Chu Bác Văn lập tức choáng váng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, hai mắt trợn thật lớn, "Làm sao có thể! Những người kia ở tầng dưới, thế nhưng là ta tốn rất nhiều tiền mới mời tới được một đám tay chân chuyên nghiệp, thậm chí còn có lính đặc chủng xuất ngũ, ngươi vậy mà không có chuyện gì?"
Thẳng đến giây phút lúc này, Chu Bác Văn mới phát hiện, nguyên lại là mình coi thường tên sinh viên đại học năm nhất không có một chút bối cảnh nào!
Diệp Trần không nói một lời, chậm rã đi vào trong phòng, từng bước một đi về phía Chu Bác Văn, Chu Bác Văn cảm nhận được khí thế áp bách trên người Diệp Trần thì lập tức bắt đầu có chút luống cuống, "Ngươi ngươi...ngươi muốn làm gì? Chú của ta là hiệu trưởng trường đại học Thiên Hải, nếu như ngươi dám đụng đến ta, ta có một trăm loại biện pháp để ngươi không thể tiếp tục học ở trường đại học Thiên Hải được nữa!"
Diệp Trần nghe được điều này thì khóe miệng lập tức hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười trêu tức, "Thật sao? Vậy ta ngược lại là muốn mở mang kiến thức một chút, xem một trăm loại biện pha kia của ngươi là như thế nào!"
Nói xong lời này, dưới chân Diệp Trần bước ra một bước, trong nháy mắt cũng đã đi tới trước mặt Chu Bác Văn, sau đó đưa tay lên đè xuống đầu vai của hắn để hắn không có cách nào động đậy, sau đó từ từ trên bàn cầm lấy xiên thép mà trước đó Chu Bác Văn dùng nó để ăn cơm Tây, sau đó trực tiếp cắm vào trên đùi của Chu Bác Văn!
Diệp Trần cũng không có ý định lập tức giết chết Chu Bác Văn, cho nên hắn xuất thủ rất đúng mực, tránh đi động mạch trên đùi của Chu Bác Văn, phế bỏ cái chân này của hắn, nhưng không làm tổn thương tới tính mạng của hắn.
"A!!"
Chu Bác Văn lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, suýt chút nữa thì đau quá mà ngất đi.
Bạch Linh ở một bên nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này thì vẻ mặt lập tức trắng bệch, toàn thân run rẩy, không thể không gắt gao bắt lấy cánh tay của Tiêu Nhược Hi, sợ Diệp Trần sẽ tự tìm tới mình tính sổ sách.
"Tiểu tử! Ngươi hoặc là bây giờ giết ta, bằng không Chu Bác Văn ta thề, nhất định sẽ làm cho ngươi phải hối hận!"
Chu Bác Văn này vẫn còn có mấy phần cốt khí, vậy mà không có mở miệng cầu xin tha thứ, ngược lại còn mở miệng uy hiếp.
Tiêu Nhược Hi nghe được lời này của Chu Bác Văn thì sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, lấy sự hiểu biết của cô với tính cách của Diệp Trần thì giết người đối với hắn mà nói quả thực sự rất đơn giản giống như uống nước ăn cơm, mà Chu Bạc Văn lại chọc giận Diệp Trần như thế thì chỉ sợ hôm nay khó có thể sống sót.
Tuy nhiên, vượt qua ngoài dự liệu của Tiêu Nhược Hi, hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, "Được, Ta chờ!"
Nói xong lời này, Diệp Trần lại chậm rãi cầm lấy con dao ăn đồ tây ở trên bàn cơm tiện tay cắm vào trên cái đùi còn lại của Chu Bác Văn!
"A!!"
Chu Bác Văn lần nữa lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Trần quay đầu lếc mặt Tiêu Nhược Hi một cái với Bạch Linh sớm đã bị dọa sắp ngất đi, thản nhiên nói:
"Đi!"
...
Ba người rời khỏi câu lạc bộ.
Tiêu Nhược Hi sớm đã không chỉ một lần được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Trần, hơn nữa rất rõ ràng, lấy địa vị bây giờ của Diệp Trần, coi như thật giết Chu Bác Văn cũng chắc chắn sẽ không bị làm sao.
Thế nhưng là Bạch Linh cũng không biết những chuyện này, lúc này cả người đều nhanh muốn ngất đi, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Nhược Hi thì lập tức nhịn không được, "Nhược Hi, bạn trai này của bà cũng quá bạo lực đi! Lại làm Chu học trưởng bị tổn thương thành tình trạng như thế này? Hắn đây là phạm tội! Nhỡ đâu Chu Bác Văn báo cảnh sát, nhưng là phải ngồi tù a!"
Tiêu Nhược Hi lại tự nhiên như không có chuyện gì, "Không có việc gì, bà yên tâm, hắn có thể làm được thì đều không sao cả!"
Bạch Linh lập tức cuống lên, "Bà nói dễ dàng như vậy! Nhược Hi, bà đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa có được hay không? Chu Bác Văn là ai? Chú của hắn thế nhưng là hiệu trưởng trường học chúng ta, Chu gia ở thành phố Thiên Hải cũng là nhà giàu có nổi danh!"
"Bạn trai của bà làm hắn bị thương thành ra như vậy, chẳng những trường học sẽ không bỏ qua cho hắn, Chu gia cũng sẽ không tha cho hắn?"
"Hắn dính kiện cáo sợ là ăn chắc, cảnh sát sẽ lập tức tìm tới hắn, bà vẫn là tranh thủ thời gian phân rõ giới hạn với hắn nhanh còn kịp!"
