"Xem ra coi như 20 vạn đồng đánh cược với Trần Húc Dương tới tay, đối với ta mà nói, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi..."
Tiền tài thiếu nghiêm trọng, kế hoạch mua dược liệu luyện đan đã vạch ra có khi phải ngâm trong nước nóng, Diệp Trần đành phải buồn bực trở về trường học.
Trở lại lớp 12a3, đã gần tới lớp, tất cả mọi người trong lớp đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Trần.
Mặc dù Diệp Trần đã rất khiêm tốn, nhưng biểu hiện trên sân bóng rổ ngày hôm nay, vẫn còn làm không ít người rung động.
Thằng này ngày bình thường ngoại trừ thành tích học tập không tệ ra, thì không có bất luận một cái sở trường nào khác, hôm nay bỗng nhiên hót lên một tiếng làm kinh động lòng người, khó tránh khỏi khiến cho người khác phải tò mò.
Đối với ánh mắt khác thường của mọi người, Diệp Trần không thèm để ý, hắn bây giờ chỉ có một lòng muốn tăng cao tu vi, nếu không phải tu luyện gặp bình cảnh, căn bản sẽ không thèm ở chỗ này lãng phí thời gian.
Trở lại chỗ ngồi, Ngô Lỗi đau lòng nhức óc nói:
"Tôi nói Diệp tử, ông có phải ngốc hay không? Sao lại lãng phí cơ hội thể hiện trước mặt mỹ nữ toàn trường một cách vô ích như vậy?"
Diệp Trần mỉm cười, nói:
"Tôi có việc gấp, đi ra ngoài một chuyến, làm sao? Lớp chúng ta không có thua chứ?"
Ngô Lỗi nói:
"Thắng, ngược lại là thắng, anh em cảm thấy đáng tiếc a! Lúc đầu lấy biểu hiện của ông, hoàn toàn có thể đè Trần Húc Dương xuống! Hơn nữa, lớp trưởng đại nhân của chúng ta cũng bị ngươi chọc tức không nhẹ a!"
Nói đến đây, Ngô Lỗi hướng tới Đường Thanh Nhã chép miệng, Diệp Trần thuận theo nhìn sang, quả nhiên thấy nét mặt của Đường Thanh Nhã đang đầy vẻ tức giận nhìn qua hắn.
Nếu là những cô gái khác, Diệp Trần không thèm để ý tới, nhưng đối với Đường Thanh Nhã thì khác, hắn luôn có cảm giác mắc nợ trong lòng với cô ta, đành phải hướng cô ta mỉm cười đáp lại, đáng tiếc cô ta không thèm chịu nể mặt mũi, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Đối với vấn đề này, Diệp Trần cũng bất lực, đành phải khẽ thở dài một tiếng, cầm lấy đề thi thử tuyển sinh đại học trên bàn tùy ý lật xem.
...
Một buổi chiều, vội vã đi qua.
Mắt thấy sắp tan học, giáo viên cũng đã sớm rời khỏi, đột nhiên có một tờ giấy nhỏ truyền tới từ đằng trước, ký tên lại là Đường Thanh Nhã.
"Diệp Trần, hôm nay anh lâm trận bỏ chạy, chẳng lẽ không cần giải thích với tôi một chút sao?"
Diệp Trần âm thầm cười khổ, không nghĩ tới Đường Thanh Nhã chăm chỉ như vậy, vậy mà vẫn còn nhớ đến chuyện này, đành phải viết lại một câu, theo đường cũ chuyển về "Lớp trưởng đại nhân, tôi thực sự có lỗi! Lúc đó tôi có việc gấp, không thể không rời khỏi, với cả tôi chỉ là một người dự bị, có tôi hay không có tôi đều như thế."
Sau khi Đường Thanh Nhã nhìn thấy Diệp Thần viết lời xin lỗi, rõ ràng tâm trạng tốt hơn rất nhiều, khóe miệng hiện ra một nụ cười mỉm, sao đó lại viết vào một tờ giấy nhỏ, lại nhờ người ta chuyển tới.
" Dù sao thì, thắng lợi của ngày hôm nay anh cũng có đóng góp không hề nhỏ, tôi đã đặt xong phòng ở nhà hàng Diễm Dương tối nay để các anh ăn mừng, địa chỉ cụ thể Ngô Lôi biết..."
Diệp Trần nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, lập tức cau mày. Ngô Lỗi quả thực đã nói về chuyện này với hắn, nhưng hắn cũng không có ý định tham gia.
"Xin lỗi, buổi tối tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, e rằng tôi không thể đi được..."
Sau khi Đường Thanh Nhã nhìn thấy nội dung trả lời của Diệp Trần, ngay sau đó tức giận đến không chịu được, lập tức viết một câu ở phía dưới, lần nữa gửi trở về. "Không được! Đêm nay là tổ chức ăn mừng cho đội bóng rổ các anh, cũng là buổi mà cả lớp liên hoan, tất cả mọi người đều sẽ tham gia, anh không thể vắng mặt được!"
Diệp Trần nhìn thấy nội dung trả lời của Đường Thanh Nhã, không thể không lắc đầu, ném tờ giấy sang một bên, không tiếp tục trả lời.
Do dù ở kiếp trước hắn mắc nợ với Đường Thanh Nhã, nhưng đối với hắn tầm quan trọng của Đường Thanh Nhã cũng chỉ nhỉnh hơn người bình thường một chút thôi, còn chưa quan trọng đến mức vì vài lời nói của cô ta mà dễ dàng thay đổi kế hoạch của mình.
