Ngày thứ hai.
Hô!
Lúc Diệp Trần từ trong tu luyện tỉnh lại đã là gần giữa trưa.
Hôm qua, hắn dùng linh dược mà Thanh Hồ tộc dâng lên, luyện chế ra một lò Dưỡng Nguyên đan, sau khi sử dụng hao phí tới tận mười mấy tiếng mới hấp thu hoàn toàn dược lực.
Mà tu vi của hắn bây giờ cũng đã khôi phục lại tám, chín thành, cách trạng thái đỉnh phong cũng không xa.
"Biến mất gần hai tháng, cũng không biết dì Lam các cô ấy bây giờ như thế nào? Đoán chừng ngoại giới đều coi là ta đã chết ở dưới bom nguyên tử đi?"
Diệp Trần chậm rãi đứng dậy, lầm bẩm một câu trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng, "Chờ hôm nay ta diệt Đằng Xà tộc, giải quyết hậu hoạn sau này cho Thanh Hồ tộc sẽ lập tức trở về Trái Đất!"
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần đã chậm rãi đi ra cửa phòng, đang định tìm Thanh nam để hắn dẫn đường cho mình trực tiếp thẳng hướng Đằng Xà tộc.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít gào tràn đầy nồng đậm hận ý!
"Thanh Nham! Ngươi dám can đảm giết chết hài nhi của ta! Đằng Giang ta hôm nay muốn diệt toàn tộc các ngươi!"
Tiếng gầm gừ giống như tiếng thiên lôi cuồn cuộn mà đến quanh quẩn ở trong sơn cốc không ngừng, kéo dài không thôi.
Toàn bộ Thanh Hồ tộc dường như cũng đang run nhè nhẹ!
Tiếp theo lần lượt từng thân ảnh từ đằng xa đang chạy như bay hướng về phía Thanh Hồ tộc.
Bá bá bá!
Nhiều tộc nhân của Thanh Hồ tộc sau khi nghe tiếng gầm gừ này cũng lập tức từ trong phòng thi nhau chạy ra, từng người trên mặt đều vàng như đất.
"Không tốt! Là người của Đằng Xà tộc đánh tới!"
"Nhanh! Nhanh đi báo tin cho Diệp tiền bối!"
"Tất cả mọi người lập tức tập hợp! Chuẩn bị chiến đấu!"
...
Mà Diệp Trần thấy cảnh này thì lập tức không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng, "Đến hay lắm! Đỡ cho ta phải chạy đi một chuyến!"
Thời gian chỉ trong nháy mắt, Đằng Xà tộc đã chạy như bay tới trước mặt, khoảng chừng mấy ngàn người, hơn nữa khí thế trên người của mỗi người rõ ràng so với Thanh Hồ tộc cao hơn không chỉ một cấp bậc mà thôi!
"Tộc trưởng Đằng Giang! Ngươi mang nhiều người như thế đến Thanh Hồ tộc ta cần làm chuyện gì? "
Thanh Nham đi tới trước đám người đó thì tỏ ra nghiêm nghị nhìn vào Đằng Giang hắng giọng mở miệng nói.
Sau khi Đằng Giang nhìn thấy Thanh Nham xuất hiện thì hai mắt gần như muốn phun ra lửa, "Thanh Nham ngươi được lắm a! Trước đây ta thật đúng là không nhìn ra, ngươi thế mà to gan như vậy, thậm chí ngay cả nhi tử của Đằng Giang ta mà ngươi cũng dám giết!"
"Ngoan ngoãn giao ra hung thủ giết nhi tử ta, có lẽ ta có thể lưu lại toàn thây cho ngươi!"
Nghe được điều này, Thanh Nham lập tức biến sắc, cũng lập tức quát:
"Đằng Giang! Nhi tử của ngươi cấu kết Mặc Thiên Hà tiến đánh Thanh Hồ tộc ta chết cũng là trừng phạt đúng tội!"
"Thanh Hồ tộc ta, dù sao cũng là Vương tộc của Yêu giới, trong tay cảu ta thế nhưng là có Yêu Vương lệnh!"
"Thập đại Yêu Vương thời thượng cổ đã từng lập xuống thiết luật, chỉ cần trong tay có Yêu Vương lệnh thì chính là Vương tộc của Yêu giới!"
"Đằng Xà tộc các ngươi chẳng qua chỉ là Hậu tộc mà thôi, chẳng lẽ dám can đảm phạm thượng hay sao?"
Hóa ra, bởi vì Yêu giới này là do thập đại Yêu Vương thời thượng cổ hợp lực mà tạo thành, chúng Yêu tộc để cảm tạ công sáng thế của thập đại Yêu Vương, thế là chế tạo mười cái Yêu Vương lệnh, chỉ cần bộ tộc nào có Yêu Vương lệnh trong tay thì bộ tộc đó chính là Vương tộc của Yêu giới.
Ngay cả Hoàng tộc của Yêu giới qua các triều đại thay nhau thống trị Yêu giới cũng không dám vô duyên vô cớ diệt sát bộ tộc có Yêu Vương lệnh.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà Thanh Hồ tộc tuy rằng đã suy bại không chịu nổi nhưng vẫn như cũ có thể sống sót ở trong Yêu giới luôn xảy ra đấu tranh không ngừng này.
...
Tuy nhiên, Đằng Giang nghe được điều này thì lại cười khặc khặc một tiếng, "Thanh Nhâm a ngươi được lắm! Ngươi đây là định dùng Yêu Vương lệnh tới dọa ta sao?"
"Không sai! Thanh Hồ tộc ngươi là Vương tộc, Đằng Xà tộc ta chỉ là Hậu tộc, dựa theo tôn ti quy tắc ta đích xác không thể làm gì ngươi! Tuy nhiên..."
