Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trong Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Diệp Trần (FULL)

Dịch Sơn Hà đầu tiên là sững sờ, sau đó thì hết sức vui mừng:

"Diệp soái chuyện này là thật?"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, trực tiếp bắt lấy Dịch Sơn Hà, không gian xung quanh hai người bị bóp méo một lúc, sau một khắc hai người biến mất tại chỗ ngay lập tức không thấy đâu.

Cùng lúc đó ở Kinh Đô, từng đạo thân ảnh có khí tức hùng hậu đứng lặng ở trên không trung Kinh Đô, có thể nói là che khuất cả bầu trời, toàn bộ Kinh Đô đều hiện ra vô cùng áp lực.

Phía dưới thì lấy Diệp Thiên Ca dẫn đầu cường giả của quân đội, tuy nhiên so với từng đạo từng đạo thân ảnh trên trời kia thì hiện ra rất yếu thế:

"Kiệt kiệt kiệt! Đều nói Hoa Hạ là cường quốc đệ nhất của thế giới các ngươi, cường giả tu chân có rất nhiều, bây giờ xem ra, cũng không gì hơn cái này, thậm chí ngay cả một người có thể đánh cũng không có!"

Trên bầu trời truyền đến một nụ cười hô hố, mở miệng nói chuyện chính là một ông lão có khí tức hùng hậu, thậm chí so với Diệp Thiên Ca đã bước vào cảnh giới Hóa Thần, khí tức còn cường đại hơn rất nhiều, rõ ràng là một tên cường giả cấp Phản Hư Chân Quân!

"Kiệt kiệt kiệt!"

Ông lão có khí tức hùng hậu kia lại mở miệng:

"Người ở phía dưới đều nghe rõ cho lão phu! Hoa Hạ quốc các ngươi hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thần phục! Hoặc là diệt vong!"

Ầm ầm!

Giọng nói của ông lão giống như thần lôi, hướng nơi xa truyền đạt mà cuồn cuộn tới, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ khu đô thị của Kinh Đô vào trong đó!

Oanh!

Một đám cường giả quân đội ở phía dưới và toàn bộ người dân trong Kinh Đô cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của ông lão này một cách rõ ràng, ngay lập tức từng cái vẻ mặt càng trở nên trắng bệch.

Không những như thế, lúc này mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, sớm đã được truyền tải đi bằng phương tiện phát sóng trực tiếp, không chỉ ở toàn bộ Kinh Đô, toàn bộ Hoa Hạ mà thầm chí trên toàn cầu đều đang mật thiết chú ý tới động thái nơi này.

Lúc này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, toàn bộ hơn một tỷ người dân Hoa Hạ, tất cả đều rơi vào bên trong tuyệt vọng.

Hơn nữa mỗi loại đại thế lực đại quốc gia cũng thi nhau dâng lên một cỗ cảm giác bầu bí thương nhau.

Bây giờ gần như tất cả quốc gia thế lực đều rơi vào sự thống trị của Thiên Ngoại Tà Ma, chỉ có Hoa Hạ quốc là còn duy trì độc lập, nhưng trước mắt xem ra chỉ sợ ngay lập tức cũng phải chịu khuất phục ở dưới ma trảo của những Thiên Ngoại Tà Ma này. Điều này cũng mang ý nghĩa, sau ngày hôm nay, toàn bộ Trái Đất đều bị rơi vào tay giặc! Người Trái Đất sẽ trở thành tộc người thấp kém hơn, bị những Thiên Ngoại Tà Ma này nô dịch!

"Ai! Diệp tiên nhân tại sao còn chưa có xuất hiện? Chẳng lẽ hắn quả nhiên là sợ những Thiên Ngoại Tà Ma này sao?"

"Theo như ta nói, Diệp tiên nhân bây giờ sớm đã không phải là Diệp tiên nhân trước đó! Người ta đã làm khó dễ tới trên đầu rồi, hắn ngay cả mạo hiểm một chút cũng không dám, mặc cho những Thiên Ngoại Tà Ma này làm mưa làm gió, chỉ sợ trong lòng hắn sớm đã không có Hoa Hạ quốc chúng ta rồi a!"

"Diệp tiên nhân không có ra mặt, đệ tử Cuồng Tiên môn thì tất cả đều núp ở Vân Châu, bằng không mà nói, Hoa Hạ chúng ta cũng chưa chắc không có lực đánh một trận!"

"Các ngươi đây là không biết gì sao? Ta nghe nói, tu vi của iệp tiên nhân tuy rằng cường đại, nhưng mới chỉ có cảnh giới Hóa Thần mà thôi, mà ở bên trong những Thiên Ngoại Tà Ma này có rất nhiều cường giả, tu vi cao hơn rất nhiều so với Diệp tiên nhân!"

"Cũng đúng! Đổi lại là bất luận kẻ nào, đã biết rõ là đánh không lại thì ai cũng sẽ không đi ra chịu chết một cách vô ích a!"

...

Lúc này, ông lão ở trên không trung kia lại chậm rãi mở miệng lần nữa:

"Các ngươi cân nhắc như thế nào? Là lựa chọn đầu hàng? Hay là chết?"

"Hừ! Lão gia hỏa! Ngươi quên cái ý nghĩ này đi! quân nhân Hoa Hạ chúng ta thà chết đứng cũng tuyệt không sống quỳ!"

Trong đó một người đàn ông trung niên có cảnh giới Nguyên Anh, trên người mặc trang phục tướng quân, nói to rõ ràng, lập tức được rất nhiều người khác tán thưởng hô tốt!

