Từ khi lập quốc, Hoa Hạ và Cao Ly đã có vài chục lần giao lưu võ đạo, mỗi lần đều là thắng lợi hoàn toàn.
Mà tỷ thí giữa những cao thủ đứng đầu, mỗi lần Hoa Hạ đều là phong thái cường đại ép đối phương đến thê thảm, đánh cho Cao Ly quốc thua không còn mảnh giáp.
Thế nhưng là lần này, Hoa Hạ thế mà thua, hơn nữa còn là thua thảm.
Điều này làm cho nhóm người Hoa Hạ quả thực không có cách nào có thể chấp nhận được.
Mà bên phía nhóm người của Cao Ly, mọi người thấy cảnh tượng này thì vui mừng hớn hở, rốt cuộc sau bao nhiêu năm đại bại cuối cùng cũng có một lần được nở mày nở mặt, có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực cong cái mông lên với Hoa Hạ, thậm chí còn có rất nhiều người bắt đầu hướng về phía Hoa Hạ công khai chê bai giễu cợt.
"Xem ra võ đạo của Hoa Hạ chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!"
"Hắc hắc! Dù sao Cao Ly quốc chúng ta mới là nơi khởi nguồn của võ đạo, là nơi xuất thân của võ đạo thế giới!"
"Nói không sai! Những người Hoa Hạ này, chẳng qua cũng chỉ là đồ tử đồ tôn mà học được võ đạo của dân tộc Cao Ly chúng ta mà thôi! Ha ha ha ha!"
...
Nhiều võ giả Hoa Hạ nghe được tiếng chế giễu của người Cao Ly, ngay lập tức từng người tất cả mọi người đều tức giận đến mức lồng ngực muốn nổ tung.
Thế nhưng là mắt thấy người mạnh nhất của bọn họ là Cái Thiên Nhất, đều bị Lý Như Chân dùng một kiếm đánh bại, những người còn lại ở bên đội ngũ của bọn họ, lại có ai có thể là đối thủ của Lý Như Chân?
Thắng làm vua thua làm giặc.
Kẻ thất bại chỉ có thể chịu sự nhục nhã mà thôi.
Thấy tình hình trước mắt, Lý Như Chân cũng không nhịn được liền cười ha ha. Lần này Cao Ly quốc toàn thắng, mà lại là do công lao của hắn, thật khiến cho tâm tình hắn cao hứng không gì có thể sánh được.
"Võ đạo của Hoa Hạ, không gì hơn cái này!"
Lý Như Chân nhìn qua Cái Thiên Nhất đã được mấy người Dịch Sơn Hà dìu đến nơi nghỉ ngơi, trực tiếp không kiêng nể gì, mở miệng buông lời nhục mạ.
"Phốc!"
Cái Thiên Nhất nghe được điều này, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lạnh lùng nói:
"Nếu như Diệp Tướng quân vẫn còn, chỗ nào tới lượt ngươi phách lối như thế!"
Cái Thiên Nhất nói xong lời này, lập tức ý thức được chính mình lỡ miệng.
Quả nhiên, Lý Như Chân cười ha hả một tiếng nữa, "Cái Thiên Nhất! Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận, Diệp Thiên Ca đã chết"
Nhóm người của Hoa Hạ nghe được điều này, ngay lập tức mọi người gặp phải sự đả kích nghiêm trọng không còn giữ được bình tĩnh, có người lấy hai tay ôm đầu, quả thật không dám tin vào sự thật này.
Chiến thần đã chết! Kiếm Thánh thua trận! Chẳng lẽ Hoa Hạ, thật sự bị Cao Ly quốc nhỏ bé này đè bẹp hay sao?
Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của người Hoa Hạ, Lý Như Chân càng ngày càng cảm thấy rõ ràng, "Quả nhiên a, không có Diệp Thiên Ca, quân đội Hoa Hạ giống như con hổ không có răng a, rốt cuộc không uy phong nổi đi! Ha ha ha ha!"
Nhưng mà ngay vào lúc nhóm người Hoa Hạ thì đang vô cùng bi thương mà Cao Ly ở một bên thì hô hoán giễu cợt.
