Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trong Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Diệp Trần (FULL)

"Diệp Trần ca ca, nếu không ngươi vẫn là đi nhanh lên đi! Huyết Nguyệt tông, chúng ta không chọc nổi..."

"Sau khi Linh Khê tự đánh giá một lát thì bỗng nhiên nhịn không được hướng về phía Diệp Trần nhỏ giọng thúc giục nói."

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Nha đầu, Diệp Trần ca ca đã đáp ứng muốn dạy ngươi luyện đan, thì nhất định sẽ dạy ngươi, làm sao có thể rời đi? Huống chi, một cái Huyết Nguyệt tông nho nhỏ, Diệp Trần ca ca ngươi còn không có để vào mắt!"

Mấy người Linh Sơn nghe được lời này của Diệp Trần, tuy rằng cảm thấy thiếu niên này thực sự rất chi là ngông cuồng, thế nhưng lại thi nhau thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Diệp Trần không trốn, vậy thì chuyện này sẽ còn có đường lùi, chờ đến khi đại quân của Huyết Nguyệt tông đến đây, bọn họ hoàn toàn có thể đẩy tất cả việc nay lên trên người Diệp Trần, đến lắng lại lửa giận của Huyết Nguyệt tông đối với Hắc Nham thành bọn hắn.

Tuy rằng làm như vậy có chút không tử tế thế nhưng Tu Chân giới xưa nay đã như vậy, giống bọn họ những thế lực cấp thấp này, có thể tự vệ là đã không tệ rồi, chỗ nào còn quản nhiều như vậy?

Liễu Vân Phi ở một bên nghe được điều này, thồng thời hớn hở ra mặt, vội vàng nói:

"Được! Diệp đạo hữu dám làm dám chịu, thật sự là hảo phách lực! Liễu mỗ cực kỳ bội phục! Ha ha!"

Liễu Vân Phi ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười lạnh, "Thật sự là một tên ngớ ngẩn không biết trời cao đất rộng, đã đuổi cũng không đuổi ngươi đi được vậy thì ngươi đợi tiếp nhận lửa giận của Huyết Nguyệt tông đi!"

Tuy rằng, cảnh tượng Diệp Trần nháy mắt giết chết Huyết Vô Ảnh vừa rồi để cho mọi người chấn động không gì sánh nổi, thế nhưng lại không ai tin tưởng, Diệp Trần có tư cách có thể khiêu chiến đại tông môn đệ nhất tinh vực Cự Môn.

Trong những người ở đây, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, trong lòng Diệp Trần tự nhiên biết rõ, nhất là Liễu Vân Phi này, bên ngoài thì đang khen hắn nhưng thật ra là muốn cho hắn đâm lao thì phải theo lao, sau đó mượn nhờ tay của Huyết Nguyệt tông tới diệt trừ hắn.

Đối với loại người này, Diệp Trần cũng lười để ý tới.

Liễu Vân Phi thấy Diệp Trần không để mình vào trong mắt, mối hận ý trong lòng càng đậm, nhưng lại không dám phát tác, đành phải nhìn về phía Linh Vận, nói:

"Linh Vận sư muội, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Vẫn thật không muốn theo chúng ta về tông môn sao?"

Linh Vận trong lòng do dự một trận, không thể không cắn môi một cái, lại lặng lẽ nhìn một cái, Diệp Trần có thần sắc vô cùng tự tin, cũng không hiểu vì sao mà nàng ta lại cảm thấy thiếu niên này mang lại cho nàng một loại cảm giác an toàn.

"Liễu sư huynh trên đường cẩn thận, ta không tiễn!"

Linh Vận cuối cùng cự tuyệt lời đề nghị của Liễu Vân Phi, đồng thời sau khi nói xong, trực tiếp quay lưng đi, một mặt lạnh lùng.

Liễu Vân Phi thấy thế thì lập tức tức giận đến hàm răng nghiến chặt vào, nhịn không được cười lạnh nói:

"Linh Vận sư muội, ngươi sẽ sẽ không phải thật sự cho rằng hắn có thể bảo vệ được ngươi chứ? Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là suy nghĩ kỹ càng thêm một chút đỡ tới lúc đó phải hối hận!"

"Ta nói, chuyện của ta không cần ngươi phải quan tâm!"

Linh Vận lại quả quyết từ chối một lần nữa.

Liễu Vân Phi còn muốn nhiều lời, lúc này Diệp Trần ở một bên bỗng nhiên mở miệng, "Làm sao? Nghe lời này của ngươi dường như rất không có lòng tin đối với ta?"

Liễu Phân Phi muốn nói, "Ngươi đây không phải là nói nhảm sao? Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn đối kháng với thế lực đệ nhất tinh vực Cự Môn? Quả thực chính là chuyện cười lớn!"

Tuy nhiên lời đến khóe miệng, Liễu Vân Phi cuối cùng vẫn nhịn được, cái tên trước mắt này thế nhưng là ngay cả Huyết Vô Ảnh cũng dám nói giết liền giết, huống chi là hắn?

Nhỡ đâu chọc giận cái tên điện này thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!

"Không không! Ta không phải có ý như vậy..."

Cảm nhận dược ánh mắt lạnh như băng của Diệp Trần, Liễu Vân Phi vội vàng đổi giọng, trên mặt cố gắng nặn ra vẻ tươi cười.

Diệp Trần thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt phun ra một chữ:

"Cút!"

Liễu Vân Phi đầu tiên là sững sờ, sau đó thì vẻ mặt trong nháy mắt đỏ lên như là gan heo, song quyền nắm chặt, nhịn không được run rẩy một trận.

