"Không! Đây không có khả năng! Phốc!"
Bạch Long chân nhân ở trên bầu trời, sau khi thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình, bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, thấy chẳng những không có đánh chết Diệp Trần, ngược lại còn làm cho khí tức phóng lớn lên, lập tức khó mà tự kiềm chế, không thể không phun ra một ngụm máu, từ trên không trung ngã xuống dưới.
"Hừ!"
Diệp Trần nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, tiện tay vung ra một cái,
Sưu!
Cái pháp khí ngọc bội kia của Bạch Long chân nhân, đã bị hắn cách không hút vào trong tay,
"Quả nhiên là pháp khí cực phẩm! Xem ra ngọc bội này cùng với cái khay ngọc trước đó của Cổ Thuần Dương như nhau, đều đến từ trong tiên mộ..."
Diệp Trần thấp giọng nói thầm một câu, mới chuyển dời ánh mắt tới trên người Bạch Long chân nhân,
"Xem ở việc ngươi giúp ta đột phá, hôm nay ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, uy lực chân chính của cái pháp khí này!"
Nói xong, Diệp Trần cầm lấy ngọc bội, tiện tay xóa đi tinh thần lạc ấn ở trên đó, sau đó rót chân nguyên vào, ném lên không trung,
"Cửu Thiên Thần Lôi, nghe theo ta điều động! Lôi đến!"
Ầm ầm!
Theo lời nói của Diệp Thần rơi xuống, bầu trời vốn trăng sáng sao thưa, rõ ràng ở trên không trung xuất hiện một đóa lôi vân!
Cạch!
Một đạo thiên lôi rơi xuống, vừa vặn bổ vào phía trên ngọc bội!
Mà trên pháp khí ngọc bội kia, bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt!
Ầm ầm!
Sau đó từ ánh lôi bên trong kia, vậy mà thoát ra một cái từ lôi đình ngưng tụ mà thành Thần Long màu tím, hướng Bạch Long chân nhân ở phía dưới lao xuống mà đi!
Bạch Long chân nhân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, vậy mà đều đã quên đi việc mình phải tránh, thấp giọng lẩm bẩm:
"Hóa ra ngươi không phải võ giả, ngươi đúng là người tu đao! Hơn nữa còn là trong tiên mộ ghi lại, phương pháp vũ đạo song tu của người tu đạo thượng cổ!"
Bạch Long chân nhân vừa nói xong lời này, cả người đã bị Thần Long được ngưng tự từ lôi đình kia bổ trúng, trong nháy bắt biến mất không thấy dấu vết, ngay cả cặn bã cũng không còn...
Giải quyết xong Bạch Long chân nhân, cả một cái Bạch Long Quan rộng lớn, nay chỉ còn lại có một người đó là Mạc Trường Vân.
Mạc Trường Vân tự biết căn bản không trốn thoát được, trực tiếp quỳ dưới đất, khóc ròng ròng nói:
"Diệp tiên sư! Tôi sai rồi! Chỉ cần ngài không giết tôi, sau này tôi chính là một con chó của ngài, ngài để cho ta làm cái gì, ta sẽ đi làm cái đó! Cầu ngài tha cái mạng nhỏ này của tôi!"
Nếu như nói Mạc Trường Vân trước đó, tuy rằng đối với Diệp Trần trong lòng còn có e ngại, nhưng vẫn luôn nghĩ ra trăm phương ngàn kế phải giết hắn mà nói, như vậy sau khi trải quan trận chiến vừa rồi, Mạc Trường Vân đã hoàn toàn không có dũng khí để đối nghịch với Diệp Trần.
Lấy nhục thân chống lại lôi thần, tiện tay tiêu diệt Bạch Long chân nhân, thực lực như thế này, coi như lão tổ kia của Mạc gia, chỉ sợ cũng làm không được!
Hắn thực sự không nghĩ tới, một thiếu niên so với hắn còn ít hơn mấy tuổi, tại sao có thể có được lực lượng kinh khủng như vậy?
Diệp Trần ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn Mạc Trường Vân, thấp giọng giống như tự nhủ:
"Vốn là coi như ngươi không có đi trêu chọc ta, ta cũng vẫn sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ trách chính ngươi tự tìm đường chết, ta cũng chỉ đành sớm lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần chậm rãi giơ bàn tay lên, trên bầu trời lần nữa ngưng tụ ra một con Thần Long màu tím, gầm thét hướng Mạc Trường Vân nhào tới.
Vẻ mặt của Mạc Trường Vân lập tức trắng bệch, sau đó trong đôi mặt hiện ra vẻ điên cuồng,
"Ngươi dám giết ta, Mạc gia ở thành phố Thiên Hải sẽ không bỏ qua..."
Mạc Trường Vân mới chỉ nói được một nửa, cả người đã bị Thần Long màu tím kia nuốt mất, chờ đến khi Thần Long màu tím kia tản đi, tất cả mọi thứ đã tan thành mây khói, trên đời đã không còn có người Mạc Trường Vân này.
...
Lúc từ thành phố Thiên Hải chạy về căn biệt thự ở tiểu khu Tử Kim Sơn của thành phố Vân Châu, thời gian đã qua hơn nửa đêm.
Trước đó Diệp Trần mượn nhờ lực lượng lôi đình đột phá, quần áo đã bị rách nát hết, gàn như là tồng ngồng trần truồng chạy mấy trăm dặm...
