Vân Châu, bên trong một căn phòng nào đó ở một cái tiểu khu cực kỳ bình thường,.
"Cái gì? Tiểu thư, cháu muốn một mình đi cứu Chúc tiểu công tử? Cái này làm sao đi? Quá nguy hiểm!!"
Người nói chuyện chính là ông lão mặc quần áo cổ trang màu xám, khí tức trên người khá không tệ, tu vi có lẽ ít nhất cũng là Thánh Cảnh trở lên.
Nếu như Diệp Trần ở đây thì chắc chắn có thể liếc mắt cái là nhận ra ông lão trước mắt này là ai, bỗng nhiên chính là Mạnh Huyền Lễ khách khanh ngày xưa của Đường gia!
Còn về phần trước mặt Mạnh Huyền Lễ là thân ảnh của một cô gái thanh lịch trang nhã, nhìn qua giống như chỉ là một người bình thường, nhưng lại mơ hồ hiện ra một cỗ khí thế khó mà hình dung, thậm chí còn mạnh hơn cả Mạnh Huyền Lễ!
Cô gái xoay người lại, hiện ra dung mạo xinh đẹp và thanh lịch, bỗng nhiên chính là Đường Thanh Nhã bạn học cũ của Diệp Trần, chỉ có điều Đường Thanh Nhã bây giờ sớm đã không còn là cô gái không hỏi thế sự như ngày xưa mà có nhiều hơn mấy phần khí thế xuất trần của tu tiên giả.
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã vào lúc này nhíu chặt lại, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ buồn rầu, yếu ớt thở dài một hơi nói:
"Mạnh gia gia, cháu biết ông không muốn để cho cháu đi mạo hiểm, nhưng là lần này thì cháu nhất định phải đi!"
Mạnh Huyền Lễ cuống lên:
"Tiểu thư, chẳng lẽ cháu đã quên lời dặn dò của Diệp tướng quân trước khi đi rồi sao? Ở trước khi Chúc đại công tử chưa có đột phá tới cảnh giới kia, nhiệm vụ của chúng ta là thu thập tình báo về gian tế của Bồng Lai, tuyệt đối không thể hành động tùy tiện!!"
Đường Thanh Nhã nói:
"Mạnh gia gia, lời mặc dù là nói như vậy, thế nhưng ông có nghĩ tới hay không, nếu như hôm nay người của Cuồng Tiên môn chúng ta không lộ diện thì sẽ có hậu quả như thế nào sao?"
"Hậu quả?"
Mạnh Huyền Lễ một mặt mờ mịt.
Đường Thanh Nhã tiếp tục mở miệng nói:
"Nếu như hôm nay chúng ta không lộ diện, chẳng khác nào Cuồng Tiên môn sẽ ngồi vững vào cái tội danh đó, cho dù sau này mấy người Diệp Tướng quân trở về, chỉ sợ đã đưa ra kết luận cuối cùng, đến lúc đó chỉ sợ cũng rất khó có thể giải được mối oan khuất này cho Cuồng Tiên môn!"
"Huống chi, Chúc tiểu công tử bị bắt, nếu như chúng ta không ra tay cứu, Chúc đại công tử nếu như biết được tin này thì hắn sẽ nghĩ như thế nào? Hắn sẽ còn giống như trước đây, tận tâm tận lực trợ giúp Cuồng Tiên môn chúng ta sao?"
Mạnh Huyền Lễ hoàn toàn á khẩu không phản bác lại được.
Không thể không nói, Đường Thanh Nhã nói rất có lý!
Mà kế sách này của Thẩm Thanh Sơn cũng hoàn toàn chính xác là rất độc!
Vô luận là nhìn từ phương diện nào, người của Cuồng Tiên môn hôm nay đều phải hiện thân, bằng không sau này chỉ sợ cũng không còn có chỗ để trở mình.
Sau khi Mạnh Huyền Lễ trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nặng nề thở dài:
"Được rồi! Đã như vậy, vậy thì để lão phu đi thay tiểu thư đi! Ta cũng đã sống lâu như vậy rồi, cũng không quan tâm sống lâu thêm mấy ngày, tiểu thư chỉ dùng mười mấy năm mà đã đạt tới tu vi Thần Cảnh, tương lai tiền đồ vô lượng, tuyệt đối không thể đặt mình vào chốn nguy hiểm a! Việc này cứ như thế đi!"
Mạnh Huyền Lễ một mặt kiên quyết, không thể nghi ngờ nói.
Không nghĩ tới,
Đường Thanh Nhã lại lắc đầu, hiện ra nụ cười khổ nói:
"Mạnh gia gia, chuyện này chỉ sợ thật đúng là không được! Tuy rằng ông cũng là người của Cuồng Tiên môn, thế nhưng người ngoài biết đến ông cũng không nhiều, ông dựa vào cái gì để mọi người tin tưởng ông có thể đại biểu Cuồng Tiên môn được đây?"
"Chuyện này..."
Mạnh Huyền Lễ ngay lập tức lại không phản bác được.
Đường Thanh Nhã hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ kiên định, chậm rãi nói:
"Bây giờ ở dưới loại cục diện này cũng chỉ có cháu là có thể ra mặt cho Cuồng Tiên môn!"
Mạnh Huyền Lễ kinh ngạc trong chốc lát cuối cùng bùi ngùi thở dài một tiếng.
Hoàn toàn chính xác, Đường Thanh Nhã đã từng được Diệp Trần tự mình truyền thụ, ở mấy năm trước đó thì đã bước vào Thần Cảnh, là nhân vật quan trọng của Cuồng Tiên môn.
Lại thêm dung mạo của nàng xuất chúng, danh khí tuy rằng không bằng Chúc Tiểu Bạch, nhưng cũng không kém xa, là nhân vật cấp nữ thần trong lòng vô số võ giả, ở toàn bộ trong giới võ lâm của Hoa Hạ đều rất nổi tiếng.
