Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trong Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Diệp Trần (FULL)

Cuối cùng, Hà Giang và hai tên vệ sĩ của hắn, được người đi theo khác đưa đi.

Chờ bọn hắn vừa mới đi, Ngô Lỗi là người thứ nhất vọt lên, vừa mừng vừa sợ, nói:

"Diệp tử! Vừa rồi ông quả thức bá đạo trên từng hạt gạo! Ông làm được như thế nào đấy?"

Diệp Trần cười hắc hắc nói:

"Nếu như tôi nói tôi là cao thủ tuyệt thế, ông tin không?"

Ngô Lỗi líu lưỡi một lúc nói:

"Nếu như không phải tận mắt tôi nhìn thấy, tôi thực sự sẽ không tin! Nhớ ngày trước ông bị người ta bắt nạt, mỗi lần đều là anh em tới giúp ông lấy lại danh dự, ông trở nên lợi hại như thế nào lúc nào?"

Diệp Trần cười thần bí, ăn nói - bịa chuyện nói:

"Tôi được thế ngoại cao nhân đả thông hai mạc Nhâm Đốc, gần đây vừa mới luyện thành tuyệt thế thần công, ông nếu muốn học, tôi cũng có thể dạy ông!"

Hai mắt Ngô Lỗi lập tức tỏa ánh sáng,

"Vậy thì quá tốt rồi! Tôi đương nhiên muốn học!"

Diệp Trần thấy Ngô Lôi cũng không có bởi vì chính mình đột nhiên trỏe nên cường đại như thế mà sinh ra cảm giác xa lạ với mình, trong lòng lập tức buông lỏng, trực tiếp từ trong ngực móc ra một viên Bồi Nguyên đan, đưa cho Ngô Lỗi,

"Đây là Bồi Nguyên đan, ông trước tiên sử dụng một viên, có thể cải thiện thể chất của ông, tuy nhiên trong cơ thể ông kinh mạch có quá nhiều tạp chất, sau này tôi sẽ giúp ông luyện chế mấy viên Tẩy Tủy đan, hoàn toàn cải tạo lại thân thể của ông, đến lúc đó lại truyền co ông công pháp tu luyện!"

Ngô Lỗi nghe vậy, trực tiếp không cần nghĩ ngợi, cầm lấy viên Bồi Nguyên đan kia một phát nuốt xuống.

Sau khi nuốt viên Bồi Nguyên đan kia vào một lúc, gương mặt của Ngô Lỗi bắt đầu trở nên đỏ bừng, đôi mắt bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, giống như là uống rượu say.

Diệp Trần hướng về phía bảo mẫu của Ngô gia, nói:

"Dìu hắn vào trong phòng nằm xuống, chuẩn bị cho hắn nhiều một chút nước sôi, ngày mai tỉnh lại là không sao!"

Bảo mẫu kia vội vàng lên tiếng, nâng Ngô Lỗi tiến vào trong phòng ngủ.

Ngay sau đó, Diệp Trần lại nhìn về phía Ngô Bá Hùng ở một bên, nói:

"Chú Ngô, chú đã không có ý định gọi về những người đã phản bội trong nhóm nghiên cứu phát minh của chú, vậy tiếp theo chú lấy kế sách gì để ứng phó?"

Nghe Diệp Trần hỏi câu này, Ngô Bá Hùng nặng nề thở dài một hơi nói:

"Còn có thể có biện pháp nào! Chỉ có thể xây dựng lại một nhóm nghiên cứu phát minh một lần nữa, chúng ta làm nghề này, quan trọng nhất chính là sức cạnh tranh năng lực nghiên cứu phát minh, nếu như không kịp thời đẩy ra sản phẩm mới phù hợp với thị trường, thì sẽ nhanh chóng bị đào thải ra khỏi cuộc chơi! Ai!"

Diệp Trần gật đầu nhẹ, suy nghĩ một lúc sau, mới chậm rãi nói:

"Chú Ngô, ba ngày sau, chú và Lỗi tử đến biệt thự số một ở tiểu khu Tử Kim Sơn tìm cháu, cháu có biện pháp để cho công ty của chú, ở trong vòng năm năm, trở thành một công ty kiệt xuất đứng đầu toàn bộ Hoa Hạ về lĩnh vực này!"

Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cáo từ rời đi.

Mà Ngô Bá Hùng thì sửng sốt một hồi lâu, mới kịp phản ứng, rõ ràng bị câu nói khí phách kia của Diệp Trần dọa sợ.

Hắn một tay khai sáng tập đoàn Ngô thị, tuy rằng ở Vân Châu có chút danh tiếng, nhưng ở bên trong toàn bộ tỉnh Thiên Nam làm về lĩnh vực này, nhiều nhất cũng chỉ có thể xếp cao hơn vị trí thứ mười, mà ở cả nước ít ra cũng đứng ở vị trí thứ 100.

Muốn ở trong vòng năm năm, trở thành một công ty kiệt xuất đứng đầu toàn bộ Hoa Hạ về lĩnh vực này, hoặc là phải có đầy đủ tài chính đi, nguồn lực lớn mở rộng khuếch trương quảng bá nó, hoặc là có thể nghiên cứu ra một loại sản phẩn cấp bậc thần dược, mới có thể trong thời gian ngắn nhất, tạo ra tầm ảnh hưởng rất lớn ở trong phạm vi cả nước, từ đó được hoan nghênh, sau đó nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.

Nếu như là người khác dám hướng hắn hứa hẹn như vậy, Ngô Bá Hùng khẳng định cảm thấy người kia đầu óc có vấn đề, quả thực ý tưởng hão huyền, thế nhưng lời này xuất ra từ trong miệng của Diệp Trần, thì hắn không thể không tin.,

"Không biết đời trước của tiểu Lỗi tích được cái gì phúc, thế mà có thể kế bạn với cao nhân như thế, thực sự là ông trời phù hộ Ngô gia ta a!"

Qua hồi lâu, bóng dáng Diệp Trần đã sớm biến mất ở trong tầm mắt, Ngô Bá Hùng mới ung dung cảm thán một tiếng.

...

Khi Diệp Trần trở về tới quán cơm Tô thị, đã là hơn tám giờ tối.

Vượt qua ngoài ý liệu của Diệp Trần, hôm nay quán cơm thế mà sớm như vậy đã treo biển đóng cửa, điều này làm cho trong lòng của hắn không thể không giật mình,

"Chẳng lẽ dì Lam lại xảy ra chuyện gì?"

Tuy nhiên ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, hắn đã cảm ứng được khí tức của Tô Lam, cùng với những tên vệ sĩ mà Đường gia phái tới bảo vệ, mọi chuyện đều bình thường.

Đi vào trong nhà, Tô Lam đang ngồi ở trên một cái bàn, trên mặt bàn đặt một chồng giấy, lúc này cô ta đang nghiêm túc nhìn đọc, trong mắt hiện ra vẻ rất kích động,

"Dì Lam, dì làm gì đó?"

Diệp Trần đến gần, tò mò hỏi.

Tô Lam nhìn thấy Diệp Trần trở về, vội vàng hướng hãn vẫy tay nói:

"Tiểu Trần, cháu nhanh tới đây! Dì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cháu!"

Diệp Trần vội vàng đi tới bên cạnh Tô Lam ngồi xuống, hiếu kỳ nói:

"Chuyện gì mà quan trọng vậy?"

Trên mặt Tô Lam tràn đầy vẻ vui mừng, đưa một chồng giấy trong tay cho Diệp Trần, nói:

"Đây là văn kiện mà Lý tổng của một khách sạn lớn tên Vân Hải, là sản nghiệp của tập đoàn Đường thị đưa tới mời dì đảm nhiệm chức vụ, bọn họ mới dì đi đảm nhiệm chức vụ đầu bếp trưởng cho khách sạn của bọn họ! Dì cũng không dám tin tưởng đây là sự thực!"

Lông mày Diệp Trần nhíu lại, xem qua văn kiện mời đảm nhiệm chức vụ kia, trong lòng tuyệt không cảm thấy bất ngờ.

Trước đó Tô Lam đã từng nói, dì ta mơ ước lớn nhất, chính là mở một tiệm cơm tốt nhất trong toàn bộ thành phố Vân Châu, Diệp Trần vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng.

