Diệp Trần nhìn thấy số điện thoại của Tô Mạn gọi tới, không thể không lắc đầu, sau đó cầm điện thoại di động lên bấm nghe, rồi nói thẳng:
"Bà chị, nếu như chị muốn em đón năm mới với mọi người, vậy thì nên quên đi thôi, em đối với chuyện đón năm mới này, sớm đã không có bất kỳ hứng thú nào."
Tô Mạn lập tức giận dỗi nói:
"Tuổi còn nhỏ, ở trước mặt chị còn ra vẻ thăng trầm như cụ già a! Nhanh tranh thủ thời gian đi tới đây đi a!"
Diệp Trần cười khổ một lúc, lại tiếp tục cự tuyệt một lần nữa, "Em thật sự không muốn đi a!"
Hắn biết, những đại lão ở Vân Châu kia, sở dĩ đặt cơm tất niên ở nhà hàng Tô thị, tự nhiên là hướng về hắn mà tới, mà hắn hiện tại quả thực là không thích cái loại hình thức giao lưu nhàm chán này, cho nên mới cố ý không đến nhà hàng. Không nghĩ tới là, đầu bên kia điện thoại Tô Mạn yếu ớt thở dài một hơi, nói:
"Được rồi, chú em, chị nói thật cho em biêt a! Ông nội của chị và cả một nhà của hắn, vậy mà cũng muốn ăn tất niên ở nhà hàng chúng ta!"
Diệp Trần nghe nói như thế, lông mày không thể không hơi nhíu lại.
"Cho nên?"
Tô Mạn tức giận nói:
"Em cũng không phải không biết! Chị ghét nhất một nhà bọn họ, chẳng những Chu Thành Công kia cũng muốn tới, ông nội, nãi nãi, một nhà bác cả bác hai cũng tới, nghe mẹ chị nói, cô út của chị nhiều năm không về nhà cũng tới!"
"Em cũng biết, ta với bên Chu gia bọn họ rất không hợp nhau, cả nhà bọn họ chị không thích một ai hết, bằng không chị cũng không mang họ Tô của mẹ chị a!"
Tô Mạn nói xong lời nói cuối cùng, giọng nói đã bắt đầu mang theo một chút nghẹn ngào, "Chị thì cũng chẳng sao cả, nhưng chị nghi ngờ bọn họ không có ý tốt, nói không chừng là muốn khi dễ mẹ chị!"
Diệp Trần im lặng một lúc, hắn từ lúc còn nhỏ đã không có cha mẹ, không có người thân, tuy rằng coi hai mẹ con Tô Lam như là người người nhà của mình, nhưng ở giữa không có quan hệ máu mủ với các nàng, cái loại cảm giác này không giống nhau lắm, cho nên hắn không thể hiểu được, loại quan hệ máu mủ kia như thế nào.
Ở trong ấn tượng của hắn, Chu gia cũng từng được coi là nhà giàu có ở Vân Châu, chỉ có điều sau khi tới thế hệ của Chu Thành Công, cũng đã có phần xuống dốc, với cả Chu Thành Công chỉ biết hết ăn rồi lại nằm, còn dính dáng đến cờ bạc và các thói hư tật xấu, sớm đã làm sản nghiệp Chu gia phân tán. Ở trong nhà, Chu Thành Công đứng hàng thứ ba, còn có hai người anh trai và một người em gái, nhưng bọn họ biết Chu Thành Công là một đứa con phá của, cho nên không có ai muốn đứng ra giúp hắn cả.
Mà Chu gia lão gia tử và Chu lão phu nhân, đều là người trọng nam khinh nữ theo thời phong kiến, luôn bắt bẻ đối với mẹ con Tô Lam. Sau khi Tô Lam và Chu Thành Công ly hôn, thì càng không thèm để ý tới hai mẹ con Tô Lam sống như thế nào. Cho nên, tuy rằng Tô Mạn có người nhà, hơn nữa còn có rất nhiều, thế nhưng ngoài Tô Lam ra, thì có cũng như không. Nghe được đầu bên kia điện thoại, dường như đã bắt đầu truyền tới tiếng khóc nức nở của Tô Mạn, Diệp Trần ngay lập tức cảm thấy không đành lòng, đành phải thở dài một cái nói:
"Vậy được rồi, em tới ngay đây!"
"A!"
Đầu bên kia điện thoại, lập tức truyền đến tiếng hoan hô của Tô Mạn, "Chị biết ngay mà, chú em đối với chị là tốt nhất!"
Giọng nói lanh lảnh vui mừng, đâu còn nghẹn ngào chỗ nào?
Diệp Trần lập tức đã đoán được, mình trúng bẫy của bà chị mưu mô quỷ kế này giăng bẫy rồi. Thế nhưng lời hắn đã nói ra khỏi miệng, tự nhiên sẽ không đổi ý, hơn nữa hắn cũng có một chút lo lắng, tính cách của Tô Lam ôn hòa nhẫn nhịn, nếu mà mình không tới, nói không chừng thật đúng là có khả năng sẽ bị người Chu gia khi dễ.
...
Hai mươi phút sau, Diệp Trần đã lái Ferrari chạy tới nhà hàng Tô thị.
Lúc này bầu trời đã tối hoàn toàn, có rất nhiều người bắt đầu vội vã đến nhà hàng để ăn cơm tất niên.