Cũng may lúc này là buổi tối, hơn nữa tốc độ của Diệp Trần bây giờ, một khi đề cao lên, đã có thể không chậm hơn so với tàu điện ngầm, người bình thường căn bản không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Trở lại trong biệt thự, Diệp Trần trước tiên tắm một cái, thay một bộ quần áo thoải mái, lúc nà mới kiểm tra trạng thái tình huống thân thể của mình.
"Lực lượng lôi đình có hiệu quả phá phòng ngự, cứ việc thân thể của ta trả qua rèn luyện, lực phòng ngự đã rất mạnh, nhưng dù sao còn chưa có rèn luyện gân cốt, nếu như không phải tu vi của Bạch Long chân nhân này có hạn, hôn nay thật đúng là có chút khinh thường!"
Hơi cảm thán một lúc, ăn vào một viên Bồi Nguyên đan, Diệp Trần ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu chữa trị thương thế bên trong cơ thể.
...
Chớp mắt một cái, mặt trời ở phía đông đã từ từ mọc lên,
Trải qua nủa đêm chữa trị điều dưỡng, thương thế trong cơ thể của Diệp Trần đã tốt hơn bảy tám phần.
"Tu vi của ta bây giờ đã lên tới cảnh giới Luyện Khí tầng năm, tu luyện cần phải có nhiều linh khí hơn trước đó, xem ra phải nhanh một chút bố trí ra Sinh Linh trận và Hóa Lonh trận a!"
Nói làm liền làm, Diệp Trần lập tức lấy ra bảo thạch mà Sở Phi Yên lúc trước đưa tới, bắt đầu cẩn thận tính toán,
"Ừm...Sinh Linh trận cần đặt ở trong hồ nước, nước chính là nguồn gốc của vạn vật, tự nhiên có thể chuyển hóa thành linh khí, làm việc cho ta, hơn nữa ở hồ nước ở đây, chính là suối phun ra bắt nguồn từ lòng đất, có thể tạo ra linh khi liên tục không dứt, khong có gì thích hợp bằng...còn Hóa Linh trận này, thì có thể bố trí ở bên trong mảnh rừng trúc này..."
Sinh Linh trận và Hóa Linh trận, cần không nhiều ngọc thạch cực phẩm, nhưng khi bố trí lại hết sức rườm rà.
Diệp Trần hoàn toàn lao đầu vào trong đó, bất tri bất giác đã trôi qua một ngày một đêm.
Rốt cuộc, ở buổi chiều ngày thứ hai,
"Xong rồi!"
Sinh Linh trận, Hóa Linh trận lại thêm Tụ Linh trận trước đó, ba cái trận pháp cỡ nhỏ, phân biệt ở trên không trung, trong nước, trong rừng trúc, hô ứng lẫn nhau, tốc độ tạo ra linh khí được tăng lên rất nhiều, thậm chí đã mơ hồ bắt đầu hóa thành sương mù!
Linh khí hóa sương mù!
Đây là sau khi linh khí đạt tới trình đồ nồng đậm nhất định, mới có thể xuất hiện hiện tượng này, ở tại Tu Chân giới gần như khắp nơi đều có thể thấy được, nhưng ở trên trái đất này, cũng có chút không tầm thường.
Chỉ thấy cả tòa biệt thự này, dần dần được những cái sương trắng như ẩn như hiện kia bao phủ lại, quả thực giống như tiên cảnh.
...
Sau khi bố trí tốt ba cái trận pháp thành công, mà lấy tinh thần lực của Diệp Trần bây giờ, cũng cảm thấy được có hơi chút mệt mỏi.
Tâm niệm vừa động, cấm chế xung quanh của biệt thự đã được thu hồi.
Lúc Diệp Trần đang tu luyện hoặc là bố trí trận pháp, vì phòng ngừa người ngoài quấy nhiễu, theo thói quen trước đó bố trí xuống một đạo trận pháp cấm chế, chẳng những người bên ngoài không cách nào tiến vào, chính thần niệm của hắn cũng sẽ cùng ngoại giới ngăn cách.
Không nghĩ tới, trận pháp cấm chế vừa mới mở ra, thần niệm của Diệp Trần thả ra ngoài, lập tức hơi kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện, lúc này ở bên ngoài biệt thự vậy mà có hai ba mươi người tập trung tới!
Đường gia mấy người Đường Nghiệp, Tào gia mấy người Tào Khôn, sư đồ Cổ Thuần Dương, cha con Ngô Lỗi, còn có một số người mà hắn chưa bao giờ gặp, nhưng khí thế của mấy người đó không tầm thưởng, có thể nhận ra mấy người này đều không phải là nhân vật tầm thường.
"Những người này, ngoại trừ Ngô Lỗi ra, cũng đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Vân Châu a? Làm sao toàn bộ chạy đến đây rồi? Không phải là có chuyện lớn gì xảy ra chứ?"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần không dám chậm trễ, lập tức tiện tay vung lên, cửa lớn của biệt thự đã tự động mở ra,
Bên ngoài biệt thự, Đường Nghiệp vẻ mặt luôn luôn đang lo lắng chờ đợi, mấy người Tào Khôn, nhìn thấy cửa lớn của biệt thự mở ra, đó là cảnh tượng mà bọn họ tha thiết mong chờ, từ sau cửa chậm rã đi ra, mọi người hết sức vui mừng, vội vàng thi nhau tiến lên đón.
"Diệp tiên sinh, xảy ra chuyện lớn!"
Tào Khôn dẫn đầu đi tới trước mặt Diệp Trần, vẻ mặt ngưng trọng nói.
P/S: Ta thích nào.......ủng hộ a, kim phiếu a, Tử linh thạch a....khao khát đề cử a....