Khi Diệp Trần lần nữa khôi phục lại ý thức, cảm giác khuôn mặt của mình như dán vào một nơi nào đó vô cùng mềm mại, hơn nữa còn tỏa ra một mùi hương thơm ngát mê người.
Diệp Trần mở hai mắt ra kiểm tra, đầu tiên đập vào mi mắt lại là một cái khe trắng như tuyết~~
Ước chừng sau một lúc lâu, lúc này Diệp Trần mới phản ứng lại, nguyên lai là mình đang nằm ở trong ngực Tô Mạn.
"Ừm ~ "
Diệp Trần kêu khẽ một tiếng, muốn từ trong ngực của Tô Mạn xích ra, lại phát hiện toàn thân bủn rủn bất lực, vừa mới ngẩng đầu thì lại lần nữa nặng nề rơi trở về trong ngực của Tô Mạn.
Lúc này Tô Mạn cũng đã phát giác ra động tĩnh, cúi đầu nhìn thấy Diệp Trần đã tỉnh, lập tức hết sức vui mừng, "Tiểu Trần, cuối cùng thì em cũng tỉnh lại! Thương thế trên người em rất nặng, chớ có lộn xộn!"
Diệp Trần đang định ngồi xuống, không nghĩ tới lại bị Tô Mạn mười phần cường thế ấn trở về.
Khuôn mặt Diệp Trần lập tức nhăn như đít khỉ dở khóc dở cười, không nghĩ tới hắn thế mà cũng có lúc yếu đuối đến như thế, ngay cả tay mơ vừa mới bước vào tu chân này cũng không phản kháng lại được!
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, việc này thật ra thì cũng rất bình thường, lúc trước hắn liều mạng quá mức, trúng Thống Khổ Chi Nguyên, tâm trí cũng lớn hơn, một hơi vận chuyển Nghịch Sinh Bách Chuyển tầng thứ năm (thứ năm chuyển)!
Nếu như không phải hắn kịp thời ăn vào hai quả Phù Diêu tiên quả, chỉ sợ bây giờ có thể tỉnh lại được hay chưa cũng là một cái vấn đề.
Đã không phản kháng được, Diệp Trần cũng không động đậy nữa, dứt khoát yêu tâm thoải mái gối lên đôi sung mãn trước người Tô Mạn kia, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh, "Chị Mạn, chúng ta đang ở đâu đây?"
Diệp Trần phát hiện, giờ phút này bọn họ chính là thân ở trong một cái phòng có phong cách rất cổ điển.
Tô Mạn nói:
"Nghe Tiểu Bạch nói thì nơi này gọi là Thái Sơ thành, em hôn mê cũng đã được một ngày một đêm!"
"Thái Sơ thành?"
Diệp Trần lập tức nhướng mày, "Nói như vậy chúng ta bây giờ còn đang ở Bồng Lai Tiên giới?"
Tô Mạn nhẹ gật đầu, nói:
"Bởi vì em bị thương quá nặng, cho nên tốc độ đi đường của chúng ta có chút chậm, nghe anh của Tiểu Bạch nói, bốn đại tông môn đã phát ra lệnh treo giải thưởng, muốn truy nã mấy người chúng ta, hơn nữa tại Truyền Tống trận đi về thế giới bên ngoài cũng gia tăng rất nhiều cao thủ, chúng ta muốn rời khỏi nơi này chỉ sợ là rất khó!"
Diệp Trần vốn là còn muốn nghỉ ngơi thật tốt một lúc, nghe xong lời này của Tô Mạn thì lập tức ngồi cũng không yên, "Chị Mạn, chị nhanh đỡ em ngồi xuống, em nhất đỉnh phải nhanh chóng vận công khôi phục thực lực!"
Tô Mạn tuy rằng rất không muốn, thế nhưng khi thấy thần sắc kiên định của Diệp Trần thì vẻ mặt nghiêm túc cũng chỉ đành làm theo.
Sau một lát, dưới sự giúp đỡ của Tô Mạn, Diệp Trần ngồi xếp bằng, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Tuy rằng bây giờ hắn đã đột phá cảnh giới Kim Đan, thế nhưng còn chưa kịp ngưng tụ Kim Đan, kinh mạch trong cơ thể gần như không còn nguyên vẹn, trong đan điền thì càng rỗng tuếch, vậy mà một chút chân nguyên cũng không còn.
"Lần bị thương này thật đúng là rất nghiêm trọng!"
Diệp Trần khe khẽ thở dài một lần nữa, lập tức từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một đống bình thuốc, phàm là đan dược đối với trị liệu kinh mạch, khôi phục chân nguyên thì hắn đều nuốt xuống.
Nếu như là tu chân giả bình thường, chắc chắn sẽ không dám làm như vậy, thế nhưng Diệp Trần trong người mang Thần cấp công pháp thì tự nhiên không ngại.
"Thôn phệ!"
Sau khi Diệp Trần một hơi nuốt vào mấy chục viên thuốc thì lập tức vận chuyển Thôn Thiên thần công, thật nhanh thôn phệ lấy năng lương bên trong đan dược.
Cùng lúc đó Thôn Thiên đỉnh ở trong cơ thể Diệp Trần cũng bắt đầu âm thầm vận chuyển tập trung thiên địa linh khí ở xung quanh tới.
"Xì xì xì ~ "
Kinh mạch toàn thân của Diệp Trần lập tức bắt đầu khép lại nhanh chóng, trong đan điền cũng đã rất nhanh hội tụ ra một lượng lớn chân nguyên.
"Ừm?"
Diệp Trần bỗng nhiên phát hiện, sau khi tu vi của mình đột phá tới cảnh giới Kim Đan, cảnh giới của Thôn Thiên thần công cũng như kiểu nước lên thì thuyền lên!
