"Cái gì!"
Tất cả cường giả của Bách Luyện môn thấy cảnh này thì lập tức thi nhau kinh hô lên, quả thực khó có thể tin.
Phải biết, Ly Hồn Chung thế nhưng là chí bảo trấn tông vô thượng của Bách Luyện môn, Tiên khí hàng thật giá thật a!
Bây giờ thế mà bị người đánh nát dễ dàng như vậy?
"Phốc!"
Tiên khí Ly Hồn Chung bị đánh nát, thân là môn chủ Bách Luyện môn chủ nhân của Tiên khí, lập tức bị rơi vào một cỗ lực lượng cắn trả, cả người ngay lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ngược ra ngoài, trọn vẹn thối lui đến hơn ngàn mét, mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.
"Là cao nhân phương nào? Vì sao phải nhúng tay vào chuyện của Bách Luyện môn ta?"
Sau khi môn chủ Bách Luyện môn nhanh chóng lùi lại, lập tức hét lớn một tiếng, vừa sợ vừa giận.
Ly Hồn Chung thế nhưng là kiện Tiên khí duy nhất của Bách Luyện môn bọn họ, bây giờ thế mà lại bị người phá hủy như vậy, điều này làm cho hắn làm sao không giận?
Thế nhưng là, người xuất thủ này, hiển nhiên thực lực cực mạnh, hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, Bách Luyện môn từ khi nào đắc tội cường giả bực này?
Chẳng lẽ đối phương là vì Cuồng Hổ mà tới?
Không có khả năng!
Sau khi môn chủ Bách Luyện môn toát ra đạo suy nghĩ này thì lập tức trực tiếp phủ định.
Lúc trước hắn đã điều tra qua, Cuồng hổ này xuất thân từ tinh cầu Mộc Lang, cũng không có núi dựa cường đại nào, chỉ có một vị sự tôn dường như cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, hơn nữa ở mưới năm trước sớm đã biến mất không thấy.
Nếu không phải như thế, hắn cũng không dám không kiêng nể gì như thế, trực tiếp bắt Cuồng Hổ đến Bách Luyện môn.
Oanh!
Ngay vào lúc môn chủ Bách Luyện môn suy nghĩ nhanh chóng, một đạo thân ảnh gầy yếu từ trên trời cao bay hạ xuống tới.
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, là ai có can đảm dám khi dễ đồ đệ của Diệp Cuồng Tiên ta!"
Người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này tự nhiên chính là Diệp Trần.
"Sư phụ!!"
Hổ tử ở phía dưới nhìn thấy Diệp Trần từ trên trời cao hạ xuống, hốc mắt sớm đã đỏ bừng lập tức phù phù một tiếng quỳ xuống dưới đất, nước mắt ào ào chảy xuống.
"Sư phụ, gia gia...chết rồi..."
Hổ tử nghẹn ngào nói xong thì lập tức gào khóc.
Diệp Trần nghe được điều này thì cũng không thể không khẽ thở dài một tiếng:
"Là sư phụ tới chậm!"
Vừa nói, Diệp Trần đã hạ xuống bên cạnh Hổ tử, thuận tay nâng hắn từ dưới đất lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, mà nhiều cường giả của Bách Luyện môn nghe được đối thoại của hai người, tất cả lập tức đều ngẩn cả người.
"Người trẻ tuổi này chẳng lẽ là sư phụ thần bí kia của Cuồng Hổ?"
"Không phải nói tu vi của hắn chỉ có cảnh giới Nguyên Anh thôi sao, nhìn khí tức này rõ ràng đã là cảnh giới Hóa Thần Thiên Quân a!"
"Còn một đạo đao mang vừa rồi kia là cái gì? Vậy mà có thể đánh nát trấn tông chi bảo của Bách Luyện môn chúng ta!"
...
Các cường giả bàn tán sôi nổi, sau khi nhìn thấy một kích kinh khủng vừa rồi của Diệp Trần, không biết lai lịch chân chính của hắn, ai cũng không dám tùy tiện động thủ.
Hổ tử khóc kể lại sơ qua chuyện vừa rồi cho Diệp Trần nghe một lần, sau khi Diệp Trần nghe xong thì lập tức thở dài một cái nữa:
"Đứa ngốc! Cuồng Ma Thánh Tâm quyết kia chính là chí bảo vô thượng của Cuồng Ma nhất tộc, không có huyết mạch của Cuồng Ma nhất tộc căn bản không có cách nào tu luyện, cho dù nói cho bọn hắn thì lại có làm sao? Ai!!"
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, gia gia của Hổ tử vậy mà lại cương trực như thế, vì không để cho Hổ tử bị Bách Luyện môn uy hiếp, vậy mà trực tiếp tự bạo mà chết.
Nếu như ở bên trong Hạo Thiên giới, Diệp Trần có lẽ có thể sử dụng lực lượng thế giới Hạo Thiên giới giúp ông ta tái tạo lại nhục thân và thần hồn, thế nhưg ở đây là ở bên trong Tu Chân giới, hắn cũng không thể làm gì được.
Sau khi Diệp Trần khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc nhìn môn chủ Bách Luyện môn, mở miệng lạnh giọng nói:
"Chính là ngươi bức tử gia gia của Hổ tử sao?"
Môn chủ Bách Luyện môn bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, thân thể không thể không khẽ run lên!