Mặc dù đối phương chỉ nói một chữ, thế nhưng đối với Liễu Vân Phi mà nói, lại so với giết hắn còn làm hắn khó chịu hơn nhiều lắm!

Thân là thiên tài đệ nhất của Phi Tuyết tông, cả đời này của Liễu Vân Phi đã bao giờ phải nhận qua sự nhục nhã lớn như thế?

Cho dù là Huyết Vô Ảnh, tuy rằng có thể bức lui được hắn thế nhưng cũng không dám làm nhục quá phận tới như vậy.

"Làm sao? Còn không đi? Ngươi cũng muốn xuống dưới chỗ Diêm Vương làm bạn với Huyết Vô Ảnh sao?"

Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt sát ý.

Đạp đạp!

Toàn thân Liễu Vân Phi ngay lập tức run lên, theo bản năng lùi lại hai bước, tiếp theo một cỗ khí lạnh trực tiếp từ lòng bàn chân dâng lên tới đỉnh đầu, cỗ nộ khí cường đại trong lồng ngực trước đó, trong nháy mắt biến mất không còn hình dạng.

Ngya sau đó, Liễu Vân Phi không còn có bất kỳ do dự nào nữa, trực tiếp quay người co cẳng liền chạy đi, đảo mắt cái đã biến mất không thấy, quả thực còn nhanh hơn cả thỏ.

Còn về phần một bên khác, các cao thủ của Tà Quang tông sớm đã bị dọa đến bỏ trốn mất dạng ở lúc Huyết Vô Ảnh bị Diệp Trần giết, Diệp Trần cũng lười đi quản.

Đợi đến Liễu Vân Phi vừa đi, mấy người Linh Sơn liếc nhau một cái, sau đó bước nhanh đi lên phía trước, thi nhau quỳ rạp xuống đất, "Đa tạ ân cứu mạng của Diệp đạo hữu!"

Diệp Trần cười lạnh, nhìn cũng không thèm nhìn, thản nhiên nói:

"Không cần diễn kịch ở trước mặt ta! Ta cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn cứu các ngươi!"

Mọi người ngay lập tức rất là xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Sau một lúc lâu, một tên trưởng lão của Hắc Nham thành có vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Vậy, xin hỏi sư thừa của Diệp đạo hữu là ở nơi nào? Nếu như Huyết Nguyệt tông thần tìm tới thì đạo hữu có đối sách gì không?"

Diệp Trần cũng không muốn nhiều lời với đám người này, khoát tay áo, nói:

"Người là ta giết, các ngươi cứ đẩy mọi chuyện lên trên đầu của ta là được, thứ khác không cần hỏi nhiều!"

Nói xong, lôi kéo Linh Khê ở một bên trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Sau khi mọi người trải qua giây lát ngạc nhiên, lập tức thi nhau bàn tán:

"Ta thấy vị Diệp đạo hữu này bình tĩnh như thế, hơn phân nửa có lẽ là có lá bài tẩy gì đi!"

"Không sai! Hắn còn quá trẻ mà đã có được thực lực như thế, nói không chừng là nhân vật thiên tài của một đại tông môn siêu cấp nào đó!"

"Hắn đã dám giết Huyết Vô Ảnh, hơn nữa còn không trốn đi, tất nhiên là có chỗ để dựa vào!"

"Nếu như chúng ta có thể thông qua người này tới kết giao thế lực sau lưng hắn, nói không chừng đối với Hắc Nham thành chúng ta mà nói, ngược lại là một cái cơ duyên to lớn nha!"

...

Sau khi mọi người bàn tán một lúc thì sầu lo trước đó lập tức giảm lớn, ngược lại bắt đầu thương lượng với nhau nên đi nịnh bợ Diệp Trần như thế nào, xong đi kết giao thế lực sau lưng của hắn.

"Vận nhi!"

Linh Sơn bỗng nhiên nhìn về phía một bên, Linh Vận vẫn luôn đứng ngẩn ở nơi đó, không nói một lời, một mặt sốt ruột nói:

"Vị Diệp đạo hữu này, tuổi tác cũng gần với ngươi, lấy dung mạo của ngươi, nếu như có thể chủ động một chút..."

Linh Vận băng tuyết thông minh, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Linh Sơn, khuôn mặt lập tức đỏ lên, e thẹn nói:

"Phụ thân, ngươi nói cái gì đó!"

Hai mắt Linh Sơn trừng một cái, "Làm sao? Cha có nói sai sao? Ngươi không phải vẫn luôn hâm mộ thiếu niên anh hùng sao? Vị Diệp tiên sinh này, luận thiên phú thắng Liễu Vân Phi kia không chỉ mười lần! Phía sau càng có thể là một cái đại tông môn siêu cấp nào đó, nếu như ngươi có thể trèo lên cái cành cây cao này, chẳng những có thể một bước lên trời thì cha và toàn bộ Hắc Nham thành cũng được dính theo hào quang của ngươi!"

"Phụ thân!"

Linh Vận lập tức càng tỏ ra thẹn thùng, cũng không hiểu vì sao, tâm hồn thiếu nữ vậy mà loạn chiến một trận, giống như hươu non xông loạn.

Tuy nhiên, ngay sau đó, nàng ta đột nhiên nhớ tới, Diệp Trần trước đó không thèm để ý tới tình cảnh của nàng, gương mặt xinh đẹp lập tức có chút ảm đạm, không thể không yếu ớt thở dài, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Chỉ sợ người ta chưa chắc đã để ý tới ta đâu!"

P/S: Ta thích nào...chương 2.....Kim Phiếu.
Nhấn Mở Bình Luận