Đoan Mộc Phong lấy xu thế sét đánh không kịp che tai, trong nháy mắ giết chết Cơ Huyền Thành, nhanh chóng thu hồi viên bảo châu màu xanh kia, tuy nhiên trên mặt lại hiện ra vẻ vô cùng trắng bệch, giống như gặp phải một cơn bệnh nặng.
Rất rõ ràng, Đoan Mộc Phong sử xuất ra một chiêu có uy lực to lớn này, Đoan Mộc Phong cũng bỏ ra cái giá không nhỏ!
Hơn nữa, tuy rằng tốc độ xuất thủ của hắn cực nhanh, Diệp Trần vẫn là nhìn thấy mánh khóe trong đó vô cùng rõ ràng.
"Lão gia hỏa này quả nhiên giữ lại một tay! Cũng không biết hắn vừa rồi lấy ra viên hạt châu màu xanh kia là có lai lịch gì?"
Diệp Trần thầm nghĩ, thân thể hơi chao dảo một cái, cũng đã đi tới trước mặt Đoan Mộc Phong:
"Đoan Mộc lão huynh thật sự là có thủ đoạn tốt a! Thế mà một chiêu đã giết chết một tên cường giả cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ!"
Đoan Mộc Phong thấy Diệp Trần dường như có ý khác, sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, sau đó thì cười làm lành nói:
"Diệp huynh đệ quá khen! Chủ yếu là bởi vì sự lợi hại trước đó của ba vị, ta chẳng qua chỉ là kém xa mà nhặt được tiện nghi thôi!"
Diệp Trần giống như cười mà không phải cười nói:
"Đoan Mộc lão huynh vừa rồi là dùng pháp bảo gì vậy? Có thể cho ta xem một chút hay không?"
Đoan Mộc Phong nghe được lời này của Diệp Trần thì trong lòng lập tức hơi xiết chặt lại, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ cảnh giác, cười khan nói:
"Pháp bảo gì? Lời này của Diệp huynh đệ là có ý gì?"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Phong một lát, cuối cùng không tiếu tục truy vấn:
"Đoan Mộc lão huynh không muốn mang pháp bảo ra vậy ta cũng không miễn cưỡng!"
Đoan Mộc Phong nghe được điều này, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Diệp Trần lại làm cho tim của hắn lại treo lên.
"Vậy Bồ Đề cổ thụ ở nơi nào? Còn xin Đoan Mộc lão huynh mang ta đi một chuyến!"
Sắc mặt của Đoan Mộc Phong lập tức thay đổi lớn:
"Diệp huynh đệ, vừa rồi không phải ta cũng đã nói rồi sao, Bồ Đề cổ thụ kia ở bên trong tổ địa của Cơ gia, hơn nữa do lão tổ Cơ gia tự mình tọa trấn!"
"Hơn nữa vị lão tổ Cơ gia kia nghe nói là tồn tại đã vượt qua cảnh giới Độ Kiếp, tuyệt đối là đệ nhất nhân trên núi Huyễn Diệt, thế nên là ngàn vạn không nên trêu chọc a!"
Diệp Trần một mặt bình thản:
"Bất kỳ một cái cơ hội nào có thể rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, ta cũng sẽ không từ bỏ!"
Nếu như hắn không thể nhanh chóng nghĩ biện pháp trở về Hạo Thiên giới, chờ đến khi đại quân Tu Chân giới xâm lấn, đến lúc đó thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Bồ Đề cổ thụ này đã ẩn giấu bí mật có thể rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, Diệp Trần bất kể như thế nào cũng phải thử một lần!
Đoan Mộc Phong thấy thái độ kiên quyết của Diệp Trần như thế, hai mắt đảo một cái cuối cùng cắn răng nói:
"Như vậy đi! Diệp huynh đệ, một tháng sau là thời gian tổ chức đại hội võ lực cho thế hệ tuổi trẻ vủa thất đại gia tộc, người thắng cuối cùng sẽ thu hoạch được cơ hội đi tới dưới cây Bồ Đề cổ thụ để cảm ngộ, ngươi có thể giả mạo là người của Đoan Mộc gia ta, thừa cơ tiếp cận Bồ Đề cổ thụ, ý của ngươi như thế nào?"
Đoan Mộc Phong ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thì đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu như Diệp Trần bại lộ tung tích ở trên đại hội Võ lực hắn sẽ đẩy tất cả mọi chuyện lên trên người Diệp Trần.
Diệp Trần tự nhiên nhìn ra sự giảo hoạt gian trá của ông lão này, lời hắn nói thì căn bản không đáng tin cậy.
Tuy nhiên nói đi thì nói lại, lão tổ Cơ gia đó là có thực lực gì, trước mắt hắn còn chưa rõ ràng lắm, nếu như cứ tùy tiện nhâm nhập vào tổ địa của Cơ gia như vậy thì chỉ sợ nguy hiểm sẽ không nhỏ!
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần nhẹ gật đầu:
"Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần mang theo ta tiếp cận Bồ Đề cổ thụ là được! Tuy nhiên, Cơ gia hình như đang đuổi giết ngươi phải không? Thế mà vẫn còn để cho ngươi tham gia đại hội Võ lực của thất đại gia tộc sao?"
Đoan Mộc Phong cười nói:
"Ta là có chút ân oán cá nhân với Cơ Huyền Thành, không ảnh hưởng gì tới quan hệ giữa hai gia tộc Đoan Mộc gia và Cơ gia, hơn nữa đại hội thất đại gia tộc là thịnh hội của thất đại gia tộc, Cơ gia ở bên ngoài sáng thì vẫn không dám động thủ với ta!"
