Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần sở dĩ muốn tới tham gia khảo hạch Luyện đan sư chính là vì để có thể mang đám người của Hắc Nham thành vào bên trong Vân Đan thành.
Vậy thì đã lấy được tư cách Luyện đan sư tứ phẩm thì không cần thiết phải tiếp tục đi khảo hạch nữa.
Huống chi tuy rằng lấy trình độ luyện đan bây giờ của hắn cũng đã có thể đưa thân vào trong danh sách ngũ phẩm, nhưng hắn từ khi trọng sinh đến này cho tới bây giờ dù sao cũng chưa từng luyện chế đan dược ngũ phẩm, cho nên cũng khó có tự tin trăm phần trăm.
Nhìn thấy Diệp Trần không có tiếp tục tham gia khảo hạch nữa, Đồ tô công tửu lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu như Diệp Trần tiếp tục tham gia khảo hạch, đồng thời còn thành công tấn thăng làm Luyện đan sư ngũ phẩm vậy thì sẽ một lần hành động mà vượt qua cả hắn và Lãnh Thiền Y, đến lúc đó Đồ Tô công tử hắn sẽ trực tiếp từ vị trí thứ hai rơi xuống vị trí thứ ba.
Kết quả này, hắn thực sự không thể nào chấp nhận được!
Mà ý nghĩ của Lãnh Thiền Y kia thì lại ngược lại, nàng ta vốn cho rằng Diệp Trần sẽ cùng nàng ta đi lên tới đài khảo hạch, cũng đã làm tốt chuẩn bị phân ra cao thấp với đối phương, tuy nhiên không nghĩ tới Diệp Trần cuối cùng vậy mà lại đi như vậy, lập tức để cho nàng ta có cảm giác vô cùng mất mát.
...
Tuy nhiên, cho dù là Diệp Trần không có tiếp tục tham gia khảo hạch Luyện đan sư ngũ phẩm thì chuyện lần này cảu hắn chẳng mấy chốc đã được truyền ra tới toàn bộ Vân Đan thành.
Thiếu niên thần bí, liên tiếp vượt qua bốn cửa ải khảo hạch Luyện đan sư đồng thời liên tiếp luyện chế ra ba viên đan dược có phẩm cấp hàn mỹ, có thể xưng là đệ nhất nhân từ trước tới nay của Vân Đan thành!
Tin tức này, giống như một cơn lốc, quét sạch toàn bộ Vân Đan thành.
Mà Diệp Trần coi như người trong cuộc cũng không biết được tất cả những thứ này, sau khi hắn rời khỏi Đan Sư Minh Hội thì ngay lập tức dựa theo đường cũ trở về.
Tuy nhiên, chờ khi hắn trở lại ngoài cửa thành lại phát hiện tình huống có chút không đúng lắm.
Chỉ thấy bọn người Linh Sơn đều có chút chật vật không chịu nổi, thậm chí còn tử thương không ít.
Mà hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê thì lại không thấy đâu cả!
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
Diệp Trần thấy cảnh này thì thân thể lập tức nhoáng một cái, nhanh chóng vọt tới trước mặt đám người Linh Sơn.
Linh Sơn nhìn thấy Diệp Trần trở về thì lập tức "Phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, "Diệp tiên sinh! Ngài cuối cùng cũng đã trở lại! Xảy ra chuyện lớn! Vận nhi và Khê nhi bị một người tên là Đồ Tô Nguyên Khánh cho cưỡng ép bắt đi!"
"Cái gì?"
Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, trên thân không tự chủ được mà sinh ra một cỗ sát khí, "Đây là chuyện khi nào? Ta không phải để cho các ngươi thành thành thật thật chờ ở đây sao? Tại sao phải trêu chọc người khác!!!"
Linh Sơn có vẻ mặt cầu xin nói:
"Diệp tiên sinh, chúng ta còn chưa quen với cuộc sống ở chỗ này, nàm dám trêu chọc thị phi? Khoảng nửa canh giờ trước đó có một đám người đi qua nơi này, người cầm đầu là một tên thanh niên, đực gọi là Đồ Tô Nguyên Khánh, người này ngấp nghé dung mạo của Vận nhi và Khê nhi, đầu tiên là đi lên dùng ngôn ngữ lỗ mãng đùa giỡn, sau khi bị Vận nhi mắng cho vài câu, không nghĩ tới mà thẹn quá hóa giận liền trực tiếp động thủ cướp người, chúng ta lý luận với hắn lại bị thủ hạ của hắn đánh thành trọng thương, sau đó thì Vận nhi và Khê nhi đều bị bọn họ cưỡng ép dẫn vào thành..."
Linh Sơn rất nhanh đã kể ra vấn đề cơ bản của chuyện vừa xảy ra một lần, mặt mũi đầy vẻ lo lắng, "Diệp tiên sinh, ngài nhanh nghĩ một chút biện pháp đi! Nếu như lại chậm trễ nữa thì ta sợ hai tỷ muội các nàng coi như..."
"Không cần phải nói!"
Không đợi Linh Sơn nói xong, Diệp Trần trực tiếp một lời cắt ngang, trực tiếp ném đan sư bảo quyển tứ phẩm vừa mới đạt được cho Linh Sơn, nói:
"Ngươi cầm vật này, trước tiên dẫn mọi người vào trong thành sắp xếp ổn thỏa lại, ta đây đi cứu các nàng!"
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần hơi chao đảo một cái.
Bạch!
Ngay sau đó, cả người hắn đã biến mất ngay tại chỗ.