"Không sai! Ngươi muốn giết cứ giết, muốn chúng ta đầu hàng thì đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!"

"Nếu như Diệp tiên nhân ở đây, há lại sẽ để cho ngươi ở chỗ này lớn lối như thế?"

...

Ông lão kia nghe được lời này của mọi người, đôi mắt già lập tức khẽ híp một cái:

"Diệp tiên nhân? Từ khi lão phu bước vào phương thế giới này của các ngươi cho tới nay, ngược lại là thường xuyên nghe được có người đề cập tới danh hiệu này, đáng tiếc a, lão phu bây giờ đã đánh tới cửa nhà của các ngươi, cũng không có nhìn thấy vị được gọi là Diệp tiên nhân kia ngoi đầu ra, đủ để nhìn ra, người này chính là hạng người nhát gan như thỏ!"

Ông lão nói đến đây thì có chút dừng lại, nói:

"Đợi trước tiên lão phu san bằng nơi này, sau đó thì đi tìm Diệp tiên sinh trong miệng các ngươi, ta ngược lại muốn nhìn xem, hắn đến tột cùng là có bao nhiêu sức nặng!"

Sau khi ông lão nói xong lời này, bàn tay nhấc lên một cái:

Ầm ầm!

Một bàn tay khổng lồ dài đến mấy ngàn mét kinh khủng, đã hiện lên ở trên trời cao, sau đó thì hướng mọi người ở phía dưới hung hăng đập xuống!

Không gian xung quanh cũng vì đó mà vỡ vụn, thiên địa đổi màu! Cả vùng rất chấn động mạnh!

Mấy người Diệp Thiên Ca ở dưới thấy cảnh này thì tất cả lập tức đều bị dọa đến mắt trắng bạch không còn chút máu:

"Đây chính là thực lực của cảnh giới Phản Hư sao?"

"Uy lực của một chưởng bình thường chỉ sợ đều không thua kém gì một quả bom nguyên tử cỡ lớn!"

"Quá kinh khủng! Ta dường như có chút hiểu, Diệp tiên nhân tại sao không ra tay!"

"Xem ra Hoa Hạ chúng ta, hôm nay thật là muốn xông rồi sao?"

...

Vào lúc này, vô luận là người dân ở dưới thành phố Kinh Đô hay là tất cả người đang xem phát sóng trực tiếp, tất cả đều rơi vào trong trạng thái khiếp sợ và tuyệt vọng.

Tuy nhiên, ngay vào lúc tất cả mọi người cho là, chờ đến một chưởng kinh khủng đến nghịch thiên này rơi xuống thì hơn phân nửa thành phố Kinh Đô đều phải bị hủy đi.

Bàn tay lớn khổng lồ kinh khủng kia, bỗng nhiên đình trệ ở trên không trung, sau đó thì chậm rãi tiêu tá, cuối cùng hóa thành vô hình.

"Tình huống như thế nào?"

"Chăng rlẽ lão đầu kia bỗng nhiên thay đổi chủ ý?"

"Điều này sao có thể!"

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu vô cùng tò mò nhìn lại thì lập tức nhìn thấy ở trên trời cao đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh gầy gò:

"Là Diệp tiên nhân!!"

"Hóa ra là Diệp tiên nhân đã cứu chúng ta!"

"Ha ha! Diệp tiên nhân cuối cùng đã xuất thủ! Chúng ta được cứu rồi!"

...

Sau khi mọi người nhận ra cái đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện này là Diệp Trần, toàn bộ thành phố Kinh Đô lập tức trở nên sôi trào!

Sau đó thì toàn bộ người đang xem trược tiếp tất cả cũng trở nên sôi trào!

Cho dù là ai cũng không nghĩ tơiú, nay vào lúc tất cả mọi người cho là Hoa Hạ đã hoàn toàn xong đời, Diệp Trần thế mà lại đột nhiên xông ra.

Cũng cảm thấy kinh ngạc còn có ông lão cảnh giới Phản Hư kia:

"Tiểu tử! Ngươi chính là Diệp tiên nhân trong miệng bọn họ sao? Xem ra ngươi coi như có chút bản lãnh!"

Hắn thấy, có thể tiếp được một chưởng vừa rồi của hắn, tu vi cho dù không bằng hắn vậy thì cũng cực kỳ không yếu.

Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc qua ông lão nói:

"Ngươi có biết về Công Tôn Vô Ngã tông chủ của Kình Thương tông chứ?"

Ông lão kia lập tức ngẩn ngơ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, người thanh niên thần bí đột nhiên xuất hiện này, mở miệng nói ra câu nói đầu tiên lại là như vậy!

"Ngươi... Ngươi biết Công Tôn tông chủ?"

Nói đùa, Kinh Thương tông là một trong bát đại tiên môn của Tu Chân giới, người của Tu Chân giới thì người nào không biết?

Nhưng vấ đề là, người trẻ tuổi trước mắt này không phải là người dân ở một phương tiểu thế giới này sao? Làm sao lại biết được Công Tôn Vô Ngã? Chẳng lẽ hắn cũng là Tu Chân giới?

Diệp Trần không để ý tới vẻ hoài nghi của ông lão, lại mở miệng nói:

"Đã biết, vậy thì dễ làm rồi! Ta có việc muốn để ngươi thay ta đi làm, nếu như ngươi có thể làm tốt, ta có thể tha cho người và những người phía sau ngươi!"

Ông lão kia đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó là giận dữ!

P/S: Ta thích nào...chương 2.
Nhấn Mở Bình Luận