Lưu trưởng lão kia và ba người Lục Thiếu Khanh ngay lập tức thi nhau biến sắc.
Chỉ thấy, cùng lúc giọng nói này buông xuống, Diệp Trần đã từ trong ao suối nước nóng đứng dậy, giống như cười mà không phải cười nhìn qua bọn họ.
Sau khi Lưu trưởng lão hơi kinh hãi thì nhanh chóng tỉnh táo lại, cười lạnh nói:
"Hóa ra ngươi không có trúng độc! Tuy nhiên, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi một cái thằng oắt con sẽ là đối thủ của bản trưởng lão sao?"
Hóa ra vị Lưu trưởng lão này, xuất thân từ Tiêu Dao sơn trang tông môn ẩn thế của Hoa Hạ.
Tiêu Dao sơn trang am hiểu nhất là luyện đan chế dược có một ít phương diện làm ăn vãng lai với Vũ gia.
Hai người Vũ Liên Thành và Lục Thiếu Khanh thì phụng mệnh của gia tộc, đặc biết tới chỗ này chiêu đãi vị Lưu trưởng lão này.
Mà nói, Tam đại thiếu hợp hưu muốn giết Diệp Trần, nhưng lại phát hiện từ trong gia tộc điều động cao thủ tới đây, sợ là có phần không kịp, lấy võ công của ba người bọn họ khẳng định không phải là đối thủ của Diệp Trần, thế là cầu đến vị Lưu trưởng lão này.
Mấy ngày nay Lưu trưởng lão đối với sự chiêu đãi của hai người Vũ, Lục đều tương đối hài lòng, nghe nói đối phương chẳng qua chỉ là một tên học sinh cấp ba, thế là đáp ứng rất sảng khoái, sau đó thì có cảnh tượng trước mắt này.
Lưu trưởng lão vừa nói chuyện đồng thời, tay áo dài bỗng nhiên vung lên.
Sưu! Sưu! Sưu!
Một đướng ánh sáng yếu ớt hiện ra ở trên không trung, Diệp Trần cẩn thận nhìn lại thì là mấy chục cái ngân châm bay ra!
Hơn nữa ở trên những ngân châm này mơ hồ nổi lên khói đen, hiển nhiên chắc là cho tẩm kịch độc!
"Hừ!"
Diệp Trần đứng ở trong ao cũng không có ý định động đậy, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt tự hình thành một cái khí tràng cường đại!
Oanh!
Không chỉ những chiếc ngân châm đó trong nháy mắt theo đường cũ bắn trở về, ngay cả mấy người Lục Thiếu Khanh ở xa xa cũng lập tức cảm giác được một cỗ uy áp cực kỳ cường hãn, làm cho bọn hắn choáng váng ở trên mặt đất, suýt nữa thì ngất!
"Cái gì!"
Lưu trưởng lão quá sợ hãi vội vàng lăn lông lốc, thật nguy hiểm để né tránh những cái ngân châm kia, trên thân đã chấn kinh mà xuất ra mồ hôi lạnh cả người, vẻ mặt bất khả tư nghị nói:
"Hóa khí thành vực! Ngươi lại là cường giả Thánh Cảnh! Ngươi rốt cuộc là ai?" Người trong nghề vừa ra tay là là biết có hay không.
Diệp Trần thi triển một chiêu thần thông hóa khí thành vực này đi ra, ngay lập tức Lưu trưởng lão đã biết được tu vi của đối phương hơn xa mình, hắn văn bản không có bất kỳ phần thắng nào!
Thế nhưng là kẻ trước mắt này nhìn qua cùng lắm mới mười mấy tuổi, tại sao có thể có tu vi thâm hậu như vậy?
Trong chớp mắt, trong lòng Lưu trưởng lão hiện lên một vầng sáng, gần như hét lên, "Ngươi họ Diệp? Chẳng lẽ ngươi là...Diệp Cuồng Tiên!!"