Đám thị vệ áo giáp màu vàng kim trông coi cửa thành chỉ cảm thấy bỗng nhiên lại có một cơn gió thổi qua, đều âm thầm cảm thấy buồn bực lại không phát hiện đã có người vừa mới xông vào một chút nào.
...
Sau khi Diệp Trần trở lại vào trong thành, vừa dọc theo đường phố chính tiến lên, vừa hoàn toàn phóng thích toàn bộ thần thức ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm khí tức của hai người Linh Khê và Linh Vận.
Vân Đan thành cực lớn, nói là một thành, thât ra thì con lớn hơn so với rất nhiều quốc gia ở trên Trái Đất, chỉ là một cái đại lộ thôi mà cũng dài tới mấy ngàn dặm!
Cũng may thần thức của Diệp Trần bây giờ đã có thể so với Hóa Thần thiên quân, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ từng ngọn cây cọng cỏ trong phạm vi ngàn dặm vào trong đó.
Đương nhiên, nếu như ở xung quanh hai người Linh Khê và Linh Vận có chấm chế che đậy khí tức của các nàng thì thần thức không có cách nào tìm thấy.
"Tìm được!"
Đối phương rõ ràng cũng không sợ có người tìm tới, lại hoặc là còn chưa kịp bố trí xuống cấm chê,s Diệp Trần chỉ cần một chút thời gian cũng đã quét tới khí tức của hai người Linh Khê và Linh Vận, ngay lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, bay thẳng đến hai đạo khí tức kia.
Cùng lúc đó, ở cách Diệp Trần mấy trăm dặm, bên trong một tòa thanh lâu tên là Phiêu Hương Uyển.
Đây là một trong những thanh lâu nổi danh nhất Vân Đan thành, đặc biệt là có phòng khách khách quý thượng đẳng nhất, càng là có phần được yêu thích nhất ở Vân Đan thành, tùy tiện ở lại một đêm số tiền đã lên tới vạn linh thạch.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi không được qua đây a!"
Ở bên trong phòng khách khách quý nào đó đột nhiên vang lên tiếng kinh hô của một nữ tử.
Bên trong phòng khách, hai tỷ muội Linh Khê và Linh Vận đang co quắp ở bên trong góc phòng, mặt mùi đầy vẻ hoảng sợ, toàn thân run lẩy bẩy.
Mà đối diện hai người thì là một tên nam thanh niên trên mặt tràn đầy nụ cười dâm uế.
Hóa ra người này là tên ác thiếu Đồ Tô nguyên Khánh, người đã cưỡng ép bắt đi hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê!
"Chậc chậc, vận khí của bản thiếu hôm nay thật đúng là không tệ, vậy mà đụng tới một đôi tỷ muội sinh đẹp động lòng người như vậy! Các ngươi thử tới nói một chút, bản thiếu cần phải sủng hạnh tỷ tỷ trước hay là muội muội trước đây? Lại hoặc là cùng một chỗ nhỉ? Hắc hắc!"
Đồ Tô Nguyên Khánh nói xong thì giống như méo hí chuột, hướng phía hai nữ chậm rãi tới gần.
Vẻ mặt của hai người linh Vận và Linh Khê lập tức trở nên vô cùng trắc bệch, nhưng muốn lui cũng không thể lui lại, "Ngươi cái tên khốn kiếp này! Ngươi không được qua đây! Nếu như ngươi dám khi dễ ta và tỷ tỷ của ta, chờ Diệp Trần ca ca ta tới thì chắc chắn sẽ đáh cái mông ngươi nở ra hoa!!"
Dưới tình thế cấp bách Linh Khê lôi Diệp Trần ra nói.
Đáng tiếc, Đồ Tô Nguyên Khánh này làm sao biết được Diệp Trần là ai? Nụ cười dâm trên mặt lập tức càng ngày càng đậm, "Tiểu muội muội, dọc theo con đường này một mực nói tới vị Diệp Trần ca ca kia của ngươi? Không phải là tiểu tình lang của ngươi chứ? Sớm biết cũng bắt luôn cả hắn, bản thiếu thế nhưng là thích nhất trò ngay ở trước mặt người khác cho hắn đội nón xanh, ha ha ha!"
Đồ Tô Nguyên Khánh vừa cười lên như điên không kiêng kỵ chút nào, người cũng đã đi tới trước mặt hai người.
Đúng lúc này, Linh Vận bỗng nhiên giang hai cánh tay ra, ngăn ở trước mặt Linh Khê, cắn răng nói:
"Đồ Tô công tử đúng không? Không bằng chúng ta tới làm một cái giao dịch, ta ở lại với ngươi, ngươi thả muội muội của ta ra!"
Đồ Tô Nguyên Khánh lập tức vui vẻ, "Ta nói này đại mỹ nhân, hai người các ngươi bây giờ đều ở trong tay bản công tử, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với bản không tử không?"
Linh Vận cười lạnh, "Nếu như ngươi không đáp ứng, hai tỷ muội chúng ta sẽ trực tiếp tự bạo, miễn cho bị người khác làm nhục!"
Đồ Tô Nguyên Khánh lập tức sửng sốt, hai mắt chợt khẽ híp lại một cái, "Thật đúng là tỷ muội tình thâm a! Đáng tiếc, ở trước mặt bản thiếu, ngươi cảm thấy ngươi còn có năng lực tự bạo sao?"
Cùng lúc nói xong lời này, Đồ Tô Nguyên Khánh thuận tay vỗ ra một chưởng:
Oanh!
Một đám sương mù màu hồng trong nháy mắt bao phủ hai người Linh Vận vào trong đó:
"A ~ "
Hai nư lập tức hét lớn một tiếng, giống như uống rượu sau mà mềm nhũn ngã xuống.
P/S: Ta thích nào...chương 2