Hai ngày trước, Diệp Trần từng đề cập ở trước mặt Đường Nghiệp về vấn đề này, Đường Nghiệp ngay tại chỗ đã bày tỏ, có thể để Tô Lam tiến vào làm ở trong khách sạn Vân Hải lớn nhất của tập đoàn Đường thị, đi làm giám đốc khách sạn.

Tuy nhiên Diệp Trần lại cảm thấy, nếu thực sự làm như vậy, đoán chừng Tô Lam sẽ bị làm cho sợ hãi, hơn nữa cô ta căn bản không có kinh nghiệm để lãnh đạo một cái khách sạn lớn, không bằng trước tiên làm từ đầu bếp trưởng làm lên, như vậy sẽ dễ dàng chấp nhận hơn một chút.

Cho dù là như thế, Tô Lam vẫn cảm thấy rất ngoài ý muốn, dù sao đó là một khách sạn Vân Hải lớn như vậy, gần như có thể tính là khách sạn lớn tốt nhất toàn bộ thành phố Vân Châu, đột nhiên hướng tới cô ta chỉ là một bà chủ của một quán cơm nhỏ ném ra cành ô liu, thực sự vẫn có chút không thể tưởng tượng.

"Thế nào? Tiểu Trần, cháu cảm thấy chuyện này đáng tin cậy không?"

Tô Lam vẻ trông mong nhìn qua Diệp Trần, hiện ra vẻ mặt khẩn trương.

"Ừm..."

Diệp Trần giả vờ nhìn hợp đồng mời đảm nhiệm chức vụ một lần, nói:

"Xét về tổng thể không có bất kỳ chỗ nào không ổn! Bọn họ ngay cả hợp đồng đều đã chuẩn bị tốt, có lẽ vẫn là rất có thành ý, dì Lam, dì có thể thử một lần! "

Tô Lam nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức vỗ vỗ lên bộ ngực cao ngất, chợt lại có chút lo lắng nói:

"Tiểu Trần, cháu nói dì có thể đảm nhiệm chức vị đầu bếp trưởng này sao? Còn có, nếu như dì đi làm ở khách sạn Vân Hải, vậy quán cơm của chúng ta làm sao bây giờ?"

Diệp Trần đã sớm nghĩ tới Tô Lam sẽ hỏi như vậy, cười nói:

"Đầu tiên, cháu tin tưởng dì Lam, dì chắc chắn có năng lực đảm nhiệm phần công việc này! Sau này, nếu như dì không yên lòng, cửa hàng này của chúng ta có thể tạm thời ngừng kinh doanh một đoạn thời gian, tạm thời để đó, hơn nữa trên hợp đồng cũng đã nói, bọn họ có thể gửi trước cho dì tiền lương một tháng..."

Trải qua Diệp Trần cổ vũ một phen, Tô Lam rốt cuộc tìm lại mấy phần tự tin, quyết định ngày mà sẽ đi tới khách sạn Vân Hải.

...

Ngày thứ hai, Diệp Trần dự định tự mình đưa Tô Lam đi tới khách sạn Vân Hải.

Hôm nay vừa đúng là chủ nhật, tuy rằng lớp mười hai học tập căng thẳng, nhưng mỗi tháng vẫn được thả lỏng một ngày, cho nên Tô Lam cũng không nổi lên nghi ngờ.

Hai người ở cửa quán cơm gọi một chiếc taxi, sau khi lên xe, Diệp Trần nói thẳng:

"Đi khu thương mại thời trang trong thành phố!"

Tô Lam lập tức sức sờ,

"Tiểu Trần, chúng ta không phải muốn đi khách sạn Vân Hải sao? Đi khu thương mại thời trang làm gì?"

Diệp Trần trực tiếp quay người liếc mắt chỉ vào quần áo trên người Tô Lam đã sớm giặt tẩy trắng bệch kia, nói:

"Dì Lam, dì bây giờ dù sao cũng là nhân viên quản lý cấp cao của một cái khách sạn lớn, cũng không thể mặc như vậy để đến nhận việc làm chứ?"

P/S: Ta thích a...
Nhấn Mở Bình Luận