Tuy rằng hắn cũng đường đường là cường giả cảnh giới Hóa Thần Thiên Quân, thế nhưng không biết vì sao ở trước mặt người trẻ tuổi thần bí này lại cho hắn một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.
"Ha ha!"
Sau khi môn chủ Bách Luyện môn suy tính một phen, cuối cùng hiện ra dáng tươi cười, chắp tay nói:
"Ta chính là Âu Dương Thác môn chủ Bách Luyện môn! Vị đạo nữ này, ngươi khả năng hiểu nhầm! Gia gia của đệ tử ngươi cũng không phải là do chúng ta giết chết mà hắn là tự bạo mà chết, hơn nữa đồ đệ của ngươi vừa rồi giết chết gần hai mươi tên trưởng lão của chúng ta, cũng coi là báo thù, không bằng chúng ta bắt tay giảng hòa, như thế nào?"
Mọi người ở xung quanh nghe được lời này của môn chủ mình thì lập tức xì xào bàn tán, rất nhiều người bắt đầu không cam lòng hô to lên:
"Môn chủ! Tuyệt đối không thể!"
"Tiểu tử này giết nhiều người của chúng ta như vậy, sao có thể cứ cho qua như vậy?"
"Không sai! Hợp toàn bộ lực lượng của Bách Luyện môn chúng ta lại chẳng lẽ còn không đối phó được một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch sao?"
...
Theo như những gì mà người của Bách Luyện môn nhìn thấy, cho dù người trẻ tuổi thần bí vừa đột nhiên xuất hiện này, mang tới cho người ta một loại cảm giác thâm sâu khó dò nhưng dù sao thì cũng chỉ có cảnh giới Hóa Thần mà thôi.
Bách Luyện môn của bọn họ thế nhưng đường đường là bá chủ tinh vực Thiên Hoang, môn hạ đệ tử không dưới trăm vạn, chẳng lẽ còn sợ một mình hắn sao?
Không nghĩ tới:
Âu Dương Thác lập tức hừ lạnh một tiếng:
"Ý ta đã quyết! Các ngươi không cần nhiều lời!"
Người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng là hắn vừa rồi giao thủ với Diệp Trần cho nên so với ai khác đều hiểu rõ đạo đao mang đáng sợ vừa rồi của Diệp Trần!
Thậm chí, Âu Dương Thác không hoài nghi chút nào, nếu như mục tiêu đạo đao mang vừa rồi không phải là Tiên khý Lý Hồn Chung thay vào đó là hắn thì chỉ sợ hắn vào lúc này đã là một cái xác chết!
Đương nhiên, tuy rằng Âu Dương Thác tự nhận không phải là đối thủ của người trẻ tuổi trước mắt này, nhưng nơi này dù sao cũng là đại bản doanh của Bách Luyện môn, nếu như thật động thủ hắn thật cũng không sợ, chỉ có điều cái giả phải trả là không hề nhỏ!
Uy vọng của Âu Dương Thác ở bên trong Bách Luyện môn hiển nhiên là cực cao, hắn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người không còn ai dám có bất kỳ dị nghị nào.
"Vị đạo hữu này, ân oán giữa chúng ta như vậy xóa bỏ, mời hai sư đồ các ngươi rời khỏi nơi này!"
Ở trong suy nghĩ của Âu Dương Thác thì chính mình đã nhân nhượng tới mức này rồi, đối phương có lẽ không đến nỗi không biết tốt xấu, dù sao nơi này chính là đại bản doanh của Bách Luyện môn bọn họ!
Tuy rằng Bách Luyện môn ở toàn bộ Tu Chân giới chỉ là một cái thế lực nhỏ không đáng được nhắc tới, nhưng nếu như hợp toàn bộ lực lượng lại thì cho dù cường giả cảnh giới Phản Hư Chân Quân cũng đủ để giết chết!
Mà đối phương chẳng cũng giống như hắn cũng là Hóa Thần Thiên Quân mà thôi.
Tuy nhiên:
Diệp Trần cũng không có di chuyển, thay vào đó là khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra vẻ trêu tức.
"Xóa bỏ? Các ngươi bức tử người thân của đồ đệ ta, còn suýt chút nữa thì hại chế đồ đệ của ta, vậy mà muốn tính như vậy sao? Ngươi cảm thấy như vậy có công bằng không?"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này thì toàn bộ Bách Luyện một lập tức bàn tán sôi nổi.
Cường giả Bách Luyện môn trước đó cũng có không ít người không cam lòng, lập tức thi nhau la ầm ĩ lên lần nữa:
"Tiểu tử này thật càn rỡ!"
"Thật đúng là không biết tốt xấu!"
"Chẳng lẽ ngươi thật đúng cho là Bách Luyện môn chúng ta sợ ngươi sao?"
...
Chẳng những người của Bách Luyện môn thi nhau la ầm lên mà ngay cả Âu Dương Thác cũng có chút nổi giận, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trần dường như không sợ gì, trong lòng cũng lập tức có chút bồn chồn, thế là cố nén lại lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói:
"Vậy các hạ cảm thấy, như thế nào mới tính là công bằng?"
Ánh mắt Diệp Trần chậm rãi quét mọi người một vòng, chậm rãi nói:
"Rất đơn giản! Các ngươi giết một người của ta, ta diệt cả nhà các ngươi, đây mới gọi là công bằng!"
P/s: Ta thích nào...chương 5.