Diệp Trần cũng không có lập tức trèo lên Thiên Tâm phong, mà là trước tiên đưa mấy người Tô Lam còn có Đường Thanh Nhã và Chúc Tiểu Bạch theo mình tiến vào đây ngay lập tức đưa ra khỏi bí cảnh Côn Luân.
Hắn vốn mang theo Đường Thanh Nhã và Chúc Tiểu Bạch cùng đi, là muốn cho bọn họ tu luyện ở bên trong bí cảnh Côn Luân.
Thế nhưng là bây giờ xem ra, lực lượng của thế giới khác đã xâm lấn tới nơi nay, nơi này đã trở nên rất nguy hiểm, vẫn là rời khỏi đây thì tốt hơn.
Còn về phần hai người Chúc Minh Phi và Diệp Thiên Ca, căn cứ theo lời kể lại của Sở Phi Yên thì hai người sớm ở hơn nửa năm trước đã leo lên Thiên Tâm phong, đến nay còn chưa có xuống cho nên không biết sống chết ra sao.
"Tiểu Trần, dì biết cháu và Thiên ca, ở giữa hai cha con cháu trong lòng vẫn luôn có khúc mắc, tuy nhiên dì Lam khẩn cầu cháu nhất định phải đưa cha cháu từ trên núi bình an trở về!"
Sau khi Diệp Trần thu xếp tốt cho mọi người, trước khi chuẩn bị rời đi, Tô Lam bỗng nhiên lôi kéo Diệp Trần, một mặt ngưng trọng mở miệng nói.
Diệp Trần nhẹ gật đầu:
"Dì Lam, dì yên tâm đi! Cháu chắc chắn sẽ mang hắn và Chúc huynh đệ bình an trở về!"
Thật ra thì, trước đó ở Mê La Tinh Hải ở trong không gian cuối cùng của đường luân hồi, sau khi Diệp Trần sống lại qua một lần ở thời tuổi thơ của mình, những khúc mắc trước kia với Diệp Thiên Ca cũng đã được tiêu trừ hoàn toàn.
...
Sau khi cáo biệt mọi người, Diệp Trần một lần nữa đi vào bí cảnh Côn Luân, đi tới dưới chân Thiên Tâm phong.
Ngẩng đầu nhìn lại, lấy nhãn lực của Diệp Trần bây giờ, đủ để nhìn thấy tình cảnh hơn ngàn dặm, nhưng mà lại căn bản không cách nào nhìn thấy phần cuối của Thiên Tâm phong này.
Dựa theo những gì Vô Danh đạo nhân nói trước đó, ngọn Thiên Tâm phong này cũng không phải là một ngọn núi bình thường mà là cột sống của toàn bộ Hoa Hạ giới, ngọn núi này diện tích chỉnh thể chỉ sợ còn muốn lớn hơn cả so với Trái Đất!
Phía ngoài cùng của ngọn núi này có rất nhiều cấm chế phòng ngự, giống những tên Yêu tộc không tin thông trận pháp trước đó, căn bản không có cách nào phá giải.
Tuy nhiên, đây đối với Diệp Trần mà nói lại cũng không tính là rất khó khăn.
Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi khoảng mười phút, Diệp Trần đã phá giải được cấm chế vòng ngoài của Thiên Tâm phong, chính thức bước chân vào phía trên ngọn núi.
Chẳng mấy chốc, trước mắt Diệp Trần xuất hiện một vùng thảo nguyên rộng lớn, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Thần niệm quét xuống một cái, Diệp Trần phát hiện ở trên mảnh thảo nguyên này, có một số quốc gia và một số môn phái tu luyện, thậm chí cũng không ít cường giả có tu vi không kém.
"Nơi này chắc là một cái thế lực mà Hạo Thiên đại đế lúc trước cố ý bồi dưỡng ra, một khi có thế lực từ bên ngoài xâm phạm trên quy mô lớn thì những người này sẽ đứng dậy và chiến đấu!"
"Đáng tiếc, môi trường sống bị khép kín, che khuất tầm mắt của những người này, chú định rất khó có được thành tựu quá lớn!"
Sau khi thần niệm của Diệp Trần đảo qua cũng không có phát hiện tung tích của Diệp Thiên Ca và Chúc Minh Phi bên trong đó, thế là cũng không có ý định ở lại, trực tiếp lặng lẽ vòng qua cái quốc gia ở trên thảo nguyên này, tiếp tục hướng về phía đỉnh núi đi tới.
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần đã leo lên trên được mấy vạn mét, xung quanh bỗng nhiên lập tức trở nên vô cùng lạnh, ít nhất âm hơn trăm độ trở lên, hơn nữa sau khi tiếp tục đi lên thì nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp!
"Xem ra ta đã đến tầng Hàn Băng!"
Căn cứ vào những gì mà Vô Danh đạo nhân đã nói trước đó, từ dưới chân núi Thiên Tâm phong, đến cao nhất là đỉnh núi, tổng cộng có ba mươi ba tầng, chỉ cần xông qua ba mươi ba tầng trời này thì mới có thể tiến vào bên trong không gian kỳ diệu kia, từ đó mới có thể tiếp xúc được Thế Giới Chi Tâm.
