Mọi người thấy vậy cảm thấy rất thất vọng, tuy nhiên cũng đều hiểu rõ, cách làm của Từ Thiếu Trùng là lựa chọn sáng suốt nhất.
Dù sao, khách quý của Tào Tứ Gia, cũng không phải đám học sinh như bọn họ có thể đắc tội nổi.
Hai người đàn ông trung niên kia thấy thế, lập tức càng thêm đắc ý. Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm thấy Từ Thiếu Trùng đã chịu khoanh tay đứng nhìn thì bị dọa đến liên tục lùi lại. Diệp Trần nhìn thấy cảnh tượng này, không thể không lắc đầu, chậm rãi đứng lên, sau đó ngăn ở trước mặt Tô Lam và Tưởng Tiểu Cầm.
"Tao nhớ ra rồi! Chính là mày!"
Hai người đàn ông trung niên kia nhìn thấy Diệp Trần, một người trong đó đột nhiên nhớ lại, người vừa rồi dùng một cước đạp bay hai người bọn hắn, bỗng nhiên chính là người thiếu niên trước mắt này.
"Vừa rồi quả thật là ta đánh các ngươi đó, vậy thì tính sao?"
Diệp Trần vừa đong đưa ly rượu vang trong tay, điềm nhiên như không có việc gì chậm rãi mở miệng nói. Nếu như không phải bởi vì hắn không muốn giết người ở trước mặt Tô Mạn, thì sớm từ lúc ở trong hành lang, hắn đã trực tiếp giết hai người trước mắt này rồi, há lại sẽ lãng phí thời gian với bọn hắn ở chỗ này?
Tuy nhiên, cử động lần này của hắn, đặt ở trong mắt của mọi người thì đó lại là một cảnh tượng khác, mọi người thấy điệu bộ này của Diệp Trần, lập tức tất cả mọi người đều nhìn hắn như nhìn một thằng ngu ngốc, nhất là Từ Thiếu Trùng, ở trong lòng đã không thể không âm thầm cười lạnh, "Đến lúc này rồi, mà con mẹ nhà nó vẫn còn thích tinh tướng! Ta muốn xem con vịt sắp chết này còn có thể mạnh miệng được tới khi nào!"
Hai người đàn ông trung niên kia thì liếc nhau một cái, "Khà khà! Tiểu tử, mày trêu đến trên đầu hai anh em chúng tao, mày cảm thấy nên làm như thế nào?"
Một người nói xong, người khác lại tiếp tục mở miệng nói:
"Bây giờ tao cho mày hai sự lựa chọn, thứ nhất để cho chúng tao cắt một cái chân của mày, chuyện này xóa bỏ! Thứ hai để cho hai cô gái này uống rượu với hai anh em chúng tao! Khà Khà!"
Tô Mạn nghe được điều này, lúc này muốn tiến lên phía trước để đáp ứng. Theo như suy nghĩ của cô thì chẳng qua chỉ là uống vài chén rượu với đối phương mà thôi, nếu như có thể cứu được Diệp Trần thì tự nhiên là tính toán có lợi nhất. Không nghĩ tới là, khi cô ta vừa muốn bước lên, lại bị Diệp Trần trực tiếp ấn một cái trở về, đồng thời nhìn về phía hai người đàn ông trung niên kia, giống như cười mà không phải cười nói:
"Nếu như hai cái lựa chọn này của các ngươi, ta đều không chọn thì thế nào?"
Hai người đàn ông trung niên kia đột nhiên cười lạnh, "Vậy thì chính là ngươi đang tìm cái chết!"
Nói xong, hai người vung tay lên, mấy tên cao to mặc áo đen ở phía sau đang muốn xông lên. Thế nhưng, ngay vào lúc đột nhiên có một giọng nói vang lên ở bên ngoài phòng hát, "Là ai dám gây chuyện trong quán Karaoke của Tào gia chúng ta?"
Khi giọng nói vừa rời xuống, một nam thanh niên có dáng vẻ cao ngạo từ ngoài cửa đi vào.Vừa nhìn thấy người này xuất hiện, những người cao to mặc áo đen ở xung quanh kia, vội vàng thi nhau khom mình hành lễ.
"Tào thiếu!"
Diệp Trần nhìn thấy người nọ, hai mắt cũng không thể không khẽ híp lại một cái, hóa ra là Tào Quang, trước đó rõ ràng từng bị hắn phế đi một cái chân a. Tuy nhiên về sau, sau khi dùng thần thủy điều trị, hôm nay đã hoàn toàn khôi phục lại rồi.
Nhìn thấy Tào Quang xuất hiện, hai người đàn ông trung niên kia cũng vội vàng tiến lên nghênh tiếp, hướng Tào Quang đại khái nói lại tình huống một lần. Ngay cả Từ Thiếu Trùng đứng ở một bên, cũng lập tức bước nhanh về phía trước, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, rất cung kính hô một tiếng, "Tào ca!"
Tào Quang liếc qua Từ Thiếu Trùng, sau đó lại liếc mắt sang hai người đàn ông trung niên kia, trên mặt không thể không nở ra nụ cười tinh quái, hướng về phía Từ Thiếu Trùng nói:
"Thiếu Trùng, Trác tam gia và Hổ Gia, đều là khách quý của Tào gia, chẳng lẽ ngươi đắc tội với bọn họ sao?"
Hai người đàn ông trung niên kia nghe được Tào Quang nói như vậy, lộ ra vẻ mặt đắc ý, sĩ diện tăng lên gấp đôi.