Trong hàng loạt tiếng giễu cợt thì đột nhiên lại có một giọng nói lạnh lùng xen lẫn vào trong đó truyền từ dưới núi truyền tới.
"Lão hổ cho dù không có răng, thì vẫn là lão hổ! Chó giữ nhà tuy miệng lưỡi sắc bén, nhưng như vẫn như cũ chỉ là một con chó, thấy chủ nhân của mình thì vẫy đuôi vui mừng mà thôi!"
Tất cả mọi người của hai bên đều nghe được giọng nói này, tất cả ngay lập tức nhìn ra phía bên ngoài.
Chỉ thấy, có một thiếu niên tuấn lãng, mặc trên người một bộ quần áo bình thường, khoảng mười bảy mười tám tuổi, hai tay đúc vào trong túi quân, theo dọc thềm đá từ từ đi lên tới đỉnh núi.
"Tiểu tử này là ai? Ở dưới núi có quân đội hùng hậu canh giữ, thế mà hắn có thể thần không biết quỷ không hay đi lên?"
"Cần gì phải quản hắn là ai, dám can đảm ăn nói ngông cuồng, hắn đây chính là muốn chết!"
"Một tên mao đầu tiểu tử miệng đầy hôi sữa cũng dám kêu gào ở chỗ này, nhìn ta giáo huấn hắn một trận!"
...
Trong nhóm người của Cao Ly quốc, sớm đã có người không nhịn được, trực tiếp nhảy ra ngoài, lao về phái thiếu niên thần bí kia.
Nhưng mà không đợi người kia xông tới trước mặt, chỉ thấy thiếu niên thần bí kia tiện tay vung lên.
"Bành!"
Tên võ giả Cao Ly kia, vậy mà trực tiếp nổ tung tóe lên, máu thịt văng khắp nơi.
Mà thiếu niên thần bí kia, ở dưới bước chân không có dừng lại, vẫn đang chậm rãi đi về phía trước như thể người vừa mới bị hắn giết chết kia cùng với hắn không có quan hệ gì.
"Cái gì!". Đam Mỹ Sắc
Mọi người thấy cảnh tượng gió tanh mưa máu này, chẳng những nhóm người của Cao Ly quốc bị dọa cho liên tục phải lùi lại, ngay cả nhóm người của Hoa Hạ cũng không thể không trở nên nghiêm nghị.
Thiếu niên thần bí này lại không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, thân thể thoáng một cái người đã đi tới trước mặt Kiếm Thánh Cái Thiên Nhất còn đang bị trọng thương, sau đó tiện tay bắt lấy cổ tay của hắn.
"Ngươi ngươi..."
Cái Thiên Nhất lập tức quá sợ hãi, người khác tuy rằng bị trọng thương thế nhưng thực lực vẫn còn, người tới có thân pháp nhanh tới đáng sợ còn chưa nói, tiện tay còn bắt được cổ tay của hắn, hắn vậy mà không thể phản kháng được chút nào.
Chuyện này thật dọa người, hơn nữa hắn còn chưa biết đối phương là địch hay ta, trong lòng không thể không thấp thỏm một trận, ngẩn ngơ nửa ngày sửng sốt không nói nổi được câu nào.
Đúng lúc này, Dịch Sơn Hà ở một bên mới mở miệng, "Tiểu tổ tông của ta! Diệp thần tiên! Coi như ngươi đến rồi! Sau này nếu như ngươi có chuyện gì không hài lòng với ta, có thể trực tiếp nói thẳng với ta được không a, chứ tuyệt đối đừng chơi trò ú tìm a, tuổi ta đã cao rồi tinh thần suy giảm nhiều, không chịu nổi được sự hành hạ của ngươi như thế này đâu á!"
Tuy rằng ngoài miệng Dịch Sơn Hà thì nói như vậy nhưng tâm tình vui sướng đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Bởi vì hắn biết, chỉ cần người này vừa đến, vậy kết quả hôm nay cũng coi như là ổn!
Diệp Trần nghe được lời này, cũng không thể không cảm thấy xấu hổ mà sờ lên cái mũi, nói:
"Lão tương quân nói đùa, ta thật sự có chút chuyện nên tới trễ, cũng không phải cố ý chơi ú tìm a!"