Để mà so sánh thì nếu như là Mạnh Huyền Lễ ra mặt thì chỉ sợ không có mấy người nhận biết, hơn nữa tu vi của hắn cũng chỉ có Thánh Cảnh mà thôi, hoàn toàn chính xác có chút không đáng chú ý.
"Mạnh gia gia, lần này cháu đi, nếu như không thể trở về thì ngài cần phải bản vệ tốt chính mình, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà Diệp tướng quân giao cho chúng ta, ngàn vạn không thể báo thù cho cháu! Mạnh gia gia nhớ đó!!"
Đường Thanh Nhã nói xong lời này, thân thể mềm mại hơi chao đảo một cái thì người đã biến mất ngay ở trong phòng không thấy gì nữa.
...
Một bên khác, Đại hội Võ Đạo đang tiến hành bừng bừng khí thế.
Quả nhiên như Diệp Trần dự đoán, Thẩm Thanh Sơn cũng không có lập tức xử trí Chúc Tiểu Bạch mà là tuyên bộ đợi đến sau khi kết thúc Đại hội Võ Đạo thì xử quyết công khai ở trước mặt tất cả mọi người, hiển nhiên là muốn dựa vào đó để dụ người của Cuồng Tiên môn xuất hiện.
"Tiếp theo, ngay lập tức sẽ đi vào khâu trao đổi thực chiến mà mọi người yêu thích nhất!"
"Quy tắc tham chiến chắc hẳn cũng không cần ta phải nhiều lời, phàm là thanh niên tài tuấn tuổi không quá ba mươi lắm thì đều có thể đại biểu cho tông môn của mình ra sân tỷ thí luận bàn, nếu như ai có thể đứng ở cuối cùng nhất thì chính là quán quân Đại hội Võ Đạo lần này, sẽ thu hoạch được phần thưởng vô cùng phong phú..."
Sau khi Thẩm Thanh Sơn nói đại khái quy tắc xong thì trao đổi thực chiến cũng chính thức bắt đầu.
Tuyển thủ ngay từ đầu ra sân tham chiến, tu vi phỉ biến đều không cao, nhiều nhất cũng chỉ có tu vi tông sư Hóa Kình mà thôi.
Biểu hiện của những người này cũng đều hiểu rõ, bọn họ căn bản không có tư cách tranh đoạt quán quân của Đại hội Võ Đạo, cho nên chỉ là đại biểu cho tông môn của riêng mình có mặt trên lôi đài mà thôi.
"Lục Đại Sơn của Hình Ý môn đến đây lĩnh giáo!"
"Lưu Bách Thịnh của Hoánh Sơn phái đến đây lĩnh giáo!"
"Hà Trường Lâm của Thất Tinh tông đến đây lĩnh giáo!"
...
Sau khi từng thanh niên tài luấ lần lượt lên lôi đài thì một phen long tranh hổ đấu bắt đầu, vô luận là người ở đây hay là người đang online trực tiếp theo dõi qua mạng thì không khi đều lập tức trở nên sôi nổi hơn, dười đài thi nhau vang lên từng tiếng cổ vũ ủng hộ.
Mà sau khi trao đổi thực chiến tiến hành thì thực lực của tuyển thủ tham chiến cũng dần dần càng ngày càng mạnh, chẳng mấy chốc đã bắt đầu có cao thủ Thánh Cảnh xuất hiện, mà những thanh niên tài tuấn có thực lực tông sư Hóa Kình kia tự nhiên cũng không còn dám lên đài tự rước lấy nhục vào thân, số người tham chiến cũng bắt đầu giảm mạnh.
Dù sao, tuy rằng nói võ học bây giờ phát triển, nhưng là cao thủ ở trước ba mươi lăm tuổi có thể bước vào cảnh giới Thánh Cảnh dù sao cũng là số ít.
Chớp mắt một cái, hơn hai giờ đi qua, trên lôi đài đã trải qua hai mươi mấy cuộc chiến lớn nhỏ.
Diệp Trần đối với loại giao đấu trình độ này không nhấc lên nổi bất kỳ một chút hứng thú nào:
"Chẳng lẽ người của Cuồng Tiên môn sẽ không xuất hiện sao?"
Một mực không thấy người muốn chờ đến, Diệp Trần lập tức hơi có chút thất vọng.
Ngay vào lúc Diệp Trần đã có chút không kiên nhẫn, lúc chuẩn bị trực tiếp ra tay cứu Chúc Tiểu Bạch.
"Ừm?"
Diệp Trần bỗng nhiên cảm ứng được ở gần tòa nhà cao ốc xuất hiện một đạo khí tức hết sức quen thuộc!
Nhưng mà khí tức ở trên người này dường như thông qua một loại bí thuật nào đó làm thay đổi, Diệp Trần chỉ cảm thấy có chút quen thuộc lại không cách nào hoàn toàn xác định được là ai.
"Tuy rằng khí tức làm thay đổi, thế nhưng vẫn như cõ cho ta một loại cảm giác rất quen thuộc, cảm giác rất thân thiện! Người này sẽ là ai?"
Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm suy tư:
Ầm!
Ngư Dao Dao ở bên cạnh, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái tung người nhảy tới trên lôi đài.
"Ngư Dao Dao võ đạo phương Bắc đến đây hướng các vị đồng nghiệp phương Nam xin thỉnh giáo!"
Xoạt!
Ngư Dao Dao vừa lên lôi đài thì tập tức toàn bộ đại hội đều lập tức xao động.
Mà lúc này những người đang online xem trực tiếp ở đây cũng lập tức bùng nổ.
P/S: Ta thích nào....Chương 1.