Đoan Mộc Phong nói tới đây thì dừng lại một chút, cố ý hiện ra vẻ mặt làm khó, nói:
"Sợ là sợ Diệp huynh đệ ngươi trước đó đánh mặt với người của Cơ gia, nhỡ đâu bị bọn họ nhận ra vậy thì coi như không ổn..."
Đoan Mộc Phong cố ý nói như vậy, nếu như Diệp Trần biết khó mà lui, tự nhiên không thể tốt hơn, nếu như hắn khư khư cố chấp, một khi có vấn đề gì xảy ra thì cũng không trách được hắn.
Diệp Trần tự nhiên biết chút tâm tư này của hắn, thản nhiên nói:
"Chuyện này ngươi cũng không cần quản!"
Trên người mang theo phù văn Hỗn Độn pháp ắc, khí tức sớm đã có thể thay đổi tùy ý, cho dù là Độ Kiếp Đế Quân cũng không có cách nào phân biệt được.
Đoan Mộc Phong thấy Diệp Trần cố chấp như vậy thì cũng không còn gì để nói.
Diệp Trần lại nói:
"Cơ gia lần này tổn thất nặng nề, chắc chắn sẽ không bỏ qua, còn xin Đoan Mộc lão huynh vì ta và bằng hữu của ta tìm một cái nơi đặt chân an toàn!"
Đoan Mộc Phong nghe được điều này thì trên mặt hiện ra vẻ làm khó, hắn cũng không muốn qua lại với Diệp Trần quá nhiều, đang muốn mở miệng từ chối.
Diệp Trần giống như cười mà không phải cười nói:
"Đoan Mộc lão huynh, Cơ Huyền Thành thế nhưng là chết ở trên tay của ngươi, nếu như chúng ta bị Cơ gia bắt được, ngươi chỉ sợ cũng khó thoát liên quan a?"
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Vẻ mặt của Đoan Mộc Phong lập tức thay đổi lần nữa, sau đó thì vội vàng cười theo, ra vẻ nhiệt tình nói:
"Diệp huynh đệ đây là nói gì vậy! Ngươi và ta tuy gặp lần đầu mà như đã quen thân, ta tự nhiên không thể ngồi nhìn mà không để ý tới a, ta ngược lại thật ra biết một chỗ an toàn, Cơ gia chắc chắn không thể tìm thấy!". truyện ngôn tình
...
Nửa giờ sau, Diệp Trần dẫn theo mọi người đi theo Đoan Mộc Phong đi vào bên trong một cái sơn cốc nhỏ vô cùng vắng vẻ yên tĩnh, xung quanh cây cối um tìm, bao phủ hoàn toàn sơn cốc này, hơn nữa bên ngoài có có một đạo trận pháp huyễn cảnh.
Sau nửa giờ,
"Đây là Tuyệt Ẩn cốc, một trụ sở bí mật của Đoan Mộc gia ta, ngoài cao tầng Đoan Mộc gia chúng ta, không có người nào biết tới nơi này, ngươi và bằng hữu của ngươi có thể yên tâm đợi ở chỗ này!"
Sau khi Đoan Mộc Phong mang theo mọi người vào trong sơn cốc thì mở miệng giải thích với Diệp Trần.
Diệp Trần phóng xuất ra thần niệm, sau khi quan sát ở xung quanh một phen thì âm thầm gật đầu.
Đoan Mộc Phong này tuy rằng giảo hoạt, tuy nhiên việc liên quan tới sự an nguy của chính hắn thì đó hắn cũng không dám đùa nghịch hoa chiêu gì!
Sau khi sắp xếp cho mọi người, Diệp Trần nhìn về phía Cửu U Thôn Thiên Mãng và Hỗn Thế Ma Viên:
"Cửu lão, lão vượn, người của Lạc Hà tông và Hi Nguyệt, làm phiền các ngươi trông coi, đợi ta tìm ra được biện pháp rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, lại tới đây đón các ngươi! "
Hỗn Thế Ma Viên lập tức cuống lên:
"Tôn thượng, một mình ngươi ta cũng không yên tâm, để ta theo ngươi cùng đi a!"
Diệp Trần lắc đầu:
"Không được! Các ngươi trước đó đã giao thủ với cường giả Cơ gia rồi, hơn nữa hình tượng tương đối đặc thù, vẫn là ở lại thì tốt hơn, một mình ta là có thể giải quyết!"
Hỗn Thế Ma Viên còn không có cam lòng, vẻ mặt của Diệp Trần lại trầm xuống nói:
"Quyết định như vậy đi! Các ngươi cần phải thay ta chiếu cố Hi Nguyệt cho tốt, nếu như nàng ta xảy ra chuyện gì, tới lúc đó ta chỉ hỏi các ngươi!"
Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng thấy Diệp Trần nói như vậy thì đành phỉa gật đầu nói vâng.
Diệp Trần lại thấp giọng thì thầm bàn giao với Hi Nguyệt vài câu, sau đó thì ở dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Hi Nguyệt, rời khỏi Tuyệt Ẩn cốc.
Sau khi ra khỏi Tuyệt Ẩn cốc, tâm niệm Diệp Trần hơi động một chút, dung mạo, thân hình và khí tức cũng xảy ra biến hóa o lớn, hoàn toàn biến trở thành một người khác, ngược lại ở một bên khác thì Đoan Mộc Phong sớm đã xem tới trợn mắt há hốc mồm:
"Đi thôi! Trước tiên dẫn ta đi nhìn Đoan Mộc gia các ngươi, chuẩn bị tham gia đại hội võ lực của bảy gia tộc một tháng sau!"
P/S: Ta thích nào...chương 1....