Ngay cả Diệp Trần cũng không nghĩ tới, lão nhân này thế mà trong thời gian ngắn như vậy đã nhận ra được thân phận của mình, lông mày không thể không nhíu lại, "Chúc mừng ngươi, đáp đúng! Đáng tiếc vẫn là phải chết!"
Nói xong lời này, Diệp Trần chậm rãi giơ bàn tay lên, con ngươi của Lưu trưởng lão lập tức co rụt lại, vội vàng kêu gào, "Không! Ngươi không được giết ta! Ta thế nhưng là người của Tiêu Dao sơn trang!"
Diệp Trần lập tức cười, cũng không có vội vàng xuất thủ, trên mặt nở ra nụ cười đùa cợt, nói:
"Tiêu Dao sơn trang sao? Ngươi cảm thấy ngươi so với Thánh tử Tần Vô Song của Thánh Tâm các thì như thế nào?"
Vẻ mặt của Lưu trưởng lão đột nhiên trở nên trắng bệch vô cùng.
Đúng nha! Đối phương thế nhưng là mãnh nhân ngay cả Thánh tử Thánh Tâm các đều có thể nói giết là giết, huống chi, hắn chẳng qua chỉ là một cái trưởng lão ngoại môn của Tiêu Dao sơn trang?
Tuy nhiên, ở dưới sự khao khát cầu sống, Lưu trưởng lão tự nhiên không muốn nhắm mắt chờ chết, vội vàng lại nói:
"Đừng đừng! Việc này đích thật là ta xúc phạm ngài, chỉ cần ngài không giết ta, điều kiện gì ta đều có thể đáp ứng ngài! Tiêu Dao sơn trang chúng ta thừa thãi các loại linh hoa dị thảo, chỉ cần ngài cần thì cứ mở miệng!"
Diệp Trần nghe được điều này không thể không suy nghĩ một chút, "Ồ? Vậy có Thất Diệp Hồi Tiên thảo không?"
Lưu trưởng lão hơi sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu mạnh, "Có có có! Thất Diệp Hồi Tiên thảo là thánh vật của Tiêu Dao sơn trang ta, chỉ cần ngài không giết ta thì ta chắc chắn sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp vì ngài mang tới!"
Nghe được điều này, Diệp Trần lập tức sững sờ, Thất Diệp Hồi Tiên thảo là loại thảo dược quan trọng để phục sinh Mân Côi, vốn hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới Tiêu Dao sơn trang này thế mà thực sự có!
Tuy nhiên, hắn chợt nghĩ lại, lời nói này của Lưu trưởng lão cũng chưa chắc có thể tin, nói không chừng hắn chỉ vì mạng sống cho nên mới cố ý nói như vậy.
Huống chi coi như Tiêu Dao sơn trang thật sự có thần thảo như thế, tất nhiên cũng sẽ bảo vệ chặt chẽ, lấy địa vị và thân phận của người này, chắc là còn chưa tiếp xúc tới được!
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần cười lạnh lần nữa,
"Không cần ngươi phải phí tâm! Ta sẽ đích thân tới quý trang lấy đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cong ngón tay búng ra, một đạp Tam Muội chân hỏa đã bay về phía Lưu trưởng lão!
Lưu trưởng lão lập tức hoảng hốt, vội vàng quay người muốn trốn, đáng tiếc lấy tu vi của hắn chẳng qua mới chỉ là nửa bước Hóa Kình mà thôi, làm sao chống đỡ được một kích của Diệp Trần chứ?
Oang!
Lưu trưởng lão chỉ chạy ra được chưa tới mười mét, trong nháy mắt bị Tam Muội chân hỏa đuổi kịp, lập tức "Phừng phừng" một tiếng bốc cháy lên!
"A!!"
Theo tiếng kêu la tham thiết vang lên, thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, cả người Lưu trưởng lão đã bị Tam Muội chân hỏa đối cháy không còn, trực tiếp hóa thành một làn khói xanh, triệt để biến mất ở trên đời này.
"Cứu mạng a!"