Từ Thiếu Trùng thì bị hù dọa toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng cười theo nói:
"Tào ca, ngài nói đùa rồi! Nếu là khách quý của ngài, tiểu đệ như ta nào dám đắc tội? Việc này là một người bạn của bạn học ta gây nên, bản thân ta hoàn toàn không biết hắn!"
Từ Thiếu Trùng nghe được lời vừa rồi của Tào Quang, lúc này mới chắc chắn rằng hai người đàn ông trung niên kia không nói dối, họ thực sự là khách của Tào gia. Đã như vậy, lúc này hắn nào còn dám nói nhiều hơn, trước tiên rũ sạch chính mình sau đó vạch rõ quan hệ với Diệp Trần.
Tưởng Tiểu Cầm nghe được người tới lại là Tào Quang, lập tức cuống lên những giọt nước mắt đột nhiên như sắp trào ra, nhịn không được nhỏ giọng nói:
"Xong! Xong! Diệp Trần, Em lần này gây ra đại họa a! Chị nghe nói Tào gia đại thiếu này có lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt, nếu em cũng trêu chọc nốt hắn, thì chúng ta hoàn toàn xong đời!"
Tô Mạn cũng lo lắng, nhịn không được kéo cánh tay của Diệp Trần, thấp giọng nói:
"Tiểu Trần, thực sự không được, em không cần phải để ý đến chị, em cứ chạy thoát thân trước đi, chị là con gái, chắc là bọn họ sẽ không làm gì chị đâu!"
Diệp Trần nghe được lời nói của hai người, âm thầm buồn cười không thể không vỗ vai Tô Mạn, nhẹ giọng an ủi:
"Yên tâm đi, em không sao đâu!"
...
Tào Quang thấy Từ Thiếu Trùng biết điều như thế, gật đầu hài lòng, nhưng lại nhìn về mọi người ở phía sau Từ Thiếu Trùng, lạnh lùng nói:
"Là ai ăn gan hùm mật gấu, lại dám đánh làm tổn thương khách quý của Tào gia ta? Đứng ra cho ta xem!"
Mọi người cảm nhận được sát khí trên người Tào Quang, ngay lập tức tất cả mọi người không thể không lui về phía sau. Phải biết, người thanh niên trước mắt này, chính là Tào Quang, là con trai độc nhất của Tào Khôn đại lão Vân Châu. So với Từ Thiếu Trùng còn có đại vị cường đại hơn rất nhiều, là đại thiếu đỉnh cấp ở Vân Châu.
Hơn nữa, cũng bởi vì Tào gia có bối cảnh màu xám, Tào đại thiếu đây chính là nổi danh lòng dạ ác độc, thậm chí nghe nói trên tay hắn không biết bao nhiêu người đã mất mạng. Đối mặt với sự tồn tại kinh khủng như thế, ai dám chạm vào?
...
Mà Từ Thiếu Trùng kia, vì lấy lòng Tào Quang và hai tên khách quý của Tào gia kia, lập tức chỉ vào Diệp Trần, như là tranh công nói:
"Tào ca, là hắn! Chính là tiểu tử này, đả thương khách quý của ngài!"
"Ồ?"
Tào Quang theo hướng Từ Thiếu Trùng chỉ, chậm rãi nhìn tới, đồng lời lần nữa lạnh giọng nói:
"Dám gây chuyện ở trên địa bàn của Tào gia, ta xem ngươi là không muốn..."
Tào Quang còn chưa có nói xong, khi thấy rõ ràng khuôn mặt của người kia, hai mắt lập tức trừng lớn một cái, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới, mỗi một cây lông tơ, một cọng tóc trong nháy mắt đều dựng ngược lên. Sau đó lại cảm thấy có một dòng khí lạnh vô cùng rõ ràng, đang theo lòng bàn chân nhẩy lên tới đỉnh đầu.
Lời nói còn chưa nói xong, ngay lập tức ngậm miệng lại, cả người suýt chút nữa thì ngất xỉu ngã ở trên đất.
"Diệp... Diệp..."
Mà Từ Thiếu Trùng ở một bên, căn bản không có nhìn thấy sự thay đổi của Tào Quang, còn đứng ở bên cạnh tiếp tục hót líu lo không ngừng nói:
"Tào ca, tên tiểu tử này ta nhịn hắn cũng rất lâu rồi! Ngài muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt thì cứ việc động thủ, không cần cho ta thể diện..."
Ba!
Từ Thiếu Trùng còn chưa nói xong, một bàn tay của Tào Quang đã mạnh mẽ bay tới, đồng thời giận dữ hét:
"Ta cho cái con mẹ ngươi thể diện a! Mẹ nó, ngươi là muốn hại chết ta sao?"
Sau khi mắng chửi Từ Thiếu Trùng một câu, Tào Quang giống như là nô bộc gặp được chủ nhân của mình, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, sau đó tại dưới ánh mắt ngỡ ngàng, kinh ngạc của tất cả mọi người, "Phù phù" một tiếng, quỳ gối trước mặt Diệp Trần, lắp bắp nói:
"Diệp Diệp... Diệp tiên sinh, ngài làm sao lại ở chỗ này?"
Giờ phút này, tất cả mọi người hoàn toàn chết lặng!
P/S: ha ha cho xin ít kim phiếu với phiếu đề cử 90/100 và clik Ta thích với, ha ha ha