"Đúng! Ta suýt chú nữa thì cũng quên mất, mỗi lần tu vi tăng lên một cái đại cảnh giới, Thôn Thiên thần công sẽ dựa theo đó mà tinh tiến, ta bây giờ không chỉ có tốc độ thôn phệ năng lượng được tăng vọt, thậm chí còn có thể trực tiếp thôn phệ chân nguyên của tu sĩ khác đế chuyển hóa để cho bản thân sử dụng!"
Phát hiện này lập tức khiến Diệp Trần vừa mừng vừa lo, lập tức toàn lực thi triển Thôn Thiên thần công.
Quả nhiên, chỉ dùng thời gian có mấy chục phút, Diệp Trần thế mà cũng đã luyện hóa được toàn bộ năng lượng của mấy chục viên thuốc!
Thương thế cũng có chuyển biến rất tốt đẹp.
Diệp Trần vui mừng, lập tức đưa đan dược trong tay nuốt xuống một mạch toàn bộ, sau đó lại bắt đầu sử dụng Thôn Thiên thần công luyện hóa.
Nửa giờ sau, thương thế trong cơ thể của Diệp Trần cũng đã được xoa dịu đi rất nhiều.
Ngay tại lúc Diệp Trần chuẩn bị thừa thế xông lên ngưng tụ ra Kim Đan thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, lại là hai huynh đệ Chúc Minh Phi và Chúc Tiểu Bạch trở về.
Diệp Trần đứng dậy, thuận tay vung lên, cửa phòng liền tự động mở ra, hai huynh đề đi vào trong nhìn thấy Diệp Trần đã tỉnh lại, đầu tiên là thi nhau vui mừng, sau đó mặt mũi lại lộ ra vẻ đầy chấn kinh.
Thương thế của Diệp Trần nặng tới cỡ nào, bọn họ trước đó thế nhưng là nhìn ở trong mắt, thậm chí sau khi Chúc Minh Phi chẩn bệnh cho Diệp Trần thì kết luận hắn ít nhất cũng phải mất khoảng nửa năm tới một năm mới có thể khôi phục lại.
Tuy nhiên lúc này mới ngắn ngủi có nửa giờ, Diệp Trần chẳng những đứng lên, hơn nữa khí tức hùng hậu, thương thế rõ ràng đã có chuyển biến tốt đẹp.
Loại tình huống này hắn quả thực chưa từng nghe nói, chưa từng nhìn thấy!
"Diệp đại ca, thương thế của ngươi...tốt?"
Chúc Tiểu Bạch vọt tới, mặt mùi đầy vẻ sợ hãi lần vui mừng nói.
Diệp Trần mỉm cười, "Nào có dễ dàng như vậy! Cũng chỉ khôi phục được có ba bốn thành thôi a!"
Nói đến đâu, Diệp Trần ngược lại nhìn về phía Chúc Minh Phi ở một bên, "Chúc huynh, tình huống bây giờ bên ngoài như thế nào?"
Chúc Minh Phi nghe Diệp Trần hỏi vấn đề này, lúc này mới từ trong lúc khiếp sợ trước đó lấy lại tinh thần, thở dài một hơi nói:
"Tình huống rất không ổn! Nghe nói La Tiêu tông chủ Thái Ất môn và Thanh Dương Tử tông chủ Tiêu Dao phái sau khi trốn về tông môn đã liên hợp bốn đại tông môn cùng với mấy chục đại môn phái dưới quyền bọn họ ban bố lệnh truy nã trên toàn bộ Bồng Lai Tiên giới, bốn người chúng ta bây giờ đã trở thành kẻ địch chung số một của Bồng Lai Tiên giới!"
"Còn về phần truyền tống trận bên kia, bốn đại tông môn phái ra hơn mười tên cường giả cảnh giới Nguyên Anh, đồng dạng phòng vệ sâm nghiêm, chúng ta muốn rời khỏi Bồng Lai Tiên giới thì chỉ sợ không quá dễ dàng..."
Sau khi nghe Chúc Minh Phi kể lại xong, Diệp Trần cũng không thể không chau mày, nếu như ở lúc toàn thịnh chỉ có hơn mười cao thủ cảnh giới Nguyên Anh thì hắn đương nhiên sẽ không để vào mắt, lao thẳng tới giết ra ngoài là được.
Thế nhưng bây giờ thương thế của hắn chưa lành, thực lực giảm lớn cũng có chút lực bất tòng tâm.
Chúc Minh Phi lại nói:
"Diệp huynh đệ, bốn đại tông môn đã bắt đầu phái người đi lục soát thành, sớm muộn gì cũng sẽ lúc soát tới nơi này của chúng ta, ta nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ cũng chỉ có một cái biện pháp..."
Diệp Trần lông mày nhíu lại, "Ngươi cứ nói thử xem!"
Chúc Minh Phi hít sâu một hơi nói:
"Ta phụ trách dụ những tên cao thủ trông coi Truyền Tống trận kia đi, Diệp huynh đệ ngươi mang theo Tô cô nương và đệ đệ của ta nhân cơ hội này rời khỏi Bồng Lai Tiên giới a!"
Rất rõ ràng, Chúc Minh Phi định dùng biện pháp giương đông kích tây tranh thủ thời gian cho bọn họ
Chúc Tiểu Bạch cũng hiểu ra ý đồ của ca ca mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra vẻ lo lắng.
Diệp Trần trầm ngâm một lát, sau mới chậm rãi nói:
"Đây đúng là một cái biện pháp, chỉ có điều, phụ trách nhiệm vụ dẫn những cao thủ kia ra, nhất định phải để ta tới làm, bởi vì mục tiêu chủ yếu của bọn họ là ta mà không phải ngươi!"
P/S: Ta thích nào...chương 1 nha....