Nghe được đối thoại giữa hai người, Kiếm Thánh Cái Thiên Nhất rốt cuộc cũng kịp phản ứng.
"Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên sánh vai với Diệp Tướng quân?"
Diệp Trần mỉm cười "Chính là ta, ngươi chính là lão tiền bối Kiếm Thánh a? Thương thế trên người của ngươi không nhẹ, trước mắt cố gắng chữa thương thật tốt, Lý Như Chân giao cho ta đi giải quyết là được rồi!"
Vừa nói chuyện, Diệp Trần vừa truyền trực tiếp một đạo chân nguyên vào trong cơ thể Cái Thiên Nhất, sau đó buông tay khỏi cổ tay của hắn.
Cái Thiên Nhất lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng dồi dào tinh thuần chảy vào trong cơ thể nháy mắt lưu thông kinh mạch toàn thân của mình, chớp mắt thương thế đã tốt hơn phân nửa thì ngay lập tức vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt không thể không kinh ngạc sợ hãi nhìn qua bóng dáng thiếu niên đã quay người hướng Lý Như Chân đi tới "Ta còn tưởng rằng tin đồn có chút phóng đại, không nghĩ tới hắn còn quá trẻ, thực lực vậy mà đã cường đại đến như thế, thật không thể tin nổi."
...
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Diệp Trần chậm rãi đi tới lôi đài, nhìn qua ông lão trước mắt tay vẫn đang cầm thanh kiếm màu bạc lớn, thản nhiên nói:
"Ngươi chính là Lý Như Chân phải không? Quỳ xuống nhận thua ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
Xoạt!
Lời nói này của Diệp Trần vừa thốt ra, nhóm người ở bên Cao Ly, cả một đám ngay lập tức nhảy dựng lên.
"Lớn mật! Dám vô lễ với Kiếm Thánh!"
"Không biết sống chết!"
"Nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ, có lẽ Kiếm Thánh có thể sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!"
...
Lý Như Chân cũng tức giận đến phổi đều nhanh muốn nổ!
Tuy rằng hắn gần như đã đoán được thân phận của Diệp Trần, cũng đã được nghe nói một số tin đồn về câu chuyện của hắn, nhưng đó dù sao cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Thiếu niên trước mắt này nhìn qua cũng chỉ có mười mấy tuổi, cho dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng me thì có bao nhiêu lợi hại cơ chứ? Huống chi, hắ vưa mới thắng được Cái Thiên Nhất rất dễ dàng, khí thế còn đang mạnh há lại sẽ tùy tiện nhận thua như vậy?
"Ta mặc kệ tin đồ về ngươi là thật hay là giả, trước tiên ngươi ăn thử một kiếm của ta trước!"
Nói xong lời này, Lý Như Chân bỗng nhiên nâng thanh kiếm khổng lồ trong tay lên, mạnh mẽ bổ về phía Diệp Trần.
Oanh!
Diệp Trần đứng tại chỗ cũng không có động tác gì, giống như còn không kịp phản ứng, thanh kiếm khổng lồ kia đã chém xuống trên đỉnh đầu của hắn.
"Thế mà dễ dàng như vậy liền..."
Trong lòng Lý Như Chân đang mừng thầm, thế nhưng ngay sau đó thì sắc mặt thay đổi lớn, miệng đang như hai con đỉa tạo thành độ cong trùng xuống giờ thì há to thật lớn.
Bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ phản lực cường đại theo thân kiếm truyền về.
Bạch bạch bạch!
Một kiếm này bổ xuống, Diệp Trần lông tóc không tổn hao một cọng nào, nhưng Lý Như Chân lại liên tiếp lùi lại mấy bước, trong cơ thể máu sôi sùng sục!
Lần này, không chỉ có Lý Như Chân trợn mắt há hốc mồm, ngay cả những người khác ở xung quanh, tất cả cũng đều thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt hoảng sợ.
P/S: Hay chưa ha ha, truyện phải viết như thế mới hay chứ mọi người, ủng hộ đi nào các bạn, tiếc gì 1 lần click like facbook hoặc đẩy kim phiếu hay click Ta thích (hình trái tim)..... đâu. Cầu mọi người đề cử 90-100, đẩy kim phiếu aa......