Trong nháy mắt Diệp Trần tiêu diệt Lưu trưởng lão, ba người Liễu Mộ Bạc ở một bên, mắt thấy toàn bộ cảnh tượng vừa xảy ra vừa rồi, tất cả sớm đã bị dọa đến không kiềm chế được mà tè cả ra quần thi nhau gào một tiếng, sau đó muốn trốn chạy.
Phốc!
Diệp Trần bấm tay hướng không trung bắn ra.
Ầm ầm!
Toàn bộ khu VIP, trong nháy mắt tạo thành một đạo cấm chế vô hình
Ba người Liễu Mộ Bạch vừa mới lao ra được hơn mười mét, lập tức lao vào trên một bức tường vô hình, trong nháy mắt bị bắn ngược trở về.
Bạch!
Cùng lúc đó, thân thể Diệp Trần lóe lên, xuất hiện trước mặt ba người giống như quỷ m, "Bây giờ mới chạy, vậy thì không khỏi chậm một chút a?"
Vào lúc này, ba người thực sự đã hối hận, nếu như bọn hắn biết Diệp Trần thế mà lại chính là vị Diệp Cuồng Tiên Diệp tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh kia, coi như cho bọn hắn thêm mười cái lá gan cũng quyết tâm không dám tìm hắn gây rắc rối!
"Diệp tiên sinh, ta sai rồi! Ta không phải người! Ta là súc sinh! Ngài xem ở ta tốt xấu gì cũng là bạn học cùng lớp với ngài tha cho cái mạng chó này của ta đi!"
Liễu Mộ Bạch nằm rạp trên mặt đất, vừa liều mạng dập đầu như giã tỏi, vừa khóc lóc cầu xin tha thứ.
Còn về Lục Thiếu Khanh thì vẻ mặt dại ra, cho tới bây giờ hắn còn không thể nào chấp nhận được, chuyện Diệp Trần chính là Vân Châu Diệp tiên sinh này, giống như là thần kinh thác loạn, trong miệng luôn luôn lẩm bẩm nói:
"Không có khả năng! Đây không có khả năng!..."
Trong ba người, duy chỉ có Vũ Liên Thành coi như có chút cốt khí, biết mình hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, dứt khoát trợn mắt nhìn qua Diệp Trần, cười lạnh nói:
"Thua bởi trên tay của ngươi, Vũ Liên Thành ta nhận, ngươi cứ việc động thủ giết ta đi! Tuy nhiên ngươi cũng đừng đắc ý, Tần trưởng lão của Thánh Tâm các sẽ vì Vũ gia ta lấy lại công đạo!"
"Lấy lại công đạo? Không cần!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên một lần nữa, trên mặt hiện ra vẻ tàn nhẫn, chậm rãi nói:
"Hôm nay qua đi, trên đời này sẽ không còn có Vũ gia! Cũng sẽ không còn Lục gia cà Liễu gia! Ta hôm nay, muốn đồ tam tộc các ngươi!"
Nói xong lời này, hai con ngươi của Diệp Trần bỗng nhiên trừng một cái.
Phốc! Phốc! Phốc!
Từ trên vị trí trái tim của ba người, ngay lập tức bắn ra ba đạo tia máu, lao thẳng lên chín tầng trời, hóa thành ba đám sương máu, mà ba người này ngay cả tiếng kêu rên đều chưa kịp phát ra, đã biến thành một đống thây khô!
Như vậy còn chưa xong, ngay sau đó, hai tay Diệp Trần điểm chỉ mộc lúc ở trên ba đám sương máu đó, dường như đang bố trí một loại trận pháp nào đó cực kỳ phức tạp!
Thật lâu, hai con mắt của Diệp Trần ngưng tụ lần nữa, một đạo ánh sáng trắng từ mi tâm của hắn bắn ra dung nhập vào trang ba đám sương máu kia, đồng thời trong miệng quát khẽ một tiếng,
"Lấy máu làm dẫn, diệt kỳ tông thân, Huyết Dẫn Sát chú, đi!"
P/S: Ta thích nào...ngày mới cần KP nha...