Nhà hàng Tô Thị từ lúc khai trương cho tới nay, bởi vì có được sự ủng hộ của nhiều lão đại, cho nên bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành nhà hàng lớn nhất thành phố Vân Châu, làm ăn rất thuận lợi, cơm tất niên sớm đã được người đặt kín chỗ, thậm chí ngay cả ghế phòng bình thường đều có khách ra vào tấp nập, chỉ có những phòng đặc biệt mới có thể thuê qua đêm, hơn nữa giá cả lại cực kỳ không rẻ. Đây chẳng qua chỉ là ăn tất niên mừng đón năm mới, lợi nhuận của khách sạn ước tính đã vượt quá một triệu.
Bên trong nhà hàng, nhân viên làm việc phụ vụ mỗi người đều mặc quần áo màu đỏ đi qua đi lại nhộn nhịp, thật sự là vô cùng náo nhiệt.
Thân thể Diệp Trần nhoáng lên một cái, giống như quỷ mị, xuyên thẳng qua đám người náo nhiệt, đi thẳng tới khu vực văn phòng tầng hai.
"Diệp Trần!"
Tô Mạn nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, ngay lập tức vui mừng chạy tới.
Mà Diệp Trần lại hơi sững sờ, chỉ thấy, Tô Mạn hôm nay thế mà lại mặc một bộ sườn xám màu đỏ, hơn nữa còn là loại sườn xám ngắn bó sát người trông rất gợi cảm, dưới chân đeo giầy cao gót bằng thủy tinh. Không sai, quần áo với tất chân màu da kia, càng tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp hiển lộ ra ngoài, ngày thường thì luôn luôn buộc tóc, bây giờ thì xõa tóc rải rác ở phía trước bộ ngực cao ngất...
Nếu như nói, Tô Mạn ngày thường có hình tượng của tuổi trẻ hồn nhiên, hôm nay thì chính là quyến rũ gợi cảm, khiến cho Diệp Trần nhìn thấy cũng có chút ngây người. Không thể không nói, đây là lần đầu tiên Diệp Trần thấy Tô Mạn ăn mặc gợi cảm như thế, như thể bây giờ và trước kia là hai người khác nhau vậy.
Tô Mạn thấy Diệp Trần nhìn mình đến sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, còn cố ý ở trước mắt Diệp Trần xoay một vòng, đưa cái dáng người có thể nói là hoàn mỹ kiêu ngạo kia hiện ra vô cùng tinh tế, sau đó lại cố ý hướng Diệp Trần ném ra một cái mị nhãn, vẻ mặt đắc ý nói:
"Thế nào? Chị của em có xinh đẹp không?"
Diệp Trần lập tức không biết nói gì, không thể không sờ lên mũi một cái, cười nói:
"Xinh đẹp thì xinh đẹp! Tuy nhiên học sinh Tô Mạn, chị không sợ lát nữa gặp ông nội cổ hủ kia của chị, ông ấy nhìn thấy thì mắng chị làm bại hoại thuần phong mỹ tục sao?
Ở trong ấn tượng của Diệp Trần thì vị Chu gia lão gia tử đó chính là một ông gia cổ hủ, chẳng những trọng nam kinh nữ mà còn có tư tưởng phong kiến. Không nghĩ tới, mũi ngọc tinh xảo của Tô Mạn hơi nhăn lại và không quan tâm nói:
"Chị không có sợ ông ta đâu! Chị chính là cố ý mặc như vậy để cho bọn họ thấy a, còn nếu mà dám mắng chị thì chị trực tiếp mắng lại, dù sao chị có em là chỗ dựa lớn a, nếu có chuyện gì xảy ra, em gánh giúp chị là được rồi!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ đảo một cái, đã chẳng muốn tiếp tục để ý tới nàng. Ngay tại lúc hai người đang tán gẫu, Tô Lam và Sở Phi Yên cũng đã trở về tới khu vực văn phòng. Hai người cũng giống vậy đều là mặc sườn xám, tuy nhiên bảo thủ hơn nhiều so với cách ăn mặc của Tô Mạn.
Nhất là Tô Lam, chỉ thấy nàng mặc một bộ sườn xám màu tím kín đáo, váy rất dài, phân nhánh cũng rất thấp, che kín hai chân, thân người còn mặc thêm một cái áo choàng sợi bông màu xanh nhạt rất trang trọng mà không mất đại khí. Sở Phi Yên thì mặc một cái áo sườn xám bình thường màu xanh da trời, trong sự trang nhã còn hiện ra một chút khoan khoái nhẹ nhàng thành thục.
Nhìn thấy Diệp Trần đến, hai người hiển nhiên có chút ngạc nhiên mừng rỡ, dù sao trước đó Diệp Trần cũng đã từng nói là hắn không đến.
Diệp Trần hướng về phía Sở Phi Yên mỉm cười coi như là chào hỏi, sau đó trực tiếp mở miệng nói với Tô Lam:
"Cháu nghe chị Mạn nói, người Chu gia cũng muốn đến đây ăn tất niên sao?"
Nghe Diệp Trần đề cập đến chuyện này, Tô Lam khẽ thở dài một hơi nói:
"Đúng vậy, trước đó ông nội của Mạn Mạn có gọi điện thoại cho dì, nói là cô út của Mạn Mạn, năm nay muốn về nhà ăn tết, muốn đặt ở chỗ này một cái phòng khách cao cấp, cho nên dì giữ lại cho bọn họ phòng Mẫu Đơn..."
P/S: Ta thích nào... cảm ơn Vuking08 30KP nha