi nhất. Nàng của kiếp trước cũng giống Vân Hi, bởi vì thân phận là hầu môn đích nữ nên không thể buông thả tay chân, đều bị xiềng xích.
Đạo đức của trữ quân nàng không thể bình phẩm, nhưng nàng dám khẳng định, nếu làm trượng phu, đại ca Liễu Tương Cư của nàng còn mạnh hơn Thái Tử trăm ngàn lần.
Đáng tiếc, tuy nàng có lòng làm gì đó nhưng dẫu sao đây cũng là nhân duyên của người khác, nếu hai bên nam nữ đều không có lòng dùng sức, người sống lại là nàng dù biết rõ mọi chuyện cũng bất lực.
Vì vậy tới tình huống này nàng cũng chỉ có thể nhắc nhở Vân Hi: “Nếu đã quyết định rồi thì nên dứt khoát, người ngươi gả cho chính là Thái Tử, nếu còn dây dưa với đại ca ta nữa thì đó là hại huynh ấy…”
Vân Hi gật đầu, lưu luyến móc ra mấy phong thư từ trong ngực, nói: “Ngươi nói đúng, mấy thứ này vốn muốn để lại bên người làm kỷ niệm, nhưng nghe xong ngươi nói vậy lại cảm thấy mình không nên như thế, dù sao cũng là ta phụ người trước, cần gì phải làm ra vẻ đa tình?”
Khi nói chuyện, nàng ấy lấy mấy phong thư kia ra đưa tới lò lửa nấu nước trà, nhìn ngọn lửa bùng lên đốt mấy phong thư đó thành tro tàn.
Quỳnh Nương nhìn mà sau lưng chợt lạnh, không ngờ Vân Hi còn giữ thư của ca ca, nếu không phải nàng nói vậy, chẳng phải Vân Hi sẽ để thư từ lại sao, nếu sau này bị Thái Tử gia không cẩn thận nhìn thấy…
Kiếp trước Quỳnh Nương rời thế quá sớm, không biết tình hình cụ thể khi ca ca bỏ mình, nhưng nếu Thái Tử biết Vương phi của mình có dây dưa tình cảm với ca ca trước khi thành hôn, theo tính hắn, tất diệt trừ cho sảng khoái, sắp xếp chuyện ngoài ý muốn trước trận chiến, lấy mạng của ca cũng chưa biết chừng.
May mà Vân Hi nghe khuyên bảo, đốt đi nhược điểm, tương lai cũng có thể giảm bớt chút phiền loạn cho ca ca.
Thật ra Vân Hi cũng không muốn nói gì với Quỳnh Nương, nhưng cảm thấy Quỳnh Nương là muội muội thân thiết của Liễu Tương Cư, ngồi đối diện nàng một lúc, như cũng đến gần Liễu lang một chút.
Dẫu sao cũng là thiếu nữ chớm yêu, dù đã chuẩn bị hy sinh vì gia tộc, nhưng trước khi đại hôn vẫn nhớ lại phần tình cảm chú định là không thể có được.
Ngồi với Vân Hi một lúc, Vân Hi đứng dậy cáo từ.
Một mình Quỳnh Nương ngồi trong phòng trà, ngửi dư hương còn lưu lại của Vân Hi mà cũng lây dính một chút phiền muộn. Nghĩ đến ca ca ở biên quan, tiền đồ chưa biết, sinh tử chưa định, trong lòng phiền loạn, thở dài một tiếng.
Đúng lúc Lang Vương từ doanh trại quân đội trở về, thuận tiện tới cửa hàng đón Vương phi cùng về nhà. Mới vừa vào phòng trà đã nhìn thấy Quỳnh Nương thở dài thẫn thờ.
Bây giờ tính ra, hai người đã cấm mây mưa hơn một tháng.
Cái khác Sở Tà không cảm nhận được, nhưng riêng sự tự ti của nam tử như yếu sinh lí, căn cần không đủ thì lĩnh hội được mất vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc này thấy kiều thê chưa tưới tiêu được quá vài lần của mình mang vẻ mặt uể oải mệt mỏi, biếng nhác vô lực, hắn nghĩ là do mình làm nàng thiếu thốn giường chiếu, bỗng nhiên vô cùng chột dạ nôn nóng.
Đã là sai lầm của mình thì không thể sốt ruột, hắn đi qua ôm lấy eo nàng: “Sắp rồi, cố chịu mấy ngày, đừng sốt ruột.”
Quỳnh Nương đang phiền muộn lại bị Vương gia quấy rầy mất cả não, nàng nghiêng đầu hỏi: “Cái gì sắp rồi?”
Lang Vương duỗi cặp đùi thon dài ra, ngồi trên đệm mềm, mày rậm tuấn mục kiêu căng mang theo bảy tám phần không được tự nhiên: “Dĩ nhiên là ngày khai thông mương máng sắp tới rồi.”
Quỳnh Nương nghe vậy gật đầu: Đúng là trên kênh đào có vài đoạn bùn cao tích lại không tiện, phải khơi thông, nếu không thì thuyền qua không thuận lợi lắm.
Nàng nói: “Cũng không phải! Không biết đến lúc đó có thể cố gắng đào thông trong một lần không, nếu lặp lại vài lần sẽ khiến người ta buồn bực lắm!”
Lang Vương nghe vậy, hắn tà khí nhướng mày nói: “Chỉ do lang trung không cho bổn vương xuất lực thôi, nếu thật sự để bổn vương ác chiến, sao có thể không đào thông trong một lần, một trận chiến đến cuối chứ?”