Dù sao, Thế Giới Chi Tâm là thứ vô cùng quan trọng với một phương vũ trụ, tự nhiên không phải dễ dàng có thể tiếp xúc được như vậy, bằng không Hạo Thiên giới cái thế giới vô chủ này chỉ sợ sớm đã bị người luyện hóa!
Chỉ chớp mắt:
Diệp Trần đã leo lên trên được gần vạn mét, nhiệt độ xung quanh đã vô cùng lạnh!
Ở dưới nơi nhiệt độ thấp vô cùng này, nếu như là người bình thường thì chỉ sợ máu thậm chí là tế bào sớm cũng đã bị đông cứng lại, cho dù tồn tại loại tu vi như Diệp Trần cũng cảm thấy một chút khó chịu, cảm giác ngay cả không khí xung quanh cũng đông lại, vi khuẩn cũng không thể sinh sống được ở chỗ này, quả thực không có một chút sinh cơ nào!
Nhưng là linh khí thiên địa xung quanh lại vô cùng nồng đậm, mà Huyền Băng Chi Khí thì vô cùng tinh thuần.
"Nếu tu luyện ở trong môi trường này thì hoàn toàn chính xác là làm ít công to, hơn nữa cũng có thể ma luyện đối với ý chí, chỉ sợ có rất nhiều Hóa Thần thiên quân cũng chưa chắc có thể kiên trì nổi..."
Trong lòng đang suy nghĩ thì:
Ầm ầm!
Ở nơi xa phía trên đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.
"Lại có người! Chẳng lẽ lại là người của thế giới khác xâm nhập vào đây?"
Diệp Trần hơi kinh hãi, thần niệm lập tức thả ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã cảm ứng được một đạo khí tức quen thuộc:
Diệp Thiên Ca!
Hơn nữa khí tức của Diệp Thiên Ca còn lộn xộn, dường như còn bị thương!
Bạch!
Diệp Trần không do dự chút gì, trực tiếp lách mình vọt tới.
Lúc này:
Một bên khác:
Diệp Thiên Ca đang bị một đám người áo đen vây công, hơn nữa đang liên tục bại lui, tình huống rất không ổn.
"Ta và các ngươi không oán không thù, vì sao các ngươi phải hùng hổ dọa người như thế?"
Diệp Thiên Ca vừa cố gắng ngăn cản vừa dùng tiếng thông dụng của Tu Chân giới hét lên.
Từ khi Trái Đất tiến vòa thời đại tu luyện, rất nhiều người cũng đã học được tiêng nói thông dụng của Tu Chân giới, hơn nữa tiếng thông dụng của Tu Chân giới lại gần giống với tiếng Hoa Hạ, học được cũng rất dễ dàng.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Bên trong đám người áo đen kia lập tức phát ra một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên:
"Thổ dân ngu xuẩn a! Ngươi ngay cả chết cũng không biết chính mình tại sao phải chết, còn sống thì cũng là một loại đau khổ!"
"Muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này!"
Giọng nói rơi xuống, thế công của đám người áo đen kia cũng lập tức càng thêm hung mãnh.
Bạch bạch bạch!
Diệp Thiên Ca liên tục lùi lại, đối mặt với sự vây công của mọi người, đã bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.
"Chết đi!"
Một tên áo đen cầm đầu, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, khí thế trên người tăng vọt, hung hăng hướng Diệp Thiên Ca đập xuống một quyền!
Sắc mặt của Diệp Thiên ca thay đổi lớn, tu vi của hắn vốn đã không bằng đối phương, bây giờ lại bị thương, hơn nữa đuối phương lại đông người, hắn căn bản không có bất kỳ một chút phần thắng nào.
"Phải chết sao?"
Diệp Thiên Ca cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một cái bóng người, giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt của hắn:
"Một đám rác rưởi đến từ thế giới bên ngoài cũng dám giương oai ở Hạo Thiên giới ta?"
Bành!
Sau khi Diệp Trần chạy tới, ngay lập tức đấm ra một quyền, tên người á đen hung thần ác sát kia lập tức huyết nhục nổ tung lên, bị đánh thành một đám sương máu.
"Tiểu, tiểu Trần?"
Đợi đến khi Diệp Thiên Ca phản ứng lại, sau khi nhận ra Diệp Trần thì lập tức thân thể run rẩy, trên mặt đầy vẻ kích động.
Diệp Trần quay đầu nhìn Diệp Thiên Ca một cái, há to miệng, cuối cùng chữ kia vẫn là không có nói ra khỏi miệng, chỉ nhàn nhạt nói một câu:
"Ngươi không sao chứ?"
Diệp Thiên Ca lập tức sững sờ, sau đó thì mặt mũi đầy vẻ mừng như điên:
Đây là lần đầu tiên mà Diệp Trần nói ra loại lời nói quan tâm này với hắn, trước đây thì chưa từng bao giờ!
Mặc dù cả đời này của Diệp Thiên Ca, đứng hàng quân thần của Hoa Hạ, cảnh tượng gì mà chưa từng gặp, nhưng sau khi nghe được tiếng nói rất đơn giản này của con trai mình vậy mà kích động đến nỗi sút chút nữa thì rơi lệ, đồng thời trong lòng lại dâng lên một chút hoài nghi:
"Hắn thật là tiểu Trần sao? Sẽ không phải là ta sắp chết mà sinh ra ảo giác chứ?"
P/S: Ta thích nào...chương 2.