Đằng Giang nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó nói "Ta không được thế nhưng lại có người được đi!"
Nói xong lời này, Đằng Giang trực tiếp đứng sang một bên để nhường đường, đằng sau lập tức lại có một tên đi ra một người đàn ông trẻ tuổi trên người mặc kim bào.
"Kim Mãng Phục? Hắn là Hoàng tộc!"
"Hơn nữa ở trên áo của Kim Mãng Phục còn thêu ba con Kim Mãng, hẳn là một tên hoàng tử!"
"Ông trời ơi...! Chẳng lẽ truyền ngôn là thật, Đằng Xà tộc vậy mà thật sự có quan hệ với Kim Mãng Hoàng tộc?"
"Lần này nhưng nguy rồi!"
...
Mọi người của Thanh Hồ tộc thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt.
Lúc này, Đằng Giang mở lại mở miệng thêm lần nữa, "Thanh Nham, mở mắt của ngươi to ra nhìn cho thật kỹ! Vị này là Thập Tam hoàng tử Kim Doãn Tường, còn không nhanh tới hành lễ!"
"Thập Tam hoàng tử..."
Thanh Nham lập tức như bị thương nặng, vẻ mặt trắng bệch vô cùng.
Hắn vốn cho rằng có thể dùng Yêu Vương lệnh ra để chấn nhiếp Đằng Giang thế nhưng lại không thể nào nghĩ tới, đối phương thế mà mời tới một tên hoàng tử! Yêu Vương lệnh đối với bộ tộc thì có lực uy hiếp thế nhưng đối với Hoàng tộc thì vô dụng.
Mà Thập Tam hoàng tử kia lúc này cũng mở miệng, "Tộc trưởng Thanh Nham đúng không? Ta chính là Thập Tam hoàng tử Kim Doãn Tường của Hoàng tộc, Đằng Khôn là biểu đệ của ta, hắn vô duyên vô cớ chết tại Thanh Hồ tộc các ngươi, bản hoàng tử hôm nay muốn đòi lại công đạo cho hắn!"
"Ngoan ngoãn giao hung thủ ra, bản hoàng tử có lẽ có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
"Ta..."
Thanh Nham lập tức nắm chặt song quyền, có chút không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói bình thản đột nhiên truyền tới từ phía sau, "Người là ta giết, không liên quan gì tới Thanh Hồ tộc, nếu như các ngươi muốn báo thù thì ta sẽ chiều theo các ngươi!"
Giọng nói rơi xuống, một tên thiếu niên từ phía sau chậm rãi đi tới, hóa ra chính là Diệp Trần.
"Diệp tiền bối! Ta..."
Thanh Nham nhìn thấy Diệp Trần chủ động đứng dậy thì lập tức trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn.
Diệp Trần tùy ý khoát tay áo, "Thanh Tộc trưởng, việc này để ta giải quyết, các ngươi lui ra đi!"
Thanh Nham lại do dự một lát, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn lui sang một bên.
"Tiểu tử! Chỉ dựa vào ngươi mà có thể giết được nhu tử của ta và nhị trưởng lão?"
Đằng Giang nhìn thấy Diệp Trần đứng ra thì lập tức lộ ra vẻ mặt ngờ vực, hiển nhiên không tin hung thủ vậy mà còn trẻ tuổi như thế.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Không tin sao? Vậy ngươi đại khái có thể đi tới thử một chút!"
Đằng Giang khẽ cau mày, hướng về phía một người đàn ông trung niên ở phía say vẫy tay một cái.
Người ở phía sau hiểu ý, lúc này từ trong đám người đi ra, rồi mới đánh thẳng tới Diệp Trần.
Tuy nhiên, ngay cả mó mắt Diệp Trần cũng không thềm nhấc một lần, trực tiếp thuận tay vỗ một cái!
Ầm!
Người đàn ông trung niên kia còn đang lao nhanh tới thì trong nháy mắt đã bị oanh thành một đám sương máu, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra!
"Cái gì!!"
Mọi người của Đằng Xà tộc nhìn thấy cảnh tượng máu tanh quỷ dị này thì lập tức toàn bộ từng người đều sợ ngây người, ngay cả Thập Tam hoàng tử kia cũng không thể không đến sắc mặt khẽ biến, "Được! Xem ra quả nhiên là ngươi! Thật không nghĩ tới, trong Yêu giới ta thế mà lại có nhân vật thiên tài như vậy, ta vậy mà không hề biết!"
"Tiểu tử, thiên phú của ngươi không tồi! Bản hoàng tử rất yêu thích, chỉ cần ngươi đi theo với ta, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
Thập Tam hoàng tử ở trên cao nhìn xuống mở miệng nói.
Mọi người nhất thời xì xào bàn tán, ngay cả Đằng Giang cũng lập tức cuống lên, "Thập Tam hoàng tử, hắn thế nhưng là hung thủ hại chết con ta a!"
Thập Tam hoàng tử lại một mặt tùy ý khoát tay áo, nói:
"Dượng, người chết không thể sống lại, chỉ có người sống mới có giá trị a!"
Nói đến đây, Thập Tam hoàng tử lại chậm rãi đi về phía trước hai bước, một mặt tự tin nhìn qua Diệp Trần, nói:
"Như thế nào? Tiểu tử! Còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống dập đầu tạ ơn?"
Tuy nhiên, hai mắt Diệp Trần vẫn buông xuống, giống như không có nghe được lời nói của Thập Tam hoàng tử, sau khi chậm rãi giơ cánh tay lên mới phát ra một giọng nói lạnh lùng thấu xương, "Ngươi, muốn chết!"
P/S: Ta thích nào...chương 3 nhé