Bạch Linh cố gắng tận tình thuyết phục, đã thấy Tiêu Nhược Hi căn bản không nghe vào tai thì lập tức vừa tức vừa sốt ruột, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, nói:
"Này, ông tên là Diệp Trần đúng không? Tôi cho ông biết, nếu như ông thật sự quan tâm tới Nhược Hi, chuyện này không thể liên lụy chúng ta vào! Chuyện này chính là do ông làm, ông phải tự mình gánh chịu!"
Diệp Trần tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, không để ý tí nào.
Bạch Linh lập tức tức giận đến không được, ngược lại lại bắt đầu tiếp tục thuyết phục Tiêu Nhược Hi:
"Nhược Hi, bà thử nói một câu a! Tôi biết Tiêu gia nhà bà rất lợi hại, thế nhưng nơi này dù sao cũng là tỉnh Thiên Nam chứ không phải là tỉnh Quảng Nam!"
"Nhỡ đâu đến lúc Chu Bác Văn kiện cáo tất cả chúng ta, vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Nhược Hi đang muốn mở miệng thì Diệp Trần ở một bên bỗng nhiên lạnh lùng nói:
"Nói cho cùng thì ngươi chẳng qua chỉ là đang lo lắng cho sự an nguy của mình thôi! Cần gì phải nói vòng vo tam quốc đàng hoàng như vậy?"
Bạch Linh bị một câu của Diệp Trần nói toạc ra tâm tư, lập tức có chút thẹn quá hóa giận, tuy rằng trước đó cô ta đối với thủ đoạn kinh khủng của Diệp Trần mà cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này ba người ở trên đường cái, nghĩ Diệp Trần cũng không dám làm gì đối với cô ta, thế là lá gan cũng lớn lên:
"Người là ông đả thương, vốn chẳng có liên quan gì tới chúng ta!"
Hai mắt Diệp Trần nhíu lại, trong đôi mắt hiện lên một chút hàn ý, lạnh lùng nói:
"Nếu như không phải ngươi lừa Nhược Hi tới, chuyện ngày hôm nay ngươi cảm thấy có thể xảy ra sao?"
Bạch Linh lập tức có chút không phản bạc được sau đó thì càng cảm thấy xấu hổ, "Dù sao bất kể nói như thế nào, người là ông làm bị thương, cảnh sát nếu quả thật hỏi tới, tôi chắc chắn sẽ nói thật!"
"Ừm?"
Nữ nhân vì tư lợi cá nhân này nhiều lần khiêu khích sự kiên nhẫn của Diệp Trần, lập tức để hắn sinh ra sát ý.
Bạch Linh lập tức cảm thấy toàn thân khẽ run rẩy, giống như cả người lập tức sẽ rơi vào trong hầm băng, toàn thân run lẩy bẩy, vẻ mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Tiêu Nhược Hi dường như cũng cảm thấy được sát ý trên người Diệp Trần, thì tranh thủ kéo Bạch Linh ra phía sau,
"Diệp Trần, Bạch Linh vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, anh đừng chấp nhặt với cô ấy!"
Thấy Tiêu Nhược Hi cầu tình, Diệp Trần lúc này mới từ từ thu hồi sát ý lại, "Bạch Linh đúng không? Sau này nếu để cho ta biết ngươi còn dám lợi dụng Nhược Hi thì tự gánh lấy hậu quả!"
Bạch Linh trải qua giật mình vừa rồi, sớm đã sợ mất mất, nơi nào còn dám mạnh miệng với Diệp Trần, ngoan ngoãn tránh ở sau lưng Tiêu Nhược Hi, không còn dám nói nhiều thêm câu nào.
Ngay cả chính cô ta cũng âm thầm buồn bực, trong nháy mắt vừa rồi bị Diệp Trần nhìn chằm chằm, cô ta cảm thấy mình giống như bị một con ác ma để mắt tới, giống như lúc nào cũng có thể xé nát tan chính mình!
...
Ba người dọc theo đường đi, đi về phía trước khoảng hai mươi phút, mắt thấy ngay lập tức sẽ về tới đại học Thiên Hải.
"Ô Lạp ~~ "
Đột nhiên, ở đằng sau vang lên tiếng còi cảnh sát, ngay sau đó, ba chiếc xe cảnh sát từ phía sau hò hét mà đến, ngăn cản đường đi của ba người.
Sắc mặt của Bạch Linh lập tức thay đổi, "Xong! Xong! Chắc chắn là Chu Bác Văn đã báo cảnh sát!"
Ngay cả Diệp Trần cũng thở dài một hơi, tốc độ cảnh sát thành phố Thiên Hải thật sự là rất nhanh, vậy mà ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã tìm ra được tung tích của hắn.
Đương nhiên, chủ yến vẫn là bởi vì Diệp Trần không có tận lực tránh đi, bằng không thiên hạ này lại có ai có thể tìm được hắn?
Rầm rầm!
Bảy tám tên cảnh sát từ trên xe cảnh sát đi xuống, một nữ cảnh sát có vẻ mặt xinh đẹp tư thế hiên ngang đi lên phía trước, sau khi đảo mắt trên thân ba người một lần, rõ ràng hiện ra vẻ kinh ngạc, "Ba vị! Vừa rồi ở câu lạc bộ "
Một tên tư thế hiên ngang vẻ mặt xinh đẹp nữ cảnh sát, đi lên phía trước, ở ba người trên thân quét một lần sau khi, rõ ràng hiển lộ ra một vệt vẻ kinh ngạc, "Ba vị! Vừa rồi ở câu lạc bộ giải trí Nhã Thượng xảy ra việc ẩu đả đánh nhau, chúng ta nghi ngờ, chuyện này có liên qua tới ba vị, xin mời theo chúng ta đi một chuyến tới cục cảnh sát đi!"
P/S: Ta thích nào......Chương 5