Đúng lúc này "Đinh đinh đinh ~ "
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Trần đeo ô màu đen của chính mình lên vai, dứt khoát đi ra từ cửa sau của lớp học.
Đường Thanh Nhã nhìn thấy Diệp Trần rõ ràng cứ như thế mà đi, liền giậm chân. Khi Đường Thanh Nhã tức giận, trông còn xinh đẹp hơn lúc bình thường, khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu của nàng càng trở nên có sức hút hơn.
...
Đi tới ngoài cửa lớn trường trung học số một Vân Châu, mấy người Hồ Bưu lái một chiếc xe Jeep cũ nát, đã ở trước cửa trường chờ đợi đã lâu.
Diệp Trần trực tiếp mở cửa xe, lên xem, cũng không nói nhảm với bọn hắn, hướng về phía Hồ Bưu khoát tay áo "Đi thôi!"
Hồ Bưu nhìn thấy Diệp Trần ăn mặc một thân quần áo học sinh, còn có thân thể gầy yếu kia, luôn cảm thấy rằng bầu không khí này thật cổ quái, nhưng lại không tiện mở miệng nói ra.
Tốt xấu gì hắn cũng coi là địa đầu xà của một phương, lại bị một tên học sinh trung học ra lệnh, nghĩ lại thấy sai sai sao á.
Tuy nhiên khi hắn ta nghĩ tới thân thủ kinh khủng của Diệp Trần vào ngày hôm qua, những bất bình trong lòng hắn ta biến mất mà không có dấu vết nào, trên khuôn mặt nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Anh bạn nhỏ Diệp tuổi còn trẻ, võ công lại cao cường như vậy, không biết sư phụ là vị cao nhân nào? Sư thừa môn phái nào?"
Tuy rằng Hồ Bưu đối với võ giả nội kình hiểu rõ không nhiều, nhưng cũng biết, phàm là người có thể tu luyện ra nội kình, nhất định đều phải có sư thừa của chính mình, loại hình nội kình này cũng không phải tự mình là có thể dễ dàng tu luyện ra được.
"Ta không có sư phụ!"
Diệp Trần thản nhiên nói.
Hắn nói ra lời này quả đúng là lời thật.
Nhớ tới kiếp trước, sau khi hắn bị Diệp Vô Thương hãm hại, chạy trốn ra nước ngoài, vì báo thù, gia nhập vào một cái tổ chức sát thủ thần bí, mà truyền thụ cho hắn một thân võ không vị kia chính là thủ lĩnh của tổ chức, nhưng chẳng qua là nhìn thấy thiên phú hơn người của hắn, muốn bồi dưỡng hắn thành một cỗ máy giết người mà thôi, căn bản không tính là sư phụ của hắn.
Về sau, hắn xuyên qua thời không tới Tu Chân giới, cũng giống như vậy không có chính thức bái sư.
Cho nên thật sự là hắn không có sư phụ!
Hồ Bưu làm sao biết được những chuyện này, còn tưởng rằng Diệp Trần không muốn nói ra sư thừa của mình, vấn đề này trong võ lâm cũng không hiếm lạ, không ít cao thủ võ đạo, đều đối với sư thừa môn phái của mình giữ kín như bưng, cho nên hắn cũng không dám tiếp tục hỏi nữa.
Hơn mười phút sau, xe jeep dừng lại trước một tòa nhà lộng lẫy.
Lúc này bầu trời cũng đã tối dần, phía trên tòa nhà đang lấp lánh đèn LED, rõ ràng là năm chữ to: Kim Sa Ngu Nhạc thành!
Kiếp trước lúc Diệp Trần ở Vân Châu, rất ít tới những chỗ như thế này, cho nên hắn đối với nơi này cũng không quen thuộc, tuy nhiên chỉ xem khung cảnh này, khẳng định cũng có thể đoán được, đây là một nơi ngư long hỗn tạp.
Quả đúng như vậy, khi tiến vào trong Kim Sa Ngu Nhạc thành này, trong đó tất cả đều là quán bar, quán ăn đêm, các loại hình KTV.
Dưới sự dẫn đường của Hồ Bưu, nhóm người đến một tầng tương đối tách biệt, lại còn có bốn tên đàn ông to khỏe vạm vỡ trông coi, xem qua đều là người luyện võ, thân thủ cực kỳ khỏe mạnh.
Hồ Bưu chắc là khách quen ở nơi này, sau khi tiến lên thấp giọng nói chuyện cùng với bốn tên đàn ông to khỏe vạm vỡ kia vài câu, rồi dẫn Diệp Trần đi vào.
Sau khi đi vào cổng, đầu tiên là đi qua một cái hành lang không ngắn, sau đó đằng trước bỗng nhiên trở nên rộng rãi.
Không gian bên trong rất lớn, dài khoảng chừng trăm mét, rộng bốn mươi, năm mươi mét, mà còn có hai tầng trên dưới.
Nhìn xung quanh, khắp nơi đều có các loại bao cát, cọc gỗ thiết bị loại hình luyện võ, ở vị trí trung tâm còn có ba khu lôi đài.
Lúc này tất cả mọi người đang ra sức tập luyện, hơn nữa không thiếu cao thủ võ đạo, thậm chí còn có võ giả nội kình!
P/S: Ta thích nào....., đẩy cái gì cũng được like facebook đi nào các đạo